Kick Back

Kick Back

Chương 1: Những giấc mơ lạ.

Mỗi khi tôi chìm vào giấc ngủ, không đơn thuần là mơ, tôi như bị kéo vào một chiều không gian khác. Ở đó, tôi luôn đứng trên một đại dương vô tận, mặt nước phẳng lặng đến rợn người. Mọi thứ dường như ngừng lại, chỉ có tôi phải bước tiếp về phía trước, không thể quay đầu. Gió lùa qua khuôn mặt, lạnh lẽo nhưng chân thực đến mức khiến tôi tự hỏi liệu đây có phải là thực tại? Mỗi bước chân đều nặng nề, như bị cuốn vào một hành trình vô định, không có hồi kết. Rồi, từ phía xa, đất liền hiện ra mờ ảo như một giấc mộng.

Trên cánh đồng trắng xóa, một cây cổ thụ khổng lồ sừng sững, đầy uy nghi và bí ẩn. Dưới gốc cây có bốn bức tượng đá lớn. Ba bức tượng đứng thành hàng: một tượng cầm kiếm, một tượng tóc dài cầm trượng, và giữa hai bức tượng ấy là một bức tượng nhỏ hơn cầm cây gậy bé. Ba bức tượng được liên kết với nhau bởi những sợi chỉ đỏ căng từ từng tượng tới bức tượng trung tâm, tạo ra cảm giác như có một thế lực bí ẩn đang ràng buộc mọi thứ lại.

Khi cơn gió lạnh ập đến, không gian xung quanh bắt đầu biến đổi kỳ lạ. Những sợi chỉ đỏ dần trở nên mờ ảo, không khí trở nên nặng nề. Cảnh vật quanh bức tượng nhỏ biến đổi, từ cánh đồng trắng xóa thành một bãi chiến trường đỏ thẫm như máu, chảy từ những đám mây đen kịt trên bầu trời. Những chiếc rễ cây vươn ra từ lòng đất, xoắn vặn như những con rắn đói, điên cuồng hút sự sống từ những bụi cỏ trắng. Chúng chuyển màu, từ trắng tinh khôi thành khô héo và nứt toác, như bị thiêu rụi.

Từ phía xa, một bóng đen mờ ảo tiến lại gần. Tôi khuỵu xuống trong sợ hãi, bóng đen càng lúc càng nhanh hơn. Tôi muốn chạy trốn, nhưng những chiếc rễ đã đâm sâu vào tay, siết chặt cơ thể, hút dần sự sống của tôi, như cách chúng đã làm với vùng đất này.

Bỗng nhiên, từ khoảng không vô tận, một tiếng gọi vang lên. Âm thanh ấy mơ hồ nhưng quen thuộc, như vọng lại từ ký ức xa xôi. Trên bầu trời đen kịt xuất hiện một lỗ hổng lớn, từ đó một cánh tay trắng bệch thò ra, xuyên qua bóng tối, muốn với tới tôi. Cánh tay run rẩy, phát ra lời thì thầm yếu ớt nhưng đầy khẩn thiết:

"Em ơi... em ơi... dậy đi!"

Tôi choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa trên trán. Ánh sáng trong phòng khiến mắt tôi chói, nhưng cảm giác lạnh lẽo từ cánh tay trong giấc mơ vẫn còn đó. Tôi đưa tay lên sờ vào da thịt, nhưng không có gì bất thường. Bên cạnh tôi, chị Duyên ngồi đó, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng.

"Em ổn chứ?"

Chị hỏi, giọng nói kéo tôi trở về thực tại, nhưng trong lòng tôi vẫn còn đọng lại cảm giác u ám từ giấc mơ kỳ lạ.

Sau khi hỏi han, chị quay lại ngồi trước TV, chăm chú xem một chương trình nói về việc các quốc gia hợp tác đào tạo chiến binh Vexar. Những hình ảnh hiện lên đầy ấn tượng: các pháp sư, kiếm sĩ và chiến binh với năng lực siêu phàm cùng luyện tập trong những chiến trường mô phỏng.

Chị Duyên, mắt sáng lên đầy hứng khởi, giơ cao cây chổi nhỏ mà chúng tôi thường dùng để quét nhà, như thể đó là thanh kiếm phép thuật. Đầu chổi phát sáng, tỏa ra những tia nắng ấm áp, không khí xung quanh như trở nên huyền bí và lấp lánh. Chị có khả năng truyền phép thuật vào cây chổi hay bất cứ thứ gì – một việc mà không ai có thể làm được, vì phép thuật thông thường chỉ có thể dùng qua những công cụ đặc biệt như đũa phép của chị Ly. Nhưng với Duyên, chỉ một cây chổi bình thường cũng trở thành vũ khí đầy sức mạnh trong tay.

"Chị cũng muốn trở thành một chiến binh thật dũng cảm!"

Chị nói đầy hào hứng, mắt không rời khỏi màn hình. Dáng vẻ ấy làm tôi thấy buồn cười, nhưng cũng có chút tò mò. Dù sao, chị Duyên lúc nào cũng thích tưởng tượng mình là một nhân vật mạnh mẽ, và với khả năng kỳ lạ này, biết đâu một ngày nào đó chị sẽ thực sự trở thành một chiến binh như chị vẫn mơ tưởng.

Bên ngoài, bố mẹ đang chuẩn bị dụng cụ ra đồng gặt lúa. Tiếng leng keng của những chiếc liềm và dụng cụ khác vang lên từ sân. Mẹ, với mái tóc trắng dài và đôi mắt xanh biếc, xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Dù trông trẻ hơn so với những người lớn tuổi trong làng, tóc mẹ đã trắng từ khi tôi còn rất nhỏ. Tôi từng hỏi mẹ vì sao tóc lại trắng, nhưng mẹ chỉ mỉm cười và nói rằng nó đã như vậy từ khi tôi sinh ra.

Mẹ nhìn vào nhà, ánh mắt dịu dàng:

"Hai đứa có muốn đi cùng mẹ không? Hôm nay trời mát, đi gặt lúa cùng bố mẹ cho vui nhé."

Chị Duyên vẫn mải mê với chương trình trên TV, không hề nghe thấy câu hỏi của mẹ. Chị quay sang tôi, tay vẫn giơ cao cây chổi, đầu chổi phát sáng tỏa ra tia nắng ấm áp, và hỏi:

"Em có muốn trở thành chiến binh không? Chúng ta sẽ cùng luyện tập, rồi trở thành người bảo vệ Trái Đất!"

Tôi khẽ lắc đầu, nhìn ra cửa sổ về phía cánh đồng lúa xanh mướt. Cảm giác lạnh lẽo từ giấc mơ vẫn còn lảng vảng quanh tôi, khiến tôi không thể hoàn toàn thoát khỏi sự ám ảnh. Tôi liếc nhìn mẹ, và trong thoáng chốc, đôi mắt xanh của mẹ như sáng lên dưới ánh mặt trời, mang theo một điều gì đó bí ẩn. Liệu mẹ có biết điều gì về thế giới phép thuật này? Trong khi mọi người đều tràn đầy khả năng ma thuật, tôi lại không có chút ma thuật nào trong người. Điều này khiến tôi cảm thấy như một kẻ ngoài cuộc trong thế giới phép thuật bao la này.

Bố tôi, một người đàn ông giỏi giang trong mọi việc, sở hữu năng lực phi thường. Dù không bao giờ khoe khoang, nhưng những việc bố làm đều vượt xa khả năng của bất kỳ ai trong làng. Với sự nhanh nhẹn và sức mạnh, bố dễ dàng hoàn thành những công việc mà người khác phải vất vả mới làm nổi. Dường như không có việc gì là bố không thể làm được. Mẹ, luôn ở bên cạnh bố, nhẹ nhàng hỗ trợ trong mọi việc. Mỗi lần nhìn thấy mẹ cười dịu dàng bên bố, tôi luôn cảm nhận được sự gắn kết không thể tách rời giữa họ. Họ như hai nửa của một tổng thể hoàn hảo, luôn đồng hành và bổ sung cho nhau.

Hot

Comments

Uchiha Itachi

Uchiha Itachi

Tác giả viết hay quá, mình sẽ luôn ủng hộ tác giả đấy !!

2025-01-11

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play