Xin Chào Quỷ Vương Họ Trịnh
Nơi chiếc cầu Nại Hà cổ kính trải đầy rêu phong…
Nghe bảo chỉ cần bước chân qua đó thôi sẽ đến với cõi trần gian đầy màu sắc. Thời gian dẫu đã trôi qua hàng trăm năm nhưng chiếc cầu vẫn giữ nguyên bản sắc như thuở ban đầu.
Đứng dưới chân cầu nơi xa tít kia có một người phụ nữ vẫn miệt mài đun lửa cho nồi nước của mình. Có vẻ từ rất lâu rồi nồi nước sôi ùng ục ấy vẫn chưa tắt lửa lần nào.
Trịnh Nhất nghe bảo chỉ cần uống một chén nước đó thôi sẽ quên đi hết mọi buồn phiền nơi trần thế, bao nhiêu ký ức cũng sẽ được quên lãng mà tiến bước tới một cuộc đời mới.
Đưa mắt xuống dòng sông đen ngồm, chẳng biết nó chảy về đâu nhỉ?
Nó cứ lững lờ trôi qua ngày tháng, đôi lúc lại cuộn trào như sóng dữ. Chỉ là không biết được rằng cuối con sông kia sẽ là nơi như thế nào, và nước này từ đâu chảy ra.
Mỗi ngày đứng đây anh đã chứng kiến không biết bao nhiêu linh hồn đã đi qua cây cầu này rồi. Họ bước qua cầu không nói một lời, chỉ lặng lẽ, từng bước một, như những cái bóng không còn dấu vết. Cũng không phải hiếm gặp, nhưng đôi lúc lại có người đứng chững lại nơi cuối chân cầu mà không dám bước tiếp.
Họ có điều gì còn oan ức sao? Hay còn vươn vấn người nào nơi trần thế?
Trịnh Nhất khoác trên người một bộ y phục trắng đã ngã màu theo năm tháng. Vạt áo trước thả dài xuống ngang gối, phần dây lưng thắt ngang eo cũng đã không biết đứt từ bao giờ. Khắp nơi trên y phục vẫn còn vết hằn của thời gian khi lấm tấm những đóm đỏ loang màu.
Một người đàn ông to lớn bước tới bên cạnh Trịnh Nhất, nhẹ huých vào vai anh:
- Ngươi sao vậy? Vẫn chưa tìm thấy người đấy à?
Trịnh Nhất chỉ khẽ lắc đầu, lại nở nụ cười chua chát.
- Vẫn chưa…nhưng chắc sẽ tìm thấy thôi.
Ông ta không ai khác chính là Quỷ Diện, một loại quỷ sai chuyên dẫn dắt và trừng phạt những vong linh làm chuyện tàn ác nơi nhân thế.
Quỷ Diện chợt thở dài, nhìn về đoàn người tiến bước qua bên kia cầu.
- Ngươi ở đây cũng lâu rồi, sao không giải thoát cho bản thân mình đi! Người ngươi tìm, chắc cũng đã đầu thai mấy kiếp rồi!
- Cũng có thể như vậy...nhưng ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để có thể gặp nàng. Nhỡ như nàng vẫn còn đang chờ đợi ta nơi phương nào thì sao?
...----------------...
200 năm trước...
Sáng sớm một ngày tháng chạp, màn sương mỏng phủ kín dòng sông Gianh, chia đôi Đàng Ngoài và Đàng Trong, như một bức rèm nhắc nhở về ranh giới đầy máu và nước mắt.
Những đôi mắt đỏ ngầu, bao nhiêu là làn khói bụi mịt mù khoáy đảo cả hai bên bờ sông. Từng tiếng trống dồn dập, tiếng hô hào kịch liệt vang động khắp mọi nơi.
“Tấn Công!”
“Giết!”
Khi mặt trời đứng bóng, sông Gianh đã không còn là dòng nước mát lành ngày trước. Thay vào đó, nó trở thành dòng chảy đỏ rực, mùi máu tanh nồng khiến người nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
Hàng vạn người xếp chồng lên nhau như rơm rạ, tiếng khóc kêu rào nỉ non của những người lính mất đi đồng đội vào sinh ra tử.
Chiến trường lúc này chỉ còn đúng hai chữ “Tang Thương”...
Trịnh Nhất nằm bên bờ sông kia của quân thù, trong thế cục loạn lạc anh bị thương nặng, không cách nào khác phải lách về nơi cánh rừng um tùm.
Hơi thở cũng dần yếu đi, không biết đã chiến đấu bao nhiêu ngày đêm nhưng trong đầu anh lúc này chỉ nhớ đến bữa cơm chiều nghi ngúc khói của người mẹ hiền nơi quê nhà. Những giọt nước mắt lăng dài xuống má, xen lẫn đó là mùi máu ngây ngấy nơi đầu mũi, thật sự khiến người khác phải buồn nôn.
"Con đói quá…”
Trong sự mờ mịt của đôi mắt, Trịnh Nhất bị chôn vùi trong lá cây rậm rạp, mà chẳng ai phát hiện ra rằng có người đang nằm đấy.
Trải qua suốt ngày đêm, cứ ngất đi rồi lại tỉnh lại không biết bao nhiêu lần. Ánh hoàng hôn buông xuống bên bờ sông Gianh tạo thành những vải bạt lấp lánh trải dài.Lúc này chỉ còn lại chút hơi tàn cuối cùng, một bóng hình nhỏ nhắn trong tà áo màu hồng nhạt phất phơ trong gió chiều.
Đôi mắt anh chàng lại dần tối đen đi mà ngất liệm thêm một lần nữa…
Trịnh Nhất giật mình tỉnh lại, đưa mắt xuống cơ thể mình đã được quấn băng trắng một cách kỹ lưỡng.
“Mình…còn sống sao?”
Kiều Trân bước vào, trên tay còn cầm theo một ít lá thuốc vừa được hái cách đây vài canh giờ trước. Chất giọng nhẹ nhàng cất lên mà vội đi tới bên cạnh chiếc giường nhỏ ộp ẹp.
- Ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi ngủ được 2 ngày 2 đêm rồi đấy!
Nàng ta thở ra một hơi mà nở nụ cười tươi như nắng sớm. Trịnh Nhất có phần hơi hoang mang mà nhìn ngóng khắp nơi trong căn nhà. Chỉ là một nơi dựng bằng vách lá đơn sơ, diện tích hẹp tới nổi chỉ dựng được một chiếc giường tre và một chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
- Đây là đâu..?
Kiều Trân đưa tay khẽ che miệng hắn ta ngay lặp tức, rồi chạy ra ngoài nhìn ngó xung quanh một lượt mới chầm chậm đóng cửa lại.
- Giọng ngươi…là người miền ngoài sao? Yên tâm ta không làm hại ngươi đâu! Lần trước ta cũng tò mò với bộ giáp trên người ngươi rồi, dân miền trong bọn ta chẳng ai mặc như thế cả!
Nhìn vóc dáng nhỏ nhắn trong tà áo có phần màu sắc nổi bật, nhìn cũng đủ biết nàng ta cũng phải là người có gia thế quyền quý.
Vậy tại sao một tiểu thư đài cát lại xuất hiện ở nơi gần chiến trường thế này?
Kiều Trân nhấp nhả nói tiếp.
- Ngươi yên tâm ở đây mà dưỡng thương, rồi khi nào lành hẳn rồi ta sẽ tìm cách đưa ngươi về miền ngoài. Tốt hơn hết là nên im lặng, gần đây mặc dù không có người qua lại nhưng vẫn cẩn thận là trên hết! Binh lính mà bắt được, ta cũng không giữ được cái mạng nhỏ của mình đâu!
Có chút khó hiểu Trịnh Nhất liền hỏi.
- Tại sao cô lại cứu ta? Trong khi đang chiến tranh loạn lạc thế này?
Kiều Trân vuốt nhẹ mái tóc xoã dài của mình mà cười cười nói.
- Ta không cứu ngươi, ngươi chết rồi sao? Với mấy trận chiến đó cũng không liên quan tới ta! Chiến tranh khiến dân đói khát lầm than khốn khổ vô cùng. Gần đây vì thiếu lương thực nên không đủ thức ăn cho binh lính huống chi là đám dân nghèo bọn ta...
Kiều Trân là thứ nữ của một gia đình quý tộc có tiếng trong vùng. (thứ nữ này khác với thứ nữ: con gái thứ 2. Mà là con của vợ thứ hai).
Do không được sự yêu thương từ bé cho phụ thân, phụ mẫu, nhà lại có huynh trưởng lừng lẫy nơi chiến trường.
Nên với địa vị thấp bé cũng không được coi trọng, người nhà coi thường nên không ít lần bị ngược đãi từ gia nhân, thuộc hạ, họ cũng chẳng ai xem cô ra gì, chỉ là một nữ nhân trói gà không chặt thì làm được trò trống gì cho đời. Việc của một tiểu thư như cô chỉ là đợi đến tuổi rồi gả quách đi cho nhà có địa vị khác là xong.
Sống ở nhà lại không phải là nhà, thì chẳng khác nào ở địa ngục, cô thà đi khắp bốn bể năm châu còn hơn là sống trong cái ngôi gia đấy.
Do mới lọt lòng đến giờ chưa từng ra khỏi căn nhà mình nên đã vô tình đi ngang qua chiến trường. Mà gặp Trịnh Nhất đang nằm thoi thóp bên mé rừng gần cạnh con sông Gianh nên đã ra tay cứu giúp. Khi còn ở ngôi gia, cô tối ngày sáng đêm cắm cọc trong phòng đèn sách, nên đã đọc không ít sách về y, về lá thuốc nên mới có thể giúp đỡ Trịnh Nhất trong thời gian khốn khổ.
Updated 50 Episodes
Comments