Chương 12: Bí Mật Sâu Thẳm
Trong những ngày tiếp theo, Alaric và Erik bắt đầu âm thầm thảo luận về những bí mật của tổ chức. Họ gặp nhau trong những quán cà phê vắng vẻ, nơi có thể nói chuyện mà không bị nghe thấy.
“Một trong những thí nghiệm lớn nhất mà tổ chức đang thực hiện là về sự can thiệp vào bộ não con người,” Erik tiết lộ, giọng nói đầy lo lắng. “Họ đang cố gắng phát triển một công nghệ để điều khiển suy nghĩ và hành động của con người.”
Alaric cảm thấy như một cú sốc mạnh mẽ. “Điều đó thật điên rồ! Họ đang chơi đùa với sự tự do và quyền lợi của con người!”
“Đúng vậy,” Erik nói, ánh mắt đượm buồn. “Và họ đã có những kết quả thành công. Nhưng những người tham gia thí nghiệm đều không biết gì về điều này.”
“Chúng ta phải làm điều gì đó,” Alaric nói, lòng đầy quyết tâm. “Chúng ta cần phải tìm cách ngăn chặn các thí nghiệm này trước khi quá muộn.”
“Nhưng làm thế nào?” Erik hỏi, sự lo lắng hiện rõ trong mắt. “Nếu chúng ta bị phát hiện, mọi thứ sẽ kết thúc.”
Alaric suy nghĩ một lúc rồi quyết định. “Chúng ta cần phải thu thập bằng chứng. Nếu có thể công khai thông tin này, chúng ta sẽ có cơ hội.”
“Cậu có ý tưởng nào không?” Erik hỏi.
“Có thể chúng ta nên tiếp cận một số nhà báo hoặc tổ chức nhân quyền. Họ có thể giúp chúng ta đưa sự thật ra ánh sáng,” Alaric đề xuất.
“Đó là một kế hoạch mạo hiểm,” Erik cảnh báo. “Nhưng có thể đó là con đường duy nhất.”
“Chúng ta sẽ phải thận trọng,” Alaric đồng ý. Hắn cảm thấy như cuộc sống của họ đang ở trong bàn tay của số phận.
---
Trở về căn hộ, Alaric nhận ra rằng Clara và Viktor đang đợi hắn. Họ ngồi quanh bàn, ánh mắt đầy lo lắng. “Có chuyện gì vậy?” Clara hỏi.
“Chúng ta cần phải thảo luận về những gì tôi đã phát hiện,” Alaric nói, ngồi xuống.
Hắn kể lại mọi thông tin mà Erik đã cung cấp. “Chúng ta cần phải hành động trước khi quá muộn. Những thí nghiệm này đang diễn ra, và có thể đã có những người vô tội trở thành nạn nhân.”
Clara nhìn Alaric, ánh mắt cô lấp lánh. “Vậy chúng ta sẽ tìm cách công khai thông tin này sao?”
“Đúng vậy,” Alaric gật đầu. “Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ tổ chức nhân quyền hoặc các nhà báo có uy tín. Họ có thể tạo ra áp lực lớn lên tổ chức và buộc họ phải dừng lại.
Viktor ngả người ra sau ghế, suy nghĩ. “Đó là một bước đi táo bạo, nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu họ phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
“Chúng ta có thể tạo ra một tài liệu rõ ràng, liệt kê những gì đang diễn ra và các bằng chứng mà chúng ta có,” Clara đề xuất. “Nếu chúng ta có thể chứng minh rằng tổ chức này đang vi phạm nhân quyền, có thể sẽ có sức ép từ cộng đồng.”
“Đúng,” Alaric đồng ý. “Tôi sẽ gặp Erik một lần nữa để lấy thêm thông tin chi tiết về những thí nghiệm. Có lẽ hắn có thêm tài liệu mà chúng ta có thể sử dụng làm bằng chứng.”
Sau khi lên kế hoạch, cả nhóm làm việc suốt đêm để chuẩn bị cho chiến dịch. Clara thiết kế tài liệu, trong khi Viktor tìm kiếm những thông tin và chứng cứ cần thiết. Alaric cảm thấy một nguồn năng lượng dâng trào trong lòng, như thể một ngọn lửa vừa được thắp sáng. Họ đã quyết định làm một điều gì đó có ý nghĩa.
---
Buổi sáng hôm sau, Alaric gặp Erik tại một quán cà phê khác, nơi mà họ ít có khả năng bị theo dõi. “Tôi cần thêm thông tin,” Alaric nói, ngồi xuống, lòng đầy nghiêm túc. “Chúng ta cần phải chứng minh những gì tổ chức này đang làm.”
Erik gật đầu, ánh mắt của hắn lộ rõ sự lo lắng. “Tôi đã tìm ra một số tài liệu bị rò rỉ về các thí nghiệm. Chúng được lưu trữ trên một máy chủ nội bộ. Nếu bạn có thể vào đó, chúng ta có thể có bằng chứng không thể chối cãi.”
“Thật không? Cậu có biết cách truy cập không?” Alaric hỏi, tim hắn đập nhanh.
“Tôi có một vài tài khoản và quyền truy cập, nhưng bạn phải thật cẩn thận. Nếu bị phát hiện, họ sẽ không tha cho bạn đâu,” Erik cảnh báo.
“Không sao,” Alaric trấn an hắn. “Tôi sẽ cẩn thận. Điều quan trọng là tôi cần tài liệu đó để có thể đưa ra sự thật.”
Họ lập kế hoạch cho cuộc xâm nhập vào hệ thống của tổ chức. Alaric cảm thấy nỗi lo lắng và hồi hộp lẫn lộn trong lòng. Hắn biết rằng việc này có thể là bước ngoặt quyết định cho cả nhóm.
---
Vào buổi chiều, khi công việc trong tổ chức tạm lắng xuống, Alaric quyết định thực hiện kế hoạch. Hắn lén lút vào văn phòng của mình, nơi mà máy tính cá nhân đang chờ đợi. Hắn cắm một thiết bị USB mà Erik đã cung cấp, thiết bị này sẽ giúp hắn truy cập vào hệ thống nội bộ mà không bị phát hiện.
“Mọi thứ sẽ ổn thôi,” hắn tự nhủ, khi màn hình máy tính hiện lên. Hắn vào phần mềm nội bộ và bắt đầu tìm kiếm các tài liệu liên quan đến thí nghiệm. Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán hắn khi hắn lướt qua những dòng chữ, các mã số, và những tài liệu được mã hóa.
Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm, Alaric đã tìm thấy một mục chứa thông tin về các thí nghiệm mà tổ chức thực hiện. “Đây rồi!” Hắn thốt lên, lòng cảm thấy hân hoan.
Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc hân hoan đó, tiếng chuông điện thoại vang lên. Alaric giật mình, tim hắn đập thình thịch. Đó là một cuộc gọi từ người quản lý. Hắn lập tức cắt kết nối và vội vàng kéo thiết bị USB ra khỏi máy tính.
Hắn quay lại phía cửa ra vào, cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Cảm giác lo lắng ập đến, nhưng hắn biết rằng mình cần phải làm nhanh. Hắn nhanh chóng chuyển tài liệu vào USB và nhấn nút thoát. Khi vừa rời khỏi văn phòng, hắn nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
---
Alaric lặng lẽ đi qua các hành lang, cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn biết rằng bất kỳ sai sót nào cũng có thể khiến hắn rơi vào tình thế nguy hiểm. Hắn quyết định đi đường vòng qua các hành lang ít người, để tránh va chạm với bất kỳ ai. Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, và trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cuối cùng, hắn đến được cửa chính. Hắn hít một hơi thật sâu trước khi bước ra ngoài. Không có gì xung quanh, mọi thứ có vẻ bình yên, nhưng Alaric biết rằng tổ chức này có thể phát hiện ra hắn bất cứ lúc nào.
Về đến căn hộ, Alaric cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Clara và Viktor đang chờ hắn, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt họ. “Cậu có sao không?” Clara hỏi, ánh mắt chăm chú.
“Tôi đã lấy được tài liệu,” Alaric thở phào. “Nhưng chúng ta cần phải hành động nhanh chóng.”
Hắn đưa cho Clara thiết bị USB. Cô mở nó ra và bắt đầu xem qua các tài liệu. Cả nhóm tập trung vào màn hình máy tính, ánh sáng từ nó phản chiếu lên những gương mặt căng thẳng.
“Đây là những thí nghiệm về việc điều khiển suy nghĩ con người!” Clara kêu lên, cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng. “Họ đã thực hiện những điều khủng khiếp đến mức nào?”
“Chúng ta cần phải công bố những thông tin này,” Viktor nói, giọng nghiêm túc. “Nếu không, có thể sẽ có thêm nhiều người khác bị tổn thương.”
Alaric gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng chúng ta cần phải làm điều này một cách cẩn thận. Hãy liên hệ với các nhà báo mà tôi đã tìm hiểu.”
“Chúng ta cũng cần phải chuẩn bị cho phản ứng từ tổ chức,” Clara nói, ánh mắt đầy lo lắng. “Nếu họ phát hiện ra chúng ta đã lấy thông tin, họ sẽ không khoan nhượng.”
Alaric cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Hắn biết rằng những gì họ sắp làm có thể tạo ra một cơn bão, nhưng hắn cũng hiểu rằng sự im lặng không phải là một lựa chọn. “Chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho tất cả mọi tình huống,” hắn nói, sự quyết tâm hiện rõ trong giọng nói.
---
Khi trời đã tối, cả nhóm tiếp tục làm việc. Họ phân chia nhiệm vụ cho từng người, tìm kiếm những nguồn tin cậy và tổ chức thông tin để đưa ra ánh sáng. Mỗi người đều cảm nhận được trọng trách nặng nề mà họ đang gánh vác. Họ biết rằng nếu thành công, họ sẽ không chỉ cứu được những người vô tội mà còn có thể làm thay đổi cả một tổ chức.
Khi họ tiếp tục làm việc, Alaric nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố sáng rực nhưng trong lòng hắn lại trống rỗng. Hắn tự hỏi liệu có ai đó đang theo dõi họ từ bóng tối, liệu tổ chức này có thể phát hiện ra họ trước khi họ kịp hành động.
“Chúng ta không thể để sợ hãi chi phối mình,” Clara nói, giọng cô đầy quyết tâm. “Chúng ta đang làm điều đúng đắn. Chúng ta sẽ không từ bỏ.”
---
Thời gian trôi qua, họ đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cần thiết để công bố thông tin. Họ lên kế hoạch liên lạc với một nhà báo nổi tiếng, người đã từng điều tra các vụ vi phạm nhân quyền trước đó. Alaric cảm thấy hào hứng nhưng cũng không khỏi lo lắng. Hắn biết rằng mọi quyết định bây giờ đều có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Cuối cùng, Alaric quyết định nhắn tin cho nhà báo và hẹn gặp mặt vào ngày hôm sau. Họ đã chuẩn bị cho một cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng, nhưng cũng đầy hy vọng.
“Chúng ta hãy cùng nhau cứu những người vô tội,” Alaric thì thầm trong lòng, khi mà cuộc chiến vì công lý đang dần trở nên gần kề. Hắn biết rằng con đường phía trước sẽ rất khó khăn, nhưng hắn đã quyết tâm không lùi bước.
---
Đêm đó, họ không ngủ được nhiều. Mỗi người đều trăn trở với những suy nghĩ riêng. Alaric cảm thấy như thể một cơn bão đang đến gần, và họ không thể biết được cơn bão đó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ như thế nào.
Nhưng trong lòng hắn, một điều duy nhất rõ ràng: Hắn sẽ chiến đấu cho sự thật, và nếu có thể, hắn sẽ làm mọi cách để bảo vệ những người vô tội khỏi cơn bão mà tổ chức này đang gieo rắc. Hắn sẽ không cho phép bản thân rơi vào vòng tay của sự im lặng.
Updated 54 Episodes
Comments