Âm Mưu Sau Cái Chết!
Hôm nay tôi với gia đình, trở về làng để dự đám tang của bà. Cả nhà tôi, đã khóc rất nhiều khi nghe tin bà chết.
Từ trên chiếc xe đò chạy bon bon, ở Sài Gòn về tỉnh Khánh Hòa, chắc khoản tầm 8 tiếng, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến nơi.
Rồi lại bắt một chiếc taxi đi về xã của chính mình. Xã chúng tôi có tên là Ninh Tân. Nơi đây gần giáp với núi rừng, nên chỉ có vài căn nhà lưa thưa, nằm cách nhau vài mét mà thôi.
Khung cảnh nơi đây, chẳng ồn ào tấp nập xe cộ như trên sài gòn, mà rất im ắng.
Tôi ngồi trên chiếc xe, mà nhìn mọi con đường cũ, những nơi mà tôi đã đi qua, một cảm giác bồi hồi đầy cảm xúc, chẳng thể diễn tả thành lời dâng trào khi trở về ngôi làng này.
Bỗng chiếc xe đi ngang qua trường tiểu học Xã Ninh Tân . Đây chính là nơi bà tôi hay chở tôi đi học, từ lúc tôi còn rất nhỏ. Nhìn căn trường đó mà tôi cảm thấy nhớ bà mình vô cùng, những giọt nước mắt cạn khô, giờ đây đột nhiên rơi lả chả bởi cảm xúc chẳng thể kìm nén của bản thân.
Chiếc xe chạy một lát lâu, rồi cũng đến nhà nội tôi. Chiếc xe dừng lại, gia đình tôi trả tiền cho người tài xế, mà dần bước vào bên trong căn nhà.
Khung cảnh tĩnh lặng, mang theo sự u ám cùng nỗi buồn bã, của chục người đang khóc lóc và quay quanh bà tôi, đó là cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi.
Tôi đứng đờ người như chết lặng tại chỗ khi nhìn thấy quan tài của bà, chả khác gì mất hồn đờ người mất mấy giây, cảm xúc lẫn lộn, tôi chẳng biết phải làm gì để đối mặt với sự tàn khốc từ cái chết của bà.
Thấy tôi đứng bất động như trời trồng, bố tôi đã đưa tay mình đặc lên vai tôi, rồi lên tiếng với sự an ủi: “Đừng quá buồn, nó sẽ khiến bà nội con ra đi không thanh thản đâu!”
Câu nói đó vừa dứt, cha tôi kéo tay tôi đến chỗ chiếc quan tài, giọng nói lại khẽ vang lên, tôi có thể cảm nhận được sự đau thương mà ông ấy cố gắng kìm nén, trong cảm xúc của chính bản thân mình:
“Nhìn nội con lần cuối đi!”
Tôi nghe lời cha nhìn nội mình đang nằm trong chiếc quan tài chưa đậy nắp kia, mà tay như mất điều khiển run rẩy bẩy, sau đó cả người khom xuống mà muốn chạm vào người của bà một lần cuối, để nói lời tạm biệt trước khi bà biến mất mãi mãi trong đời tôi.
Nhưng khi tay tôi vừa chạm vào thì đã có một chuyện lạ xảy ra, bàn tay của bà tôi đột nhiên cử động mà cầm lấy cánh tay của tôi, điều này khiến tôi trở nên bàng hoàng mà cố gắng rút tay lại.
Nhưng đôi bàn tay ấy lại nắm chắc đến nỗi, khiến tôi chả thể nào kéo tay mình ra được, giống như bà nội tôi vẫn còn sống mà muốn níu giữ tôi ở lại với bà vậy.
Thấy tôi kéo tay mãi ra không được, tất cả mọi người ở đây gồm cả tôi, ai ai cũng điều hiện rõ sự hoang mang đến tột cùng, chẳng biết rốt cuộc đây là điều gì cả, khi bà tôi dù đã chết, nhưng tại sao lại có thể nắm lấy tay tôi chứ?
Giờ đây cha tôi mới chợt phản ứng lại, mà đưa tay của mình vào cố gắng gỡ tay bà, đang nắm chặt lấy tay tôi ra, giọng nói run rẩy trong sự cầu xin không ngừng vang lên:
“Mẹ à! Con biết là mẹ vẫn còn lưu luyến cháu trai. Nhưng mà mẹ đừng dữ tay nó được không? Hãy thả nó ra mà an nghỉ đi. Đừng lưu luyến làm gì nữa mà!”
Cha tôi vừa nói vừa khóc nức nở, tôi có thể thấy được dòng nước mắt ấy chảy dài trên đôi gò má, cùng ánh mắt đỏ ngầu đã khóc hôm qua tới giờ, đến cạn cả nước mắt, đến lúc này mới khóc lại được.
Lòng tôi cũng nhói lên vì thương cha. Cha cứ gỡ mãi nhưng mà, tay bà nội vẫn không buông tôi ra. Cha lúc này vẻ mặt đã chìm trong sự bất lực chẳng biết phải làm gì cả.
Thì từ bên ngoài chú ba đã bước vào, chú nhìn thấy cảnh tượng này, mà nét mặt đã trở nên căng thẳng đến tột cùng, ngay lập tức đã xông đến chỗ bàn thờ gần đó, rồi lấy chỗ bát hương ra một nắm đất, mà gấp gáp chạy đến chỗ tôi, ném nắm đất vào tay của bà.
Điều này khiến bà đã buông tôi ra. Mọi người chìm trong sự im lặng, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi chú ba có thể giải quyết được việc này. Thì một giọng trầm vang lên đầy vẻ sợ hãi, chú ba lắp bắp nói: “Có...Có chuyện không hay sắp xảy ra rồi!”
Cha tôi nhìn chú ba với sự ngơ ngác trên khuôn mặt, giọng nói đầy thắc mắc vang lên: “Ý của chú là sao?”
Chú ba thở dài mà chìm trong sự suy tư một lúc, như đang do dự điều gì đó, rồi bảo tôi cùng cha đi theo chú vào trong phòng.
Vào phòng giọng của cha lại cất lên hỏi chú ba: “Này, chú nói đi! Rốt cuộc những gì chú nói là sao vậy?”
Chú ba lên tiếng: “Anh hãy nghe tôi nói, không phải là tôi mê tính dị đoan đâu. Mà đây chính là quỷ đòi mạng đấy!”
Updated 40 Episodes
Comments
Mỉm cười nhưng đau.
tnhiên nhớ cái cảnh ô t mất ghê🥲💔
2025-01-27
1
Daisy Tran
Mở đầu khá lưu loát, ngắn gọn và vào đúng trọng tâm..tuyệt vời
2025-02-04
1
Mỉm cười nhưng đau.
t thik những nơi như này🤧
2025-01-27
1