5. Vạt Nắng Tương Tư

Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đánh dấu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là dấu ấn của oán linh...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu không hóa giải kịp thời, ngươi sẽ bị nó ám theo, dai dẳng đến chết...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
!!
Chưa kịp định thần, nữ quỷ bỗng lao tới với tốc độ kinh hoàng.
Gương mặt nó vặn vẹo, miệng há rộng toang hoác lộ ra hàm răng đen ngòm lởm chởm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tránh ra!
Đức Duy hét lên, đẩy mạnh Quang Anh sang một bên rồi rút bùa trong tay ném thẳng vào mặt nữ quỷ.
Tách
Nữ Quỷ
Nữ Quỷ
... //Lá bùa vừa chạm vào trán liền cháy xèo xèo//
Nhưng nó chỉ khựng lại trong tích tắc rồi tiếp tục lao tới.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chạy đi còn ngớ ra đó!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Kéo tay Quang Anh, chạy thẳng về phía bìa rừng//
Tiếng rít rợn người vang lên ngay sau lưng. Từng cành cây khô răng rắc gãy rụng khi nữ quỷ lướt qua.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi có cách nào đối phó không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Gào lên trong lúc chạy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Phải tìm được thứ nó muốn đòi lại!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng là cái gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai mà biết!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng nó đã đánh dấu ngươi thì chắc chắn ngươi đang giữ vật đó!
Phía trước, cánh rừng rậm rạp dần mở ra, một gốc cây đại thụ sừng sững chắn ngang lối đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi chạy trước!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Hất mạnh cậu sang bên rồi rút kiếm quay người lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Điên à! //Giật ngược tay//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không thấy nó chỉ theo ta thôi sao?
Nữ Quỷ
Nữ Quỷ
//Xuất hiện ngay sau lưng//
Cánh tay dài ngoẵng với những khớp xương gồ ghề vươn ra chộp lấy cổ Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ah-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không được!
Cậu lao tới, bất ngờ nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nữ quỷ.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng khí lạnh buốt như băng từ lòng bàn tay truyền thẳng vào tim Đức Duy.
Hắn khựng lại, cảm giác như ngực mình bị bóp nghẹt, từng nhịp thở trở nên nặng nề.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Buông ra! Né xa ra!
Quang Anh vung kiếm, chém mạnh xuống cánh tay xương xẩu kia.
Nữ quỷ rít lên thảm thiết rồi tan thành làn khói đen bay đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có một đêm chạy đến tắt thở.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta muốn về-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không ở đây nữa!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nắm cổ tay cậu kéo đi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
?
___________________________
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Căn nhà lá nơi Đức Duy ở giờ đây chỉ còn lại đống tro tàn đen xám.
Từng mảng gỗ cháy sém đổ sập xuống, khói vẫn âm ỉ bốc lên, mang theo mùi khét của vải vụn và máu tanh nồng nặc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi không nói với ta là nhà ngươi bị đốt sạch như thế này đấy..
Quang Anh lầm bầm, cố tìm trong đống tàn tích xem có thứ gì còn sót lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta ở cùng ngươi cả ngày đấy-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta cũng đâu muốn...
Đức Duy buông một tiếng thở dài, ánh mắt vô thức lướt qua từng góc nhà giờ chỉ còn là những đống than vụn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi nghĩ xem... thứ mà nữ quỷ đó muốn đòi là gì? //Vừa lật tung một mảnh gỗ cháy dở vừa hỏi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có thể là một món đồ bị trộm mất...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoặc là thứ người ta từng lấy đi từ cái xác đó-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi có lấy thứ gì không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Nhíu mày nghi hoặc//
Quang Anh khựng lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn có nữa chứ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi bần tiện tới mức chôm đồ xác chết vong hồn à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tiện tay nhặt thôi..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Bĩu môi nhìn cậu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lấy ra đây coi!!
Trong giáp ngực hắn, một sợi dây chuyền bạc vướng máu khô đang ẩn hiện dưới lớp vải rách nát.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là cái này sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dây chuyền?
Hắn lôi sợi dây chuyền ra.
Mặt dây là một miếng ngọc bích hình trăng khuyết, vỡ mất một góc.
Ánh sáng lập lòe từ viên ngọc lóe lên trong đêm tối, lạnh lẽo đến gai người.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nói rõ ra ngươi lấy nó từ đâu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì- //Lục tìm kí ức//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lúc ngã xuống chiến trường, thứ này mắc vào giáp ngực của ta.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi ngốc sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thứ này rõ ràng là ngọc dưỡng hồn, người chết mang theo để bảo vệ linh hồn họ!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi giữ nó bên mình thì chẳng khác gì mời quỷ tới ám cả!
Đức Duy vừa dứt lời, căn nhà đổ nát bỗng vang lên tiếng "cạch cạch" kỳ quái.
Mảnh gỗ cháy vụn bị thứ gì đó hất tung, rồi từ đống tro tàn, một bóng hình mờ ảo dần hiện ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Lại nữa..quỷ đã xấu rồi mà còn ám dai nữa..”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tới nữa rồi-
Nữ Quỷ
Nữ Quỷ
Ngươi...trả lại..cho ta!!
Giọng nói rít lên như lưỡi dao sắc lẹm lướt qua màng nhĩ.
Gương mặt nó vặn vẹo, đôi mắt trắng dã chảy ra dòng máu đen đặc sệt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Trả cho ngươi đồ quỷ vừa xấu vừa dai!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ném mạnh viên ngọc//
Viên ngọc vừa chạm đất, nữ quỷ liền gào lên thảm thiết, lao tới vồ lấy nó.
Nữ Quỷ
Nữ Quỷ
AHHH!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
ĐỪNG CHẠM VÀO!!
Đức Duy hét lớn, nhanh như chớp giật lấy viên ngọc nhét vào túi vải bên mình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
BỎ RA MUỐN BỊ ÁM À?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Trừng mắt nhìn cậu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
CÂM MIỆNG ĐI!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngọc dưỡng hồn không thể đơn giản trả lại là xong!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu người chết mang oán hận
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nó sẽ dùng viên ngọc để mở lối cho oán khí bám víu người sống!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngu mà bày đặt ý kiến!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Cần gào thẳng mặt vậy không?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Ta..lo cho ngươi thôi mà”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Đáng ghét”
Nữ quỷ gằm cứ mang rợn
Nó rít lên, ngón tay dài ngoẵng cào mạnh xuống mặt đất tạo thành những rãnh sâu hoắm.
Nữ Quỷ
Nữ Quỷ
TRẢ CHO TA!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi còn sức không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Làm gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chạy tiếp đi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chứ không mai là có thêm 2 xác chết trong làng đấy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một mình ta?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ lẹ đi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không! Ngươi định làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta không bỏ ngươi lại đâu!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng có mơ có chết cùng chết-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta có cách phong ấn rồi nhưng cần chút thời gian.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi chạy riết não ngắn à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thời gian? Nó sắp bổ nhào tới rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chạy cùng chạy..Chết cùng chết!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy thì ngươi đứng yên đừng manh động!
Đức Duy nghiến răng, tay run rẩy rút ra một lá bùa màu đỏ thẫm.
Nữ Quỷ
Nữ Quỷ
//Lao tới bổ nhào//
Gương mặt nó méo mó, miệng há rộng với hàm răng sắc nhọn cắm đầy thịt thối rữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng tới đây! Ta sợ- //Cắn rách đầu ngón tay, máu nhỏ xuống lá bùa đỏ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Tà thuật bắt quỷ?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Biết tà thuật nhưng sợ ma”
Lá bùa sáng lên, một luồng sáng đỏ bắn thẳng về phía nữ quỷ.
Nó gào lên, cơ thể bị quấn chặt trong luồng sáng đỏ ấy.
Nữ Quỷ
Nữ Quỷ
ARGH..ARGH-
Nhưng thay vì tan biến như Đức Duy mong đợi, nữ quỷ lại dùng sức vùng vẫy.
từng mảng da thịt trên người nó nứt toác, tràn ra mùi hôi thối nồng nặc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chết tiệt...oán khí của nó mạnh quá!
Cậu cắn môi, bàn tay bấm mạnh vào lòng bàn tay đến rỉ máu.
Nữ quỷ vùng thoát ra khỏi bùa chú. Nó lướt đến sát hắn trong chớp mắt.
Nữ Quỷ
Nữ Quỷ
NGƯƠI CHẾT ĐI!!
XOẸT
Thanh kiếm của Quang Anh vung lên trong tích tắc, lưỡi kiếm bén ngót chém thẳng vào bả vai nữ quỷ.
Nó rít lên đau đớn, máu đen bắn tung tóe khắp mặt đất.
Nữ Quỷ
Nữ Quỷ
ARGH- AHH-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cơ hội đây rồi!
Đức Duy vội rút viên ngọc trong túi vải ra, miệng lầm rầm đọc chú.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thiên cang địa sát, âm dương quy phục.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Huyết lệ đoạn hồn, tà khí tiêu vong.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngũ hành định vị, phong ấn kết thành! Tịnh!
Ánh sáng xanh từ viên ngọc lan rộng, bao trùm lấy nữ quỷ.
Nữ Quỷ
Nữ Quỷ
Aaaaa-!!
Nữ quỷ thét lên, cơ thể tan dần thành từng mảng khói đen rồi biến mất hoàn toàn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Khụy xuống thở dốc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhanh chóng đỡ lấy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi từng học qua Đạo Pháp sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ ta có học sơ qua-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cũng may có ngọc dưỡng hồn hỗ trợ, nếu không..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không biết liệu có trụ nổi không nữa!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Miết nhẹ ngón tay đang chảy máu không ngừng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Dứt khoác nắm tay em mút lấy máu tanh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
!!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
N-Ngươi..Ngươi làm gì vậy? //Tròn mắt lớn nhìn hắn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cầm máu!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ai dạy ngươi cầm máu kiểu này-?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Học qua trong lúc nguy cấp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đây là cách cầm máu tốt nhất!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi..Ngươi thử với nhiều người rồi à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Ngập ngừng hỏi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không! Mới thử với ngươi thôi-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế à? //Mĩm cười khẽ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cười gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thấy ngươi đáng yêu..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Đáng yêu á..”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Phải ngầu mới đúng chứ”
Hắn lườm cậu một cái, nhưng tay lại siết chặt hơn trên bả vai gầy gò kia, như sợ hắn sẽ ngã gục bất cứ lúc nào.
(. ❛ ᴗ ❛.) (^◔ᴥ◔^) ʕ´• ᴥ•̥`ʔ
__________________________
Trời hửng sáng
Ánh mặt trời nhợt nhạt rọi xuống khu rừng, xuyên qua từng tán lá tạo nên những mảng sáng loang lổ trên mặt đất.
Hơi sương lạnh bốc lên từ những thảm cỏ ướt đẫm sương đêm
Vương theo từng bước chân của hai người đang lê bước trên con đường mòn nhỏ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi còn đi nổi không?
Hắn nhíu mày, liếc nhìn cậu đang chật vật bám vào một thân cây bên đường.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đ-Đương nhiên là được.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Gắng gượng thẳng người//
Vết thương trên cánh tay vết tích đêm qua đã được băng bó sơ sài nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt như tờ giấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đuối tới mức đó vẫn bướng!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Leo lên đi! //Cúi thấp người xuống//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
G-Gì cơ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi muốn chết vì kiệt sức à?
Hắn cau mày, giọng đầy khó chịu nhưng động tác lại chẳng hề chần chừ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta...ta tự đi được!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không cần đâu!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi đi nổi ba bước mà chưa té thì ta thua-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi đừng coi thường ta!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Hất mặt bướng bỉnh chống người đứng dậy//
Nhưng vừa bước thêm một bước, chân đã mềm nhũn, loạng choạng ngã thẳng về phía trước.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Khuôn mặt xinh yêu này đừng làm sao nhé”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Ông bà độ con”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhanh tay đỡ lấy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta đã nói rồi mà...
Đức Duy mặt đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống ngực áo Quang Anh, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
N-Ngươi còn trêu ta..hic-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta trêu hồi nào nếu ta không đỡ có khi ngươi “thân mật” với đất rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhíu mày nhìn xuống//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi đúng là không biết an ủi người khác gì cả...
Đức Duy lẩm bẩm, nhưng rồi lại khẽ tựa đầu vào vai hắn, hơi thở dần trở nên đều đặn hơn.
Khuôn mặt Đức Duy khi ngủ trông yên bình lạ thường, không còn nét bướng bỉnh hay ngang tàng thường thấy
Hàng mi dài khẽ rung khẽ rung theo từng nhịp thở, mái tóc mềm mại rũ xuống trước trán
Hằn lên vài vệt tro đen sót lại sau trận chiến đêm qua.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Lướt nhẹ tay lên khuôn mặt cậu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Nhìn lúc này yêu thế”
ʕ´• ᴥ•̥`ʔ ʕ ᵔᴥᵔ ʔ (^˵◕ω◕˵^)
___________________________
Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, Đức Duy mới lơ mơ tỉnh dậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi tỉnh rồi à?
Hắn hỏi, không ngẩng đầu lên mà chỉ tiếp tục dùng nhánh cây khơi đống lửa nhỏ trước mặt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi cõng ta thật à? //Dụi mắt ngơ ngác//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Định bế ngươi để ngươi dễ ngủ..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mà bế thì không nhặt chỉ được.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi tên gì ta vẫn chưa biết?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh! Ngươi thích ta đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ngẩng mắt lên ngớ người//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không! Ai thích người nhú ngươi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta nghiêm túc đấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...//Nhướn mày sắc đỏ lan khắp vành tai//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi chẳng phải loại người hay lo chuyện bao đồng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy mà lại cứu ta hết lần này đến lần khác, còn cõng ta đi suốt cả buổi sáng...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chẳng phải vì ngươi thấy ta tốt bụng, đáng yêu, dễ mến nên động lòng sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi bớt tự luyến đi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bướng bỉnh khó chiều.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lại còn lâu lâu hay hóa bạch hổ-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có khi lại cắn chết ta lúc nào không hay.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ơ! //Bĩu môi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế sao không bỏ ta lại đi cứ vác theo ta làm chi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thích! Thích vác người theo chứ không thích ngươi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao mồm nhỏ mà nói lắm vậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế ngươi thấy ta phiền á?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta không phiền nựa là được chứ gì-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Tiến tới véo má em cười khổ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cái con Bạch Hổ thối kia!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được rồi ngươi không phiền-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta thích ngươi làm phiền được chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Long lanh ánh dương nhìn hắn chu môi phụng phịu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mắc công ngươi lại mắng ta-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không mắng!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế ta không ngại làm phiền ngươi suốt đâu.
Đôi mắt đen láy lấp lánh như ánh sao, vừa bướng bỉnh vừa chân thành.
Quang Anh thoáng khựng lại. Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo mùi cỏ cây nhe nhàng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Đẹp thật”
Hot

Comments

Yann ni

Yann ni

thik cái cách a ta cố chấp

2025-03-29

3

roái đờ~☆○

roái đờ~☆○

cái lon gì đang diễn ra vại tròi Duy ơi anh là ng hay quỷ vại

2025-03-29

3

Yann ni

Yann ni

cần để bồi duỡng kt cho a đóa

2025-03-29

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play