Chương 3: Phục vụ đời nào phải học ngôn ngữ đời đó.

Trong cơn đau đớn tột cùng đến từ thể xác, chẳng mấy chóc lại không còn cảm giác đau nữa mà trở nên thư thái rất nhiều.

Cơ thể anh như thể có một thế lực nào đó nâng lên nhẹ bổng, mắt dần trở nên linh hoạt mà mở ra. Chỉ thấy bản thân đang đứng ở nơi mái lá lụp sụp ngày trước mình và Kiều Trân ngày trước.

Nhìn những đồ vật vẫn còn ngay ngắn ở đó, chiếc giường tre đơn sơ mà mỗi đêm hai đứa vẫn hay nằm chuyện trò.

Anh nắm lấy những đồ vật cũ mà nâng niu một cách cẩn thận, hình bóng người vợ hiền từ bên ngoài sân cũng bước vào. Vẫn là bộ y phục màu hồng nhạt đấy, vẫn là nụ cười tươi như sớm mai kia...

Trịnh Nhất nở nụ cười đưa tay như muốn nắm lấy, nhưng chẳng mấy chóc mọi thứ dần biến mất trước mặt không còn dấu vết.

Anh nắm tay lại thành đấm mà cúi gầm mặt khóc không thành tiếng.

"Rõ ràng là bản thân đã chết rồi kia mà, sao nơi lòng ngực vẫn còn đau đớn thế này..."

Trong làn sương mờ mịt, một ánh sáng hắc tới một cách chói chang khiến Trịnh Nhất cũng phải nheo mắt lại đôi phần.

Quỷ Diện dần xuất hiện trong làn sương mà tiến tới. Ông ta có một gương mặt khá quái dị, với hai chiếc răng nanh nhọn hoắc chỉa ra ngoài vô cùng bậm trợn.

Nhưng sao anh chẳng thấy làm đáng sợ lắm, vì đáng sợ nhất vẫn là những con người tàn bạo ngoài kia...

Tiếng ông ta vang vọng như đến từ cõi khác, nhưng nói giống hơn lại là như các vị ca kịch vào những ngày đầu xuân.

Quỷ Diện bước lại mà nắm lấy tay Trịnh Nhất kéo đi.

- Trịnh Nhất, đi thôi!

Cứ theo bước chân Quỹ Diện, anh dần tiến về nơi phía vầng sáng ấy.

Một rừng hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu dần hiện lên. Nhìn xung quanh hai bên đường đông đúc những thường dân mặc đồ nâu đen, họ trò chuyện rôm rả cười nói với nhau như đã từ lâu không gặp.

Bước qua khỏi cánh đồng hoa thơm ngát, phải bước qua thêm một con đường trải đầy sỏi đá cằn cỏi. Từng tiếng hét, khóc lóc, van xin từ đâu vọng đến, họ cứ cất lên vô cùng thảm thiết. Quỷ Diện phía trước cũng khẽ quay đầu lại để xem xét biểu cảm của chàng trai lúc này.

Nhưng anh như người vô hồn cứ lững thững đi tới, mà chẳng để tâm tới những tiếng hét ai oán kia dù chỉ một chút. Vì có khi những tiếng hét đó cũng không bằng với sự đau khổ, bất lực mà cuối đời phu nhân phải chịu đựng.

Đi đến bên một vách đá treo leo hiểm trở, gió rít cứ thổi dồn dập, khiến bước chân anh chàng cũng dần nặng trĩu mà bị đẩy lùi về sau. Nhưng người phía trước cứ nắm lấy tay anh qua băng băng qua từng con dốc nguy hiểm, mà chẳng buồn quay đầu nhìn lại.

Sau hơn 100 năm, sống trong cảnh tù đày, chịu bao nhiêu tra tấn về tinh thần lẫn thể xác, khi đã ra tay tàn ác với nhiều người như thế.

Anh phải chịu nỗi đau của Đồng Trụ, nỗi đau của Huyết Trì...

(Đồng Trụ: tội giết người, sẽ bị lột hết quần áo ôm lấy một cột rộng, những cây cột này được nung bằng than, gây đau đớn vô vùng cho các linh hồn.

Huyết Trì (bể máu): tội bất hiếu, một trong những hình phạt kinh khủng nhất.)

Nhưng mỗi lần như thế cơ thể anh lại phục hồi mà tiếp tục chịu thêm hàng trăm, hàng vạn lần nữa.

Tiếng hét, tiếng khóc, tiếng van xin, đúng là địa ngục...

Vậy mà anh vẫn kiên cường chịu đựng, chẳng một lời oán than. Vì với anh, những người đấy thật sự đáng chết! Dù có cho anh một cơ hội làm lại thì anh vẫn lựa chọn với quyết định như thế!

Thì cuối cùng anh cũng được đến với Sông Vong Xuyên, nơi có người phụ nữ nấu cháo lú suốt hàng thế kỷ.

Nói là cháo lú nhưng nó thật ra chính là nước mắt của cả một đời người, nghe nói nó có vị mặn như nước mắt, vị ngọt của niềm vui và hạnh phúc, vị đắng của những khổ đau.

Người phụ nữ như thuộc nằm lòng từng câu chữ, giọng bà ma mị thoi thúc lòng người cất lên.

- Ngươi chỉ cần uống vào, mọi đau khổ sẽ dần biến mất. Ngươi sẽ quên hết mọi trần tục của kiếp này rồi chuyển sinh qua kiếp khác. Ta không chắc kiếp tiếp theo ngươi có được hạnh phúc hay không, còn phải tính thêm việc ngươi đã làm trong kiếp này. Có thể là trâu, bò, gà, ngựa, cũng có thể là con người. Ngươi đã trải qua 100 năm, trả đủ nợ nần kiếp này rồi, còn kiếp sau thì phải phụ thuộc vào chính ngươi.

Trịnh Nhất nâng chén cháo trên tay, nở nụ cười rồi lại đặt xuống.

- Ta không uống đâu…còn một người đang đợi ta trở về.

Rồi anh tiến bước lại nơi đầu cầu mà đứng đấy, anh như túc trực ngày đêm. Nhìn hàng vạn vong linh đi qua, có người quen, cũng có người lạ, thế mà lại chẳng có nàng ấy.

Thời gian cứ thế qua đi, vậy mà cũng đã hơn 400 năm.

Quỷ Diện lâu lâu lại đi tới kiểm tra, nhưng lần nào cũng thấy Trịnh Nhất đứng đấy. Có khuyên bảo thế nào anh chàng cũng chẳng chịu đầu thai chuyển kiếp.

Dần dần Quỷ Diện và Trịnh Nhất như đôi tri kỷ thân thiết lúc nào không hay biết.

Đến một hôm, Quỷ Diện bước tới trong một bộ vest đen bóng loáng, dưới chân còn mang thêm một đôi giày da. Gương mặt, tóc tai đều trong vô cùng sạch sẽ và tươm tất nếu không nói thẳng là vô cùng bảnh trai. Tới mức Trịnh Nhất cùng không nhận ra được đây là người bạn của mình.

Trịnh Nhất có phần khó hiểu mà hỏi.

- Ngươi ăn mặc vậy là sao?

Quỷ Diện khẽ nhún vai đáp lại.

- Trên dương thế bây giờ phải mặc đồ thế này, quy định mới của địa phủ đấy. Ngươi không thấy gần đây vong linh đi qua cầu đều mặc đồ thế này à?

- Cũng có…

Quỷ Diện vỗ nhẹ vào vai Trịnh Nhất.

- Ta có một tin vui cho ngươi!

- Tin vui?

- Tìm thấy người ngươi đang tìm rồi. Nhưng cô ta ở phía trên, không phải dưới này!

- Ý ngươi là sao?

Quỷ Diện lưng tựa vào vách đá mà ôn tồn nói tiếp.

- Ngươi trước giờ đợi ở đây, nhưng nàng ta lại đợi ngươi ở trên kia. Khó khăn lắm mới đồng ý đầu thai rồi!

- Ý ngươi là Kiều Trân…đầu thai rồi sao?

Nói tới đây Trịnh Nhất cũng không giấu được sự vui mừng mà nở nụ cười đã suốt trăm năm qua không xuất hiện.

- Có điều…trong sổ sinh tử ghi rằng nàng ta không sống qua tới 30 tuổi. Thôi dù gì cũng kiếm được người cho ngươi rồi, đi đầu thai đi.

- Tại sao…tại sao lại như vậy?

- Không rõ nữa, ta dưới này, cô ta trên kia. Khó khăn lắm mới lấy được chút thông tin ít ỏi cho ngươi đấy! Còn đào sâu hơn thì ta không biết.

- Gần đây ta thấy ngươi càng lúc ăn nói rất kỳ lạ, ngươi học hỏi những câu từ đấy từ đâu vậy?

- Phục vụ đời nào thì phải học ngôn ngữ của đời đó thôi. Ngươi cứ ở đây nên không biết, trên đó giờ phát triển ghê lắm, có lần ta đi dắt linh hồn mà còn xém xíu thì lạc!

- Trên đó giờ còn tranh đấu với nhau không?

- Giờ thời bình rồi, giờ nó còn có cái gì biết bay trên trời nữa kìa, à máy bay gì đấy! Rồi còn xe hơi, nhà lầu. Dân trên đó giờ giàu lắm, vàng mã đốt cho người thân dưới đây nhiều tới mức mà khu khác ta canh chừng bị lạm phát luôn!

- Quỷ Diện nè. Có cách nào cho ta lên đó tìm nàng không?

- Ta có tên khác rồi, tên Cao Thành Nhân. Thấy sang không? Lần trước có linh hồn khác đặt cho đấy!...Còn việc để ngươi lên đó thì…

- Thì sao?

Quỷ Diện đi tới lui rồi kéo Trịnh Nhất vào một góc khuất. Nơi hàng cây cao chọc trời che chắn.

- Không phải là không có cách, nhưng mà...

Chân mày anh khẽ cau lại đôi chút, mà tiến tới một bước.

- Từ khi nào mà ngươi trở nên dài dòng như thế? Chuyện gì ta cũng có thể làm được, miễn là ta có thể bên cạnh bảo vệ nàng đến cuối đời!

- Nhưng...ngươi phải hứa với ta, là không được lạm xác người vô tội!

Trịnh Nhất khẽ cười cợt rồi huơ tay trước mặt.

- Ta là vong linh, làm sao có thể động chạm vào con người được chứ?

- Ngươi chết 400 năm rồi đấy Trịnh Nhất à! Oán khí ngươi giờ tích tụ rất nặng rồi. Đừng nói là chạm vào con người, ngươi giết họ còn được!

- Nói đi, giờ phải làm cách nào.

- Là ngươi phải…thành giống ta. Đồng nghĩa với việc ngươi không thể đầu thai được nữa. Cái giá phải trả rất đắt đấy!

Trịnh Nhất trầm ngâm đôi lúc cũng gật đầu đồng ý. Chỉ là dẫn dắt người tận số về với cõi âm ti thôi mà, anh đã thấy cảnh đó hàng trăm năm qua rồi. Quỷ Diện làm được, anh cũng làm được!

Chapter
1 Chương 1: Cầu Nại Hà - Trận chiến khốc liệt.
2 Chương 2: Phu nhân, đợi ta nha!
3 Chương 3: Phục vụ đời nào phải học ngôn ngữ đời đó.
4 Chương 4: Quỷ có học
5 Chương 5: Diễn viên đóng thế.
6 Chương 6: Nàng ấy thấy được ta.
7 Chương 7: Gặp Quỷ thật rồi...
8 Chương 8: Ung thư dạ dày...
9 Chương 9: Nghèo còn mắc cái eo...
10 Chương 10: Biết nhiều quá không tốt!
11 Chương 11: Hoàng Tâm.
12 Chương 12: Không phải oán khí? Vậy đó là gì?
13 Chương 13: Muốn có y phục mới.
14 Chương 14. Trúng số.
15 Chương 15: Dọn vào nhà mới.
16 Chương 16: Oán Linh Thành Tiến.
17 Chương 17: 5 triệu.
18 Chương 18. Về nhà...
19 Chương 19: Sao giống nựng chó vậy?
20 Chương 20: Vườn trái cây sau nhà.
21 Chương 21: Cánh đồng hoa và người phụ nữ kì lạ.
22 Chương 22: Cầu nối của hai thế giới Âm - Dương
23 Chương 23: Những con đường tuổi thơ
24 Chương 24: B52
25 Chương 25. Anh nói nhiều quá!
26 Chương 26: Ma Nhập.
27 Chương 27: Nhập xác.
28 Chương 28: Thành Tiến tan biến.
29 Chương 29: Chị tới chơi với em đây.
30 Chương 30: Cuối cùng mình cũng có gia đình.
31 Chương 31. Mẹ gạch tên con ra khỏi hộ khẩu đi mẹ.
32 Chương 32. Anh hai Đình Dương.
33 Chương 33. Chảo dầu.
34 Chương 34: Có người nhảy lầu.
35 Chương 35: Tập văn nghệ lúc giữa đêm.
36 Chương 36: Vong hồn cô nữ sinh.
37 Chương 37: USB
38 Chương 38: Thang máy và Viên Lĩnh.
39 Chương 39: "Nguyệt Tẫn Ly Ca"
40 Chương 40: Thế Huy
41 Chương 41. Anh đi tìm em!
42 Chương 42. Tệ từ khi bắt đầu!
43 Chương 43. Lễ cưới.
44 Chương 44. Nhìn thấy tiền kiếp.
45 Chương 45. Bệnh viên
46 Chương 46. Kẻ thay thế.
47 Chương 47. Thực tập sinh
48 Chương 48. Tiếng giày cao gót.
49 Chương 49. Đừng nói nữa, thôi em ấy tỉnh giấc!
50 Chương 50. Leo cây.
51 Chương 51. Quang Khải
52 Chương 52. Có anh ở đây, ở cạnh em.
53 Chương 53. Cầu nối giúp hàn gắn.
54 Chương 54. Anh nên bán căn nhà này đi.
55 Chương 55. Anh ấy chữa bệnh cho anh.
56 Chương 56. Là quỷ, bạn cùng nhà với tôi.
57 Chương 57. Cướp công.
58 Chương 58. Sự thay đổi của Trịnh Nhất.
59 Chương 59. Muốn giành lại những gì đã mất.
60 Chương 60. Bị bỏ thuốc.
61 Chương 61. Tha cho em lần này đấy.
62 Chương 62: Trách nhiệm?
63 Chương 63. Mình hẹn hò nha
64 Chương 64. Tóc.
65 Chương 65. Khu vui chơi.
66 Chương 66. Về nhà gặp anh hai.
67 Chương 67. Con về...gặp anh hai...
68 Chương 68. Lan Anh, đứng dậy đi.
69 Chương 69. Hiện trường vụ án.
70 Chương 70. Leo tường
71 Chương 71. Chạy đi...
72 Chương 72. Bê đê bóng gió
73 Chương 73. Trần Đình Dương, hưởng dương 33 tuổi
74 Chương 74. Yên tâm, ta không bên cạnh em ấy lâu nữa đâu.
75 Chương 75. Chung thuyền.
76 Chương 76. Hai người có rơi giọt nước mắt nào không?
77 Chương 77. Một người quan trọng không kém.
78 Chương 78. Dù gì cũng là nó mua cho mình!
79 Chương 79. Không phải là người duy nhất trong phòng.
80 Chương 80. Đòi nợ.
81 Chương 81. Đếm tiền.
82 Chương 82. Ác giả ác báo.
83 Chương 83. Buông bỏ quá khứ.
84 Chương 84. Sợ
85 Chương 85. Là tiếc nuối? Là hoài niệm?
86 Chương 86. Nhân chi sơ, tính bản thiện.
87 Chương 87. Đề nghị phẫu thuật
88 Chương 88. Em ấy vui là được.
89 Chương 89. Sân bay.
90 Chương 90. Cơ hội duy nhất.
91 Chương 91. Thác nước.
92 Chương 92. Câu chuyện núi rừng.
93 Chương 93. Ma rừng.
94 Chương 94. Người lính.
95 Chương 95. Em hơi buồn ngủ rồi...
96 Chương 96. Có duyên ắt tương phùng.
97 Chương 97. Lời chào từ biệt.
98 Chương 98. Lưu luyến.
99 Chương 99. Nhỏ đó...mọc rễ rồi.
100 Chương 100. Xin chào, Quỷ Trịnh!
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Cầu Nại Hà - Trận chiến khốc liệt.
2
Chương 2: Phu nhân, đợi ta nha!
3
Chương 3: Phục vụ đời nào phải học ngôn ngữ đời đó.
4
Chương 4: Quỷ có học
5
Chương 5: Diễn viên đóng thế.
6
Chương 6: Nàng ấy thấy được ta.
7
Chương 7: Gặp Quỷ thật rồi...
8
Chương 8: Ung thư dạ dày...
9
Chương 9: Nghèo còn mắc cái eo...
10
Chương 10: Biết nhiều quá không tốt!
11
Chương 11: Hoàng Tâm.
12
Chương 12: Không phải oán khí? Vậy đó là gì?
13
Chương 13: Muốn có y phục mới.
14
Chương 14. Trúng số.
15
Chương 15: Dọn vào nhà mới.
16
Chương 16: Oán Linh Thành Tiến.
17
Chương 17: 5 triệu.
18
Chương 18. Về nhà...
19
Chương 19: Sao giống nựng chó vậy?
20
Chương 20: Vườn trái cây sau nhà.
21
Chương 21: Cánh đồng hoa và người phụ nữ kì lạ.
22
Chương 22: Cầu nối của hai thế giới Âm - Dương
23
Chương 23: Những con đường tuổi thơ
24
Chương 24: B52
25
Chương 25. Anh nói nhiều quá!
26
Chương 26: Ma Nhập.
27
Chương 27: Nhập xác.
28
Chương 28: Thành Tiến tan biến.
29
Chương 29: Chị tới chơi với em đây.
30
Chương 30: Cuối cùng mình cũng có gia đình.
31
Chương 31. Mẹ gạch tên con ra khỏi hộ khẩu đi mẹ.
32
Chương 32. Anh hai Đình Dương.
33
Chương 33. Chảo dầu.
34
Chương 34: Có người nhảy lầu.
35
Chương 35: Tập văn nghệ lúc giữa đêm.
36
Chương 36: Vong hồn cô nữ sinh.
37
Chương 37: USB
38
Chương 38: Thang máy và Viên Lĩnh.
39
Chương 39: "Nguyệt Tẫn Ly Ca"
40
Chương 40: Thế Huy
41
Chương 41. Anh đi tìm em!
42
Chương 42. Tệ từ khi bắt đầu!
43
Chương 43. Lễ cưới.
44
Chương 44. Nhìn thấy tiền kiếp.
45
Chương 45. Bệnh viên
46
Chương 46. Kẻ thay thế.
47
Chương 47. Thực tập sinh
48
Chương 48. Tiếng giày cao gót.
49
Chương 49. Đừng nói nữa, thôi em ấy tỉnh giấc!
50
Chương 50. Leo cây.
51
Chương 51. Quang Khải
52
Chương 52. Có anh ở đây, ở cạnh em.
53
Chương 53. Cầu nối giúp hàn gắn.
54
Chương 54. Anh nên bán căn nhà này đi.
55
Chương 55. Anh ấy chữa bệnh cho anh.
56
Chương 56. Là quỷ, bạn cùng nhà với tôi.
57
Chương 57. Cướp công.
58
Chương 58. Sự thay đổi của Trịnh Nhất.
59
Chương 59. Muốn giành lại những gì đã mất.
60
Chương 60. Bị bỏ thuốc.
61
Chương 61. Tha cho em lần này đấy.
62
Chương 62: Trách nhiệm?
63
Chương 63. Mình hẹn hò nha
64
Chương 64. Tóc.
65
Chương 65. Khu vui chơi.
66
Chương 66. Về nhà gặp anh hai.
67
Chương 67. Con về...gặp anh hai...
68
Chương 68. Lan Anh, đứng dậy đi.
69
Chương 69. Hiện trường vụ án.
70
Chương 70. Leo tường
71
Chương 71. Chạy đi...
72
Chương 72. Bê đê bóng gió
73
Chương 73. Trần Đình Dương, hưởng dương 33 tuổi
74
Chương 74. Yên tâm, ta không bên cạnh em ấy lâu nữa đâu.
75
Chương 75. Chung thuyền.
76
Chương 76. Hai người có rơi giọt nước mắt nào không?
77
Chương 77. Một người quan trọng không kém.
78
Chương 78. Dù gì cũng là nó mua cho mình!
79
Chương 79. Không phải là người duy nhất trong phòng.
80
Chương 80. Đòi nợ.
81
Chương 81. Đếm tiền.
82
Chương 82. Ác giả ác báo.
83
Chương 83. Buông bỏ quá khứ.
84
Chương 84. Sợ
85
Chương 85. Là tiếc nuối? Là hoài niệm?
86
Chương 86. Nhân chi sơ, tính bản thiện.
87
Chương 87. Đề nghị phẫu thuật
88
Chương 88. Em ấy vui là được.
89
Chương 89. Sân bay.
90
Chương 90. Cơ hội duy nhất.
91
Chương 91. Thác nước.
92
Chương 92. Câu chuyện núi rừng.
93
Chương 93. Ma rừng.
94
Chương 94. Người lính.
95
Chương 95. Em hơi buồn ngủ rồi...
96
Chương 96. Có duyên ắt tương phùng.
97
Chương 97. Lời chào từ biệt.
98
Chương 98. Lưu luyến.
99
Chương 99. Nhỏ đó...mọc rễ rồi.
100
Chương 100. Xin chào, Quỷ Trịnh!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play