ĐỊNH MỆNH CỦA ANH
Nơi đây là ngoại ô thuộc vùng đất của Nam Phi xa xôi vốn còn nghèo nàn và lạc hậu.
Khi những tia nắng cuối cùng trong ngày cũng đã dần biến mất để nhường lại cho màn đêm buông xuống chiếm ngự .
Những ánh đèn từ nhà và phố thay nhau thắp sáng lên cả vùng quê tối tăm ấy.
Và cũng là một đêm đầy sự tủi nhục cùng với những câu chuyện tồi tệ bi ai của một người con gái.
Cô gái nhỏ chỉ vừa mới tròn 18 tuổi đầu đời, cái tuổi đẹp nhất, thanh xuân nhất mà lẽ ra cô phải được bảo bọc yêu thương trãi qua những năm tháng rạng rỡ nhất của cuộc đời này nhưng.....
Khách Sạn XX
Trong một căn phòng VIP sang trọng dưới chút ánh sáng vàng mờ ảo có hai thân ảnh đang quấn lấy nhau nồng nhiệt.
Khung cảnh tràn ngập sắc xuân vô cùng ám mụi.
Sự cực nóng dần tăng lên, trong không gian mờ tối ấy vang vọng lên những tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông hoà vào tiếng nỉ non nức nở ngắt quãng như đang cố kiềm nén của người phụ nữ.
" Lần đầu sao? ".
Hơi thở nam tính xa lạ quanh quẩn ở bên tai làm cho cô gái nhỏ run rẩy sợ hãi, muốn hét lên nhưng lại không dám phát ra âm thanh nào .
Tuệ Nhi dường như cảm nhận được người đàn ông dừng lại giây lát, sau đó lại cất giọng lên một lần nữa,
" Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp.."
Tuệ Nhi căng thẳng siết chặt ga giường, lắc lắc đầu,
" Tôi không hối hận ".
Vừa dứt lời thì...
" Đau.."
Một cảm giác đau nhói ập đến, loại cảm giác xé rách đau đớn khiến cơ thể cô không ngừng run rẩy trong lòng người đàn ông.
Nước mắt ứa ra chảy dài xuống, Tuệ Nhi cắn răng chịu đựng cố gắng để mình không phát ra tiếng động nào. Đây là tôn nghiêm cuối cùng của cô rồi.
Càng run cô càng sợ hãi bởi vì cô cảm nhận được khí thế dũng mãnh và sức mạnh khác thường của anh.
Anh dường như không biết mệt, hung hăng chiếm lấy từng tất trên da thịt cô.
Triền miên công thành đoạt đất tiến công như vũ bão khiến cơ thể cô càng trở nên bóng bỏng , những cảm giác xa lạ từ đâu dồn dập kéo đến làm đầu óc cô mụ mị, tâm trí như bị nhấn chìm vào cõi đê mê vô tận.
Một đêm dài dăng dẳng đau khổ xen lẫn vui sướng cứ thế không ngừg lặp lại....
Cuối cùng đợi đến hơn nữa đêm, khi người đàn ông bất chợt tỉnh dậy đi vào phòng tắm, Tuệ Nhi mới dám kéo cơ thể đau nhức mệt mỏi bò dậy, xuống giường nhặt lại quần áo mặc vào thật nhanh, rồi mau chóng bước ra khỏi phòng.
Dưới sảnh khách sạn, người phụ nữ trung niên to béo đã giới thiệu vụ làm ăn này cho cô đang đứng đợi ở một góc tối.
Nhìn thấy Tuệ Nhi bước ra, bà ta liền đưa cho cô cái túi màu đen,
" Đây là thù lao của cô như đã hứa, nhớ kĩ điều kiện đã kí kết "
Tuệ Nhi không do dự gật đầu rồi lập tức nhận lấy, cầm được tiền trong tay cô tức tốc chạy nhanh ra khỏi đây.
Cô vội vã đến mức không còn tâm trí suy nghĩ tới cơn đau đớn của cơ thể mình.
Cứ thế chạy một mạch ra đường lớn bắt xe, giờ phút này cô chỉ muốn thật nhanh đến bệnh viện.
Trời chưa sáng hẳn vẫn còn mờ tối làm cho hành lang bệnh viện rất yên tĩnh.
Trên nền gạch lạnh lẽo trước phòng phẫu thuật có đặt hai cáng cứu thương, bởi vì người thân chưa nộp tiền viện phí nên chưa được đưa vào phòng phẫu thuật.
Tuệ Nhi nhìn cảnh tượng này mà lòng đau đớn đến nghẹt thở, tim như có dao cắt vào, cô nghẹn ngào nói :
" Tôi có tiền, có đủ tiền rồi này mau cứu mẹ và e trai tôi, xin hãy cứu lấy họ với..."
Cô vội vã đưa tiền trong tay cho bác sĩ. Bác sĩ nhìn qua một cái rồi bảo y tá đếm tiền.
Sau đó mới gọi cho nhân viên điều dưỡng đưa mẹ cô vào phòng phẫu thuật.
Tuệ Nhi không thấy họ đẩy em trai vào thì ngơ ngác, cô bật chạy theo nhào về phía trước, nắm lấy tay bác sĩ giọng run run khẩn cầu,
"Còn có em trai tôi nữa , xin bác sĩ hãy cứu nó"
Bác sĩ nhìn cô thở ra bất lực,
"Xin lỗi, em trai cô đã không thể cứu được nữa rồi".
" Không cứu được nữa rồi ?! "
Tuệ Nhi lẩm bẩm lặp lại lời bác sĩ vừa nói, hai tay đang nắm chặt cánh tay bác sĩ dần thả ra buông xuôi xuống bất lực.
Dường như có tiếng sét vừa đánh xuống, giáng thẳng vào đầu, làm cho mọi thứ trước mắt cô dần trở nên đen kịt lại, tựa như mây đen che lấp đi cuộc đời vốn đã tối tăm của cô vậy.
Đau, thật sự rất đau, ngực cô như bị người khác dùng dao khoét khuấy vào.
Toàn thân Tuệ Nhi co giật không còn sức lực ngồi bệt xuống nền gạch.
Một cảm giác lạnh lẽo bao vây lấy cô, dù là Bắc Cực thì cũng không lạnh bằng tâm hồn cô lúc này.
10 năm trước, khi ấy cô mới 8 tuổi. Bố cô ngoại tình, đem mẹ cô đang bụng mang dạ chửa và cô ra nước ngoài, bỏ rơi mẹ con cô nơi đất khách quê người không quen biết một ai này để tự sinh tự diệt .
Sau đó em trai ra đời , nhưng khi em lên 3 tuổi thì mới phát hiện em bị hội chứng chậm phát triển.
Cuộc sống vốn đã khó khăn túng thiếu, nay em trai lại bị bệnh thì hoạ vô đơn chí, nghèo lại càng nghèo.
Mẹ và cô phải đi làm đủ thứ việc vặt cho người khác, chỉ cần là côg việc kiếm ra tiền thì đều cố gắng nhận lấy hết.
Công việc có nặng nhọc vất vả đến mấy, chỉ cần có thể tích lũy tiền dù không nhiều nhưng được vậy là đã quá tốt rồi.
Mỗi ngày vẫn cứ trôi qua, đôi khi cũng rất ít người thuê làm việc , nhữg lúc như thế nếu sinh hoạt tiết kiệm chi phí lại thì vẫn được coi là sống qua ngày.
Nhưng rồi hôm nay tai hoạ đã xãy ra với gia đình nhỏ của cô.
Một vụ tai nạn ở một nơi không có người thân, không có tiền, càng không có tình người này, đã làm cho cô nếm trãi được hết thảy sự bạc bẽo của lòng người, dạy cho cô biết thế nào là đi đến bước đường cùng.
Chơi vơi không có điểm tựa, bị ép đến mức không biết phải làm sao, Tuệ Nhi đã bán đi cả bản thân mình, nhưng rồi cũng không thể cứu được em trai.
Loại cảm giác đau đến mức không thể khóc được, cảm giác giống bệnh tâm thần làm cho người ta trở nên trống rỗng mơ hồ.
Hô hấp trở nên khó khăn, đôi mắt nhoè đi, bầu trời là màu xám xịt u ám.
Tuệ Nhi bắt buộc phải chấp nhận những gì đang diễn ra, còn phải cố gượng cười để che lấp đi tất cả.
Bởi vì cô còn có mẹ, mẹ rất cần cô lúc này. Nếu ngay cả cô cũng gục ngã thì một mình bà phải làm sao?!
Updated 34 Episodes
Comments
•ʟɪᴢᴢ
Đây là một câu chuyện tuyệt vời, cảm ơn tác giả đã chia sẻ với chúng tôi!
2025-01-23
1
Candy🍒
ê... tính mạng ngta đang z mà có thời gian đếm tiền nữa hả
2025-01-27
0
Bảo Lan
nhất định sẽ cố gắng hơn nữa ạ ^^~
2025-01-24
1