Căn phòng tối, chỉ có ánh đèn đường hắt qua cửa sổ, phản chiếu lên nền nhà loang lổ dấu vết của trận giằng co vừa rồi. Duy thở mạnh, khóe môi rớm máu, lưng đập mạnh vào tường. Quang Anh đứng ngay trước mặt hắn, ánh mắt tối sầm, một tay siết chặt cổ áo Duy, kéo hắn sát lại.
Nguyễn Quang Anh
Mày tưởng có thể kiểm soát mọi thứ sao?
Quang Anh nhếch môi, giọng cười lạnh buốt.
Duy không trả lời, chỉ cười nhạt. Ánh mắt hắn không có chút sợ hãi, mà chỉ đầy sự thách thức
Hoàng Đức Duy
Anh hăng máu quá đấy. Nhưng tôi biết anh không nỡ mạnh tay với tôi đâu
Quang Anh siết chặt hơn, khiến Duy khẽ nhăn mặt. Nhưng đúng lúc đó, hắn bất ngờ ra đòn. Một cú đấm nhắm thẳng vào Duy—nhưng cậu đã đoán trước. Tay cậu vặn mạnh cổ tay hắn, khóa chặt hắn vào tường, hơi thở gấp gáp phả vào da hắn.
Hoàng Đức Duy
Tôi đã cảnh cáo rồi
Duy bật cười, nhưng chưa kịp đáp, môi anh đã bị chiếm đoạt. Nụ hôn chẳng hề dịu dàng—mà là một trận chiến. Răng va vào nhau, hơi thở rối loạn, bàn tay siết chặt đến mức để lại dấu vết trên da thịt.
Duy không phản kháng nữa. Hắn để mặc bản thân bị dồn ép, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự khiêu khích.
Hoàng Đức Duy
Anh cứ tiếp tục đi. Tôi muốn xem, anh thực sự muốn gì
Quang Anh nhìn hắn, ánh mắt tối lại
Nguyễn Quang Anh
Muốn mày không trốn được nữa
Và rồi màn đêm nuốt chửng hai người, cùng hơi thở đứt quãng và sự chiếm đoạt không khoan nhượng.
Không gian như đặc quánh lại. Hơi thở cả hai hòa lẫn vào nhau, nóng bỏng và gấp gáp. Duy nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên chút men say nhưng không hề yếu thế.Anh cười khẽ, đôi môi còn vương vết máu vì nụ hôn thô bạo khi nãy.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh,cậu luôn mạnh tay như vậy à?
Giọng anh khàn đi, mang theo chút chế giễu lẫn khiêu khích.
Quang Anh không đáp, chỉ siết chặt cằm Duy, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình. Ngón tay cái chậm rãi lướt qua vết thương trên môi anh, rồi dừng lại ngay khóe miệng
Nguyễn Quang Anh
Tao chỉ mạnh tay với những kẻ cứng đầu //anh nhếch mỏ//
Duy bật cười, nhưng nụ cười chưa kịp trọn vẹn đã bị một cú đẩy mạnh áp sát vào bức tường lạnh lẽo. Lưng va vào mặt gỗ, nhưng anh không rên lên, mà chỉ nhìn Quang Anh đầy thách thức
Hoàng Đức Duy
Anh muốn gì nữa?
Quang Anh cúi xuống, hơi thở phả lên làn da anh
Nguyễn Quang Anh
Tao muốn mày nhớ đêm nay
Và rồi nụ hôn lại ập xuống, sâu hơn, dữ dội hơn. Không còn là sự trêu chọc, mà là một sự chiếm đoạt thật sự. Bàn tay lướt trên làn da nóng rực, mỗi đụng chạm đều kéo theo hơi thở gấp gáp. Duy không hề chống cự, nhưng ánh mắt hắn nói lên tất cả—hắn đang đợi thời cơ.
Ngay khi Quang Anh sơ hở một giây, Duy lập tức xoay người, dùng lực đẩy ngược đối phương xuống giường. Cả hai lộn nhào, chăn đệm xộc xệch, nhưng giờ đây Quang Anh mới là kẻ bị khóa chặt.
Duy mỉm cười, một tay ghì cổ tay cậu xuống, ánh mắt sắc bén
Hoàng Đức Duy
Anh nghĩ chỉ có mình biết chơi trò này à?
Nhưng thay vì phản kháng, Quang Anh lại cười—một nụ cười đầy nguy hiểm.
Nguyễn Quang Anh
Thử xem,ai kiểm soát ai?
Không gian chỉ còn lại tiếng thở dốc và sự giằng co không khoan nhượng giữa hai người đàn ông, trong một đêm dài chưa biết ai sẽ là kẻ chiến thắng.
Căn phòng rơi vào hỗn loạn. Chăn đệm xộc xệch, không khí nóng bỏng đến ngột ngạt. Tiếng thở dốc hòa cùng âm thanh của những cú va chạm mạnh mẽ vang lên trong không gian chật hẹp.
Duy nghiến răng, cánh tay bị siết chặt, lưng áp sát xuống đệm, toàn thân bị đè nặng bởi sức mạnh của Quang Anh. Hơi thở cậu phả xuống cổ hắn, nóng rực và dồn dập.
Nguyễn Quang Anh
Mày nghĩ mày có thể chống lại tao?
Quang Anh ghé sát, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo một sự nguy hiểm không thể chối cãi.
Duy bật cười, ánh mắt lóe lên sự khiêu khích.
Hoàng Đức Duy
Anh giỏi thì anh cứ thử xem!
Quang Anh không đợi lâu. Cổ tay anh bị siết chặt hơn, đầu gối hắn ấn xuống người anh, hoàn toàn khóa chặt từng cử động. Duy vùng vẫy, nhưng chỉ khiến tình thế tệ hơn—Quang Anh thích thú nhìn anh bất lực dưới sự kiểm soát của mình
Nguyễn Quang Anh
Nhìn mày bây giờ xem?
Cậu cười nhạt, cúi xuống sát hơn, đầu ngón tay lướt nhẹ trên cằm Duy, rồi bất ngờ siết chặt, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nguyễn Quang Anh
Mày vẫn ngoan cố à?
Duy thở mạnh, đôi mắt rực lửa.
Hoàng Đức Duy
Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng khuất phục thế sao?
Quang Anh chẳng buồn trả lời. Cậu cúi xuống, môi chạm vào cổ hắn, không dịu dàng, mà đầy tính chiếm đoạt. Một dấu vết đỏ sẫm nhanh chóng xuất hiện trên làn da Duy, một lời tuyên bố chủ quyền không thể rõ ràng hơn.
Anh giật mình, nhưng không kịp phản ứng.Quang Anh đã ghì chặt hơn, thì thầm bên tai hắn:
Nguyễn Quang Anh
Đêm nay, mày không có quyền kiểm soát tao!
Và trận chiến này, từ đầu đến cuối, vốn dĩ đã được định đoạt.
Comments
RhyCap mãi keo⚡🐑
bộ hãy h chx đủ để Duy nhớ hả a, ám ảnh lun chứ nhớ j nx
2025-04-29
0
RhyCap mãi keo⚡🐑
hip hop wa a ơi
2025-04-29
1