Dì Năm không trả lời ngay. Một lúc sau, bà mới khẽ thở dài.
Dì năm
Chỉ có cậu mới biết. Nhưng nếu cậu còn chần chừ, có khi ngày mai cũng không đến nữa.
Câu nói đó làm Duy giật mình. Cậu siết chặt tay áo, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Trời bên ngoài vẫn mưa, từng giọt tí tách trên mái hiên, như đang đếm từng giây trôi qua. Duy nhìn ra khoảng trời xám xịt, lòng cậu cũng mịt mù như vậy. Nếu cậu bước đi, liệu có ai chờ cậu ở phía trước không?
Một cơn gió lùa qua cửa sổ, thổi tàn lửa trong bếp bập bùng cháy lớn hơn. Dì Năm khẽ cười.
Dì năm
Cậu có thấy không, than trong lò, càng cháy thì càng đỏ rực. Nhưng nếu để lâu quá, nó cũng thành tro.
Duy im lặng.
Bây giờ, cậu vẫn còn là than hồng hay đã thành tro bụi mất rồi?
Cậu chỉ mãi im lặng nghĩ đến những chặn đường sau cùng với Quang Anh.
Comments