3. Ký Ức Chôn Vùi

Hắn ngồi trở lại giường, tay vẫn đặt trên thanh kiếm.
Dù biết những bóng trắng kia chỉ là dải vải phơi ngoài sân, lòng hắn vẫn không khỏi nặng trĩu.
Trong quân doanh, hắn từng ngủ giữa chiến trường đầy xác chết, từng băng rừng vượt suối trong những đêm tối lạnh thấu xương...
Nhưng thứ hắn luôn cảnh giác nhất lại không phải là đao kiếm hay mũi tên, mà chính là con người.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Câu nói đó..liệu còn gì sâu xa hơn sao?”
__________________
Đêm ấy, hắn hẳng ngủ được.
Hắn ngồi lặng yên trong bóng tối, dỏng tai nghe ngóng từng tiếng động xung quanh.
Tiếng gió rít qua mái lá vẫn văng vẳng như tiếng thét gào của những linh hồn không nơi nương tựa.
Xen lẫn trong tiếng gió, hắn nghe thấy cả những âm thanh quái dị
Không lớn, nhưng đủ khiến người ta dựng tóc gáy.
Cọt kẹt... Cọt kẹt...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Lại nữa..”
Âm thanh như thể có ai đó đang bước từng bước nặng nề ngay bên ngoài.
Dưới ánh trăng lờ mờ hắt qua khe cửa, hắn có thể thấy một bóng đen đang chậm rãi lướt qua sân.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Người...hay ma?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Căng mắt bàn tay ghì chặt thanh kiếm//
Cửa sổ bỗng vang lên tiếng
Cộc...Cộc...Cộc...
Hắn quyết muốn xác thực thứ quỷ dị ngoài kia dù là người hay quỷ, hắn cũng không ngại đối đầu.
CỘC...CỘC...CỘC...
Tiếng gõ mỗi lúc một lớn hơn, dồn dập hơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi định ra ngoài thật sao? //Vang lên từ góc phòng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
!!! //Giật mình quay lại//
Cậu vẫn nằm trong chăn nhưng đôi mắt sáng quắc đang mở to nhìn hắn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không nghe thấy gì sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nghe chứ! Nhưng tốt nhất đừng mở cửa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là người hay...?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là gì thì cũng đừng mở.
Câu trả lời dửng dưng đến đáng sợ.
Hắn vẫn day dứt trong lòng nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Hắn không phải kẻ dễ dàng tin lời người khác, nhưng không hiểu sao, trong đôi mắt của cậu có thứ gì đó khiến hắn bất giác muốn nghe theo.
Bên ngoài, tiếng gõ cửa kéo dài thêm một hồi rồi đột ngột ngừng hẳn.
Gió cũng lặng dần
________________________
Hôm sau
Bầu trời hôm ấy xám xịt, mây đen dày đặc che lấp ánh mặt trời.
Làng quê nhỏ bé nằm nép mình dưới chân núi, lặng lẽ như thể bị nuốt chửng bởi màn sương lạnh lẽo.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Sải chân bước ra sân//
Hắn đứng ngoài sân, ánh mắt không rời những dấu chân mờ nhạt còn vương trên nền đất ẩm.
Hắn đã từng đối mặt với hàng trăm kẻ địch ngoài sa trường
Nhưng cảm giác rét buốt đang len lỏi trong từng tế bào lúc này lại hoàn toàn khác.
Dấu chân in sâu xuống đất ướt, nhão nhoẹt như thể thứ đó không đi mà trườn bò.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi thấy rồi chứ..?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu cứ đứng ngẩn ra đó thì tối nay ngươi lại bị nó quấy nhiễu nữa thôi!
Tiếng Đức Duy vang lên ngay sau lưng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Bưng ra một thau nước ấm, lặng lẽ đặt xuống cạnh hắn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi biết rõ thứ đó là gì, đúng không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Biết thì sao? //Nhún vai//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có nói ngươi cũng chẳng tin!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta tin! //Giọng trầm khàn như tiếng gió lùa qua rừng trúc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi không cần phải giả vờ thế đâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người làng này chẳng ai tin ta cả
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
....
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tối qua ta đã bảo ngươi đừng mở cửa!
Đức Duy ngồi xuống bậc thềm, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía con đường mòn dẫn vào rừng sâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi biết gì không... nếu ngươi mở cửa ra
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi sẽ không còn đứng đây nữa đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy theo ngươi..thứ đó là gì..?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kẻ đưa đường!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nó là oan hồn của những kẻ chết nơi rừng sâu, không ai tìm thấy xác
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đêm xuống, chúng lần mò về làng, gõ cửa từng nhà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai mở cửa, chúng sẽ dắt xuống hoang mạc âm u
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nơi linh hồn mãi mãi không tìm được lối về!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Thoáng rùng mình//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đáng sợ vậy cơ à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ..Ta biết người không tin mà!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai bảo? Ta chỉ là đang thắc mắc thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy tại sao ngươi không rời khỏi nơi này?
Đức Duy mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt không rõ vui buồn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi nghĩ ta chưa từng thử sao?
...
Buổi chiều hôm ấy
Hắn theo cậu ra bìa rừng
Gió lạnh buốt thốc qua những tán cây khô khốc, lá vàng xào xạc bay đầy mặt đất
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn rời làng thì phải qua được khu rừng này.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Lặng người ngước nhịn trước con đường nhỏ hẹp dẫn vào rừng sâu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là một khu rừng thôi mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi nghĩ dễ lắm sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không thử thì sao biết?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn thử thì đi đi!
Đức Duy khoanh tay, lùi lại đứng sát mép đường.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu ngươi không quay lại trước khi mặt trời khuất núi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thì đừng mong ra khỏi rừng nữa!
Hắn không đáp, chỉ trầm ngâm nhìn vào con đường vắng lặng trước mặt.
Hắn thật sự không tin vào những lời đồn quái dị này
Ma quỷ ư ?
Hắn từng giết người không biết bao nhiêu lần, nếu có thật thì chẳng lẽ chưa kẻ nào tìm về đòi mạng hắn hay sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Mím chặt môi, sải bước tiến vào rừng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngu muội!
_____________________
Gió lạnh luồn qua những tán cây, mang theo mùi tanh hôi ngai ngái của đất ẩm trộn lẫn với mùi xác động vật phân hủy.
Không khí nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Quang Anh bước đi trong im lặng, bàn tay luôn đặt trên chuôi kiếm.
Đường mòn nhỏ hẹp ngoằn ngoèo như một con rắn khổng lồ uốn lượn trong rừng sâu.
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng bước chân xào xạc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có người sao?
Hắn dừng bước cố gắng lắng nghe kĩ hơn
Tiếng bước chân lúc gần lúc xa, loạng choạng như thể người đó bị thương nặng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có ai ở đó không?
Không có tiếng đáp lại, chỉ có âm thanh bước chân mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Bất giác, một bóng trắng mờ ảo lướt qua kẽ lá phía trước.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ai đó?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Rút kiếm, ánh thép lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối//
Một bóng người chậm rãi bước ra từ màn sương mờ ảo.
Đó là một người đàn ông khoác áo rách rưới, gương mặt tái nhợt như thể máu đã rút cạn.
Đôi mắt trắng dã, miệng ngoác ra một nụ cười quái dị, hàm răng lởm chởm dính đầy vệt đỏ sẫm.
Oan Hồn
Oan Hồn
Ngươi...mở cửa...cho ta...
Giọng nói khàn khàn vang lên, quấn lấy tai như thể những móng vuốt bấu víu vào thần trí.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cút đi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Nghiến răng, vung kiếm chém thẳng về phía trước//
Thanh kiếm lướt qua cơ thể kẻ kia... nhưng chỉ là khoảng không trống rỗng.
Bóng trắng ấy tan thành làn khói mờ ảo, lượn lờ vây quanh hắn như một cái bóng chết chóc.
Oan Hồn
Oan Hồn
Ngươi...mở cửa...cho ta...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Câm miệng!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quỷ quái phương nào..tới đây quậy phá!
Thế nhưng, trước khi kịp ra đòn tiếp theo, hắn cảm thấy cổ mình siết chặt
Một bàn tay lạnh ngắt như băng đã quấn chặt quanh cổ hắn từ phía sau.
Oan Hồn
Oan Hồn
Mở cửa...//Thì thầm lạnh lẽo ngay bên tai hắn//
Cảm giác ngạt thở ập tới, Quang Anh vùng vẫy, ánh mắt mờ dần...
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, hắn thoáng thấy một bóng người lao tới
Mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi vòng tay tử thần kia.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn chết thật sao?
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hộc..Hộc.. //Tở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra như tắm//
Bóng trắng kia đã biến mất, chỉ còn lại cơn gió buốt lạnh rít qua kẽ lá.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi đừng thử thách bản thân nữa...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu không có ta... ngươi đã nằm lại trong rừng này rồi.
Hắn đưa mắt nhìn Đức Duy, lần đầu tiên hắn nhận ra... cậu ta không đơn giản chỉ là một thiếu niên làng quê bình thường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy..!! Ngươi...rốt cuộc là ai?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Đức Duy không trả lời, chỉ cúi đầu cười khẽ, nụ cười vừa lạnh nhạt vừa u uẩn đến khó hiểu.
___________________________
Ngọn đèn dầu le lói trên chiếc bàn gỗ xỉn màu hắt ra thứ ánh sáng mờ nhạt, yếu ớt tựa hơi thở cuối cùng của một ngọn nến trước khi vụt tắt.
Bên ngoài, gió gào thét điên cuồng, rít qua từng kẽ hở của mái nhà rách nát như những ngón tay xương xẩu cố luồn vào trong.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ngồi trên chiếc giường tre ọp ẹp, vết thương trên vai nhói buốt từng cơn//
Máu thấm qua lớp băng vải, rỉ ra từng giọt đỏ sẫm.
Trong góc phòng, Đức Duy lặng lẽ quấy bát thuốc trên bếp lửa nhỏ
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt cậu những vệt sáng tối chập chờn, vừa dịu dàng vừa xa xăm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi vẫn chưa trả lời ta.
Hắn lên tiếng, giọng khàn đặc như có hàng ngàn hạt cát mắc kẹt trong cổ họng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi muốn biết điều gì?
Đức Duy không ngước lên, vẫn chăm chú vào bát thuốc trên tay.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi là ai?
Động tác khuấy thuốc thoáng khựng lại cậu ngẩng lên, ánh mắt trầm mặc đối diện thẳng với hắn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế theo ngươi nghĩ..thì ta là ai?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải người làng bình thường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi biết quá nhiều về... thứ ở trong rừng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta chỉ sống ở đây đủ lâu để hiểu thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi nghĩ chắc ta muốn biết thứ quái gở đó sao?
Cậu đặt bát thuốc xuống bàn, giọng nói trầm thấp như thể đang khơi lại một nỗi đau đã bị vùi sâu trong ký ức.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngôi làng này... mỗi năm đều có người biến mất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ban đầu chỉ là những kẻ thợ săn dại dột lạc vào rừng. Sau này...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đột ngột hạ xuống, như thể sợ ai đó nghe thấy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Kể cả trẻ con cũng không thoát!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không ai tìm được thi thể sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không! Những người mất tích đó...có khi quay về..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quay về?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm..Họ về vào ban đêm, đứng trước cửa từng nhà mà gõ
Giọng nói của Đức Duy như rơi xuống tận đáy phòng, nặng nề đến ngột ngạt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Những ai mở cửa... đều không bao giờ được nhìn thấy nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi từng thấy họ chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Sởn gai lạnh gáy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rồi! Một năm trước... ta đã mở cửa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy ngươi...vẫn còn sống?
Ánh mắt hắn bỗng sắc lại trở nên nghi hoặc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì có người cứu ta!
Nói đến đây, giọng cậu bất giác run rẩy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khi ta mở cửa, bà ấy đứng ngay đó...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Một người phụ nữ, gương mặt trắng bệch như sáp nến
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hốc mắt sâu hoắm, đen ngòm chẳng thấy đáy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đôi môi bà ta mấp máy, thì thào gọi ta...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi nói ai đã cứu ngươi?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẫu thân ta!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bà đã đẩy ta vào trong nhà, còn bản thân thì...
Cậu dừng lại, hít sâu một hơi nhưng khóe mắt vẫn hoe đỏ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
N-Ngươi đừng nói...Mẫu thân ngươi thế mạng thay?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có thể nói vậy..
Đức Duy cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa cả bi thương lẫn phẫn uất.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Từ ngày ấy, ta không còn nơi nào để đi nữa!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Hot

Comments

Yann ni

Yann ni

vong thì chém kiểu j

2025-03-29

1

Rít tơ

Rít tơ

v người còn sống ở đây ám chỉ cả dân làng hả, mà tsao nam nhân bị bắt hết rồi mà Duy còn ở đây v

2025-03-31

1

lynn_£§`™©

lynn_£§`™©

toàn zong hong à nhưng mà cuốn

2025-03-28

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play