Chương 17: 5 triệu.

Không ngờ chỉ là một bàn cúng nhỏ vậy mà lại có tác dụng lớn, Thành Tiến cũng vì thế mà được giải thoát ra khỏi căn nhà bị giam cầm suốt 80 năm qua. Anh cảm ơn Lan Anh không ngớt lời, nếu không có cô xuất hiện không biết bản thân sẽ ở đó thêm bao nhiêu năm nữa.

Chỉ là tích đức cho kiếp sau sống trọn vẹn kiếp người hơn thôi, với cô hiện tại làm được điều gì tốt cho mọi người cũng là một niềm hạnh phúc. Nếu không tốt cho người...thì tốt cho những người khuất mặt khuất mày cũng được. Ai bảo cô đã phạm chuyện gì mà vô tình mở con mắt âm dương quái ác kia chứ.

Đứng dưới bếp, miệng cô cứ lẩm bẩm lại tiền đi chợ hôm nay.

- Cà chua 6 nghìn, thịt heo 32 nghìn,...

Thành Tiến từ trong phòng ngủ bước ra, vẻ mặt có vẻ hớt hải lắm.

- Lan Anh, Lan Anh, cái này rung nè!

Anh suốt 80 năm qua cứ ru rú trong căn nhà này, thế giới bên ngoài thay đổi ra sau cũng chẳng biết. Nên tới cái điện thoại di động cũng không biết nó là thứ gì cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Nhưng tới bây giờ cô vẫn chưa quen được với sự có mặt của Thành Tiến, ngày trước chỉ có Trịnh Nhất thôi mà Lan Anh phải tập làm quen đến gần một tháng, giờ lại thêm nhân vật mới.

Mà hắn ta kì quái ở chỗ rằng, ban ngày thì không sao, nhưng màn đêm buông xuống lại biến trở lại thành nguyên thân của mình mà đi vòng vòng khắp nhà. Tối qua cô đi vệ sinh giữa đêm suýt xíu nữa thì ngất xỉu tại chỗ. Cũng may lúc đó có Trịnh Nhất xuất hiện giải cứu nếu không chắc cô đột quỵ chết trước tuổi 27 rồi.

Trịnh Nhất cũng có giải thích cho cô hiểu, do Thành Tiến chết vào giữa khuya, nên hằng đêm mới trở lại thành như vậy, chứ anh ta cũng chẳng muốn điều đó xảy ra làm cô hoảng sợ.

Lau lấy hai bàn tay vẫn còn dính nước, cô bước tới nhận lấy chiếc điện thoại trên tay Thành Tiến, rồi ân cần giải thích.

- Cái này là điện thoại di động, người thời nay hay dùng mấy cái này để liên lạc với nhau á!

Thành Tiến cũng gật gù xem như đã hiểu, thời anh đến điện thoại bàn còn chưa xuất hiện tại Việt Nam. Muốn liên lạc với một người ở xa, phải đợi tận vài tuần có khi cả tháng thư mới truyền đến được tay người nhận. Thời hiện đại công nhận có nhiều thứ tiện ích nhỉ?

- Dạ alo?

- Hàng của em tới rồi nha, nhà 83/10 đúng không em?

- Dạ đúng rồi, anh để trước cửa nhà giúp em nha, em ra lấy liền!

Trịnh Nhất nằm trên ghế sofa xem chương trình thực tế phát sóng trên tivi, nghe tin hàng tới cũng ngồi bật dậy đầy phấn khích.

- Y phục anh tới rồi à?

Lan Anh quay về công việc bếp núc của mình, mặt mày cau có nhăn tít lại.

- Chứ gì nữa! Tốn hết 5 triệu của tui, tự ra mà lấy đi!

Nhưng vớ được vàng, mặt Trịnh Nhất hớn hở cả lên, nháy mắt cái đã lấy được kiện hàng trước cửa vào trong nhà.

Sự biến mất rồi xuất hiện bất thình lình như vậy, khiến Lan Anh của giật hết cả mình mà buông đôi đũa đang xào thịt xuống. Cô thở hắc ra một cái ôm lấy trái tim yếu đuối của mình lại mà thở lên xuống.

Giọng điệu chanh chua lại cất lên đầy bực tức.

- Quy định số 1 trong gia đình này là gì anh quên rồi à?

Trịnh Nhất cúi gầm mặt xuống thể hiện sự biết lỗi.

- Không được thoắt ẩn thoắt hiện khi ở trong nhà…

Từ ngày sống chung với con quỷ họ Trịnh, Lan Anh đã đặt ra không ít những quy định kỳ quái. Cái sớ quy định vậy mà đã lên tới gần 30 điều nội quy, nào là không được biến mất giữa chừng, bật nước phải tắt, không được làm cháy bóng đèn, không được nói giọng âm trì, có thêm Thành Tiến thì thêm quy định là nửa đêm có biến thành nguyên thân thì không được đi vòng vòng quanh nhà…v.v

Cô cũng không hiểu sao mà những vong linh lại thích làm những chuyện đó đến vậy, làm ma rồi cũng phải có ý thức xíu chứ? Đã ăn nhờ ở đậu rồi, tiền phòng thì không share, tâm trạng rối loạn một chút thôi là điện nước cứ tự bật tắt liên hồi. Ai là người chi tiền mấy cái đó. Cũng có mỗi Lan Anh là chi thôi chứ ai vào đây nữa!

Bỏ qua sự bực tức của Lan Anh, Trịnh Nhất níu lấy vạt áo cô mà kéo kéo.

- Có y phục rồi, em đốt cho anh đi…

Ngồi trước cửa nhà, nhìn cái hoá đơn in dòng tiền 5 triệu trên đó mà khỏi nẫu ruột. Vừa mua, lại phải tự tay đốt nó thì thật sự cô không nỡ chút nào, số tiền này chung quy vẫn rất lớn so với một đứa sinh viên sắp ra trường như cô.

“Một ngày làm việc bán thời gian, 1 tiếng có 19 nghìn, 5 triệu vậy là gần 270 tiếng làm thêm…”

Lan Anh quay sang Trịnh Nhất đang hớn hở bên cạnh mà hỏi.

- Hay là anh mặc luôn đi, đừng đốt được không?

Trịnh Nhất hơi chau mày.

- Em không đốt làm sao anh mặc?

Cũng đúng, cô vậy mà quên mất hắn cũng chỉ là một linh hồn. Dù chạm được đồ vật nhưng không có nghĩa là hắn ta có thể mặc một chiếc áo mới mà không thuộc về bản thân mình.

Đưa tay châm lấy ngòi lửa mà Lan Anh cũng không dám nhìn lại dù chỉ một cái, trong đầu cứ suy nghĩ tới số tiền của bộ quần áo này mà không khỏi xót ví.

Nhìn chiếc áo bị thiêu rụi, ánh lửa sáng bừng bừng mà nước mắt cô muốn rớt tới nơi vậy. Đưa mắt, bậm môi lại thành một đường mà nhìn chiếc áo trở về với cát bụi…

Chẳng mấy chóc bộ quần áo loang màu của Trịnh Nhất đang mặc trên người, lại được thay thế bằng một bộ y phục màu đỏ mới, nó thiết kế tỉ mỉ đến từng hoa văn trên áo.

Lan Anh cũng phải đứng hình mất mấy giây trước vẻ đẹp của Trịnh Nhất khi được mang một màu áo mới. Gương mặt gốc cạnh, cùng chiếc mũi thẳng tấp, bộ y phục lại tôn thêm đường nét quý tộc của anh. Nhìn Trịnh Nhất lúc này không khác mấy so với các diễn viên nam Hoa Ngữ mà Lan Anh đã từng cày ngày cày đêm, người ta thường nói “người đẹp vì lụa” nhưng câu này có lẽ không phù hợp lắm, phải nói đúng hơn là “lụa đẹp vì người”.

Nếu anh ta mà là con người, chắc Lan Anh cũng phải chết mê chết mệt trước vẻ đẹp trời phú đó. Đúng là ông trời không cho không ai cái gì, được này thì mất kia. Được cái đẹp mã vậy, mà chết sớm.

Lan Anh thầm nghĩ trong đầu, bễu môi một cái.

“Người đẹp vậy, mà chết…Uổn ghê”.

Được mặc áo mới nên Trịnh Nhất vui vẻ hẳn ra, cứ chạy vòng khắp các khu nhà khoe cho những vong linh gần đó. Mặc dù họ vừa nhìn thấy anh đã chạy mất dạng, không có đủ gan dạ để đứng nghe anh khoe mẽ.

Không có vong linh, anh lại chạy vào nhà dân, khoe cho những người trong đấy, nhưng làm gì có ai thấy được anh đâu?

Hình như con người khi mất đi, chẳng ai được bình thường thì phải? Nhưng Thành Tiến vẫn bình thường mà? Hay là chỉ có Trịnh Nhất như vậy thôi?

Đi vào trong phòng, thẳng tay đóng sầm cửa lại. Lan Anh nhìn những tàn tro của bộ y phục vẫn còn ám trên da mình mà tiếc hùi hụi. Nằm dật lên giường mà đập chân liên hồi xuống nệm kêu lên từng tiếng “hịch hịch”.

“5 triệu của tui, 5 triệu của tui…”

Rõ ràng là biết bản thân có cuộc giao dịch với Trịnh Nhất, nên cô mới trúng được giải đặc biệt. Nhưng không hiểu sao vẫn thấy tiếc nuối lắm, Lan Anh yêu tiền hơn cả yêu bản thân. Vậy mà lần này lại chi thẳng tay 5 triệu xong rồi đem đốt bỏ chỉ còn đống tro tàn, thì hỏi xem cô có uất nghẹn không kia chứ?

Nói thật nếu ban nãy mà có xót lại mảnh vải nào chắc Lan Anh cũng đem vào nhà mà lồng tủ kính lại làm kỷ vật luôn đấy. 5 triệu là số tiền lớn đầu tiên cô chi tiêu ra mua quần áo từ trước đến giờ, vậy mà lại chẳng phải mua cho bản thân, lại dành cho tên vất vưởng bám đuôi theo mình từ nhỏ. Ai yêu tiền thì cũng sẽ có tình trạng giống như cô hiện giờ thôi!

Chapter
1 Chương 1: Cầu Nại Hà - Trận chiến khốc liệt.
2 Chương 2: Phu nhân, đợi ta nha!
3 Chương 3: Phục vụ đời nào phải học ngôn ngữ đời đó.
4 Chương 4: Quỷ có học
5 Chương 5: Diễn viên đóng thế.
6 Chương 6: Nàng ấy thấy được ta.
7 Chương 7: Gặp Quỷ thật rồi...
8 Chương 8: Ung thư dạ dày...
9 Chương 9: Nghèo còn mắc cái eo...
10 Chương 10: Biết nhiều quá không tốt!
11 Chương 11: Hoàng Tâm.
12 Chương 12: Không phải oán khí? Vậy đó là gì?
13 Chương 13: Muốn có y phục mới.
14 Chương 14. Trúng số.
15 Chương 15: Dọn vào nhà mới.
16 Chương 16: Oán Linh Thành Tiến.
17 Chương 17: 5 triệu.
18 Chương 18. Về nhà...
19 Chương 19: Sao giống nựng chó vậy?
20 Chương 20: Vườn trái cây sau nhà.
21 Chương 21: Cánh đồng hoa và người phụ nữ kì lạ.
22 Chương 22: Cầu nối của hai thế giới Âm - Dương
23 Chương 23: Những con đường tuổi thơ
24 Chương 24: B52
25 Chương 25. Anh nói nhiều quá!
26 Chương 26: Ma Nhập.
27 Chương 27: Nhập xác.
28 Chương 28: Thành Tiến tan biến.
29 Chương 29: Chị tới chơi với em đây.
30 Chương 30: Cuối cùng mình cũng có gia đình.
31 Chương 31. Mẹ gạch tên con ra khỏi hộ khẩu đi mẹ.
32 Chương 32. Anh hai Đình Dương.
33 Chương 33. Chảo dầu.
34 Chương 34: Có người nhảy lầu.
35 Chương 35: Tập văn nghệ lúc giữa đêm.
36 Chương 36: Vong hồn cô nữ sinh.
37 Chương 37: USB
38 Chương 38: Thang máy và Viên Lĩnh.
39 Chương 39: "Nguyệt Tẫn Ly Ca"
40 Chương 40: Thế Huy
41 Chương 41. Anh đi tìm em!
42 Chương 42. Tệ từ khi bắt đầu!
43 Chương 43. Lễ cưới.
44 Chương 44. Nhìn thấy tiền kiếp.
45 Chương 45. Bệnh viên
46 Chương 46. Kẻ thay thế.
47 Chương 47. Thực tập sinh
48 Chương 48. Tiếng giày cao gót.
49 Chương 49. Đừng nói nữa, thôi em ấy tỉnh giấc!
50 Chương 50. Leo cây.
51 Chương 51. Quang Khải
52 Chương 52. Có anh ở đây, ở cạnh em.
53 Chương 53. Cầu nối giúp hàn gắn.
54 Chương 54. Anh nên bán căn nhà này đi.
55 Chương 55. Anh ấy chữa bệnh cho anh.
56 Chương 56. Là quỷ, bạn cùng nhà với tôi.
57 Chương 57. Cướp công.
58 Chương 58. Sự thay đổi của Trịnh Nhất.
59 Chương 59. Muốn giành lại những gì đã mất.
60 Chương 60. Bị bỏ thuốc.
61 Chương 61. Tha cho em lần này đấy.
62 Chương 62: Trách nhiệm?
63 Chương 63. Mình hẹn hò nha
64 Chương 64. Tóc.
65 Chương 65. Khu vui chơi.
66 Chương 66. Về nhà gặp anh hai.
67 Chương 67. Con về...gặp anh hai...
68 Chương 68. Lan Anh, đứng dậy đi.
69 Chương 69. Hiện trường vụ án.
70 Chương 70. Leo tường
71 Chương 71. Chạy đi...
72 Chương 72. Bê đê bóng gió
73 Chương 73. Trần Đình Dương, hưởng dương 33 tuổi
74 Chương 74. Yên tâm, ta không bên cạnh em ấy lâu nữa đâu.
75 Chương 75. Chung thuyền.
76 Chương 76. Hai người có rơi giọt nước mắt nào không?
77 Chương 77. Một người quan trọng không kém.
78 Chương 78. Dù gì cũng là nó mua cho mình!
79 Chương 79. Không phải là người duy nhất trong phòng.
80 Chương 80. Đòi nợ.
81 Chương 81. Đếm tiền.
82 Chương 82. Ác giả ác báo.
83 Chương 83. Buông bỏ quá khứ.
84 Chương 84. Sợ
85 Chương 85. Là tiếc nuối? Là hoài niệm?
86 Chương 86. Nhân chi sơ, tính bản thiện.
87 Chương 87. Đề nghị phẫu thuật
88 Chương 88. Em ấy vui là được.
89 Chương 89. Sân bay.
90 Chương 90. Cơ hội duy nhất.
91 Chương 91. Thác nước.
92 Chương 92. Câu chuyện núi rừng.
93 Chương 93. Ma rừng.
94 Chương 94. Người lính.
95 Chương 95. Em hơi buồn ngủ rồi...
96 Chương 96. Có duyên ắt tương phùng.
97 Chương 97. Lời chào từ biệt.
98 Chương 98. Lưu luyến.
99 Chương 99. Nhỏ đó...mọc rễ rồi.
100 Chương 100. Xin chào, Quỷ Trịnh!
Chapter

Updated 100 Episodes

1
Chương 1: Cầu Nại Hà - Trận chiến khốc liệt.
2
Chương 2: Phu nhân, đợi ta nha!
3
Chương 3: Phục vụ đời nào phải học ngôn ngữ đời đó.
4
Chương 4: Quỷ có học
5
Chương 5: Diễn viên đóng thế.
6
Chương 6: Nàng ấy thấy được ta.
7
Chương 7: Gặp Quỷ thật rồi...
8
Chương 8: Ung thư dạ dày...
9
Chương 9: Nghèo còn mắc cái eo...
10
Chương 10: Biết nhiều quá không tốt!
11
Chương 11: Hoàng Tâm.
12
Chương 12: Không phải oán khí? Vậy đó là gì?
13
Chương 13: Muốn có y phục mới.
14
Chương 14. Trúng số.
15
Chương 15: Dọn vào nhà mới.
16
Chương 16: Oán Linh Thành Tiến.
17
Chương 17: 5 triệu.
18
Chương 18. Về nhà...
19
Chương 19: Sao giống nựng chó vậy?
20
Chương 20: Vườn trái cây sau nhà.
21
Chương 21: Cánh đồng hoa và người phụ nữ kì lạ.
22
Chương 22: Cầu nối của hai thế giới Âm - Dương
23
Chương 23: Những con đường tuổi thơ
24
Chương 24: B52
25
Chương 25. Anh nói nhiều quá!
26
Chương 26: Ma Nhập.
27
Chương 27: Nhập xác.
28
Chương 28: Thành Tiến tan biến.
29
Chương 29: Chị tới chơi với em đây.
30
Chương 30: Cuối cùng mình cũng có gia đình.
31
Chương 31. Mẹ gạch tên con ra khỏi hộ khẩu đi mẹ.
32
Chương 32. Anh hai Đình Dương.
33
Chương 33. Chảo dầu.
34
Chương 34: Có người nhảy lầu.
35
Chương 35: Tập văn nghệ lúc giữa đêm.
36
Chương 36: Vong hồn cô nữ sinh.
37
Chương 37: USB
38
Chương 38: Thang máy và Viên Lĩnh.
39
Chương 39: "Nguyệt Tẫn Ly Ca"
40
Chương 40: Thế Huy
41
Chương 41. Anh đi tìm em!
42
Chương 42. Tệ từ khi bắt đầu!
43
Chương 43. Lễ cưới.
44
Chương 44. Nhìn thấy tiền kiếp.
45
Chương 45. Bệnh viên
46
Chương 46. Kẻ thay thế.
47
Chương 47. Thực tập sinh
48
Chương 48. Tiếng giày cao gót.
49
Chương 49. Đừng nói nữa, thôi em ấy tỉnh giấc!
50
Chương 50. Leo cây.
51
Chương 51. Quang Khải
52
Chương 52. Có anh ở đây, ở cạnh em.
53
Chương 53. Cầu nối giúp hàn gắn.
54
Chương 54. Anh nên bán căn nhà này đi.
55
Chương 55. Anh ấy chữa bệnh cho anh.
56
Chương 56. Là quỷ, bạn cùng nhà với tôi.
57
Chương 57. Cướp công.
58
Chương 58. Sự thay đổi của Trịnh Nhất.
59
Chương 59. Muốn giành lại những gì đã mất.
60
Chương 60. Bị bỏ thuốc.
61
Chương 61. Tha cho em lần này đấy.
62
Chương 62: Trách nhiệm?
63
Chương 63. Mình hẹn hò nha
64
Chương 64. Tóc.
65
Chương 65. Khu vui chơi.
66
Chương 66. Về nhà gặp anh hai.
67
Chương 67. Con về...gặp anh hai...
68
Chương 68. Lan Anh, đứng dậy đi.
69
Chương 69. Hiện trường vụ án.
70
Chương 70. Leo tường
71
Chương 71. Chạy đi...
72
Chương 72. Bê đê bóng gió
73
Chương 73. Trần Đình Dương, hưởng dương 33 tuổi
74
Chương 74. Yên tâm, ta không bên cạnh em ấy lâu nữa đâu.
75
Chương 75. Chung thuyền.
76
Chương 76. Hai người có rơi giọt nước mắt nào không?
77
Chương 77. Một người quan trọng không kém.
78
Chương 78. Dù gì cũng là nó mua cho mình!
79
Chương 79. Không phải là người duy nhất trong phòng.
80
Chương 80. Đòi nợ.
81
Chương 81. Đếm tiền.
82
Chương 82. Ác giả ác báo.
83
Chương 83. Buông bỏ quá khứ.
84
Chương 84. Sợ
85
Chương 85. Là tiếc nuối? Là hoài niệm?
86
Chương 86. Nhân chi sơ, tính bản thiện.
87
Chương 87. Đề nghị phẫu thuật
88
Chương 88. Em ấy vui là được.
89
Chương 89. Sân bay.
90
Chương 90. Cơ hội duy nhất.
91
Chương 91. Thác nước.
92
Chương 92. Câu chuyện núi rừng.
93
Chương 93. Ma rừng.
94
Chương 94. Người lính.
95
Chương 95. Em hơi buồn ngủ rồi...
96
Chương 96. Có duyên ắt tương phùng.
97
Chương 97. Lời chào từ biệt.
98
Chương 98. Lưu luyến.
99
Chương 99. Nhỏ đó...mọc rễ rồi.
100
Chương 100. Xin chào, Quỷ Trịnh!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play