6. Kỳ Ngộ Giữa Rừng Sâu

___________________________
Rừng sâu về đêm, màn đêm đen kịt như muốn nuốt chửng vạn vật.
Cây cối lặng câm, chỉ có tiếng gió rít qua những tán lá như hàng vạn linh hồn gào khóc.
Đám lửa nhỏ bên gốc cây le lói, chớp tắt theo từng cơn gió lạnh buốt.
Sương lạnh bủa vây từng tán cây, len lỏi qua những khóm lá rậm rạp.
Suốt một quãng đường dài, Đức Duy vốn đã yếu ớt, nay lại không chịu nổi cơn lạnh và gió rét thấu xương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Người mình..khó chịu quá”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Cảm giác như nóng ran”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Đi cả quãng đường dài ngoẵng có khi nào..”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...//Đang nhóm lửa bỗng khụy xuống, người mềm nhũn như sợi bún//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Hốt hoảng đỡ lấy//
Cơ thể nhỏ bé ấy nóng hầm hập như lửa đốt, hơi thở dồn dập, khẽ rít qua từng kẽ răng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi..sao thế này?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đ-Đừng có làm ta sợ-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bị ma theo quỷ ám hay sao..
Đôi mắt cậu khép hờ, đôi môi tái nhợt chỉ khẽ mấp máy vài chữ đứt quãng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lá ngải! Lá kim ngân...sắc lên uống..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Chỉ mấy lời thì thào ấy thôi cũng đủ khiến lòng Quang Anh rối bời.
Hắn là tướng quân, quen cầm kiếm ra trận, quen vung đao trảm địch, nhưng với mấy thứ thuốc men, hắn lại hoàn toàn mù tịt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi...ngươi nói rõ thêm đi, lá ngải là lá nào?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lá kim ngân trông ra sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Luống cuống hỏi dồn dập//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lá ngải có màu xanh đậm..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lá kim ngân với những bông trắng li ti!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Lắc đầu yếu ớt//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta mệt quá khó chịu-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi..Ngươi đợi ta một chút..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta đi kiếm lá về cho ngươi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Mê man gật đầu//
Quang Anh cắn răng đứng dậy, định bụng đi tìm lá thuốc thì lại khựng lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Không được..không thể để Đức Duy ở đây được”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Nơi này toàn oan hồn với tình trạng này chắc chắn chẳng ổn”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Nơi này toàn thú dữ nhỡ đâu bị nuốt chửng thì họa lớn”
Hắn siết chặt bàn tay đang run rẩy, nhìn quanh bóng đêm mịt mờ.
Tiếng côn trùng rỉ rả vọng khắp nơi, từng cơn gió lạnh buốt như lưỡi dao cắt vào da thịt.
Rừng sâu ban đêm đầy rẫy nguy hiểm, thú dữ có thể lao ra bất cứ lúc nào.
Hắn thật sự không an tâm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hết cách rồi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Cúi xuống bế em lên//
Cơ thể nhỏ bé của cậu mềm nhũn như búp măng non, đầu tựa lên ngực hắn, hơi thở yếu ớt phả nhẹ lên lớp áo glạnh lẽo.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ráng chịu thêm một lát thôi... //Khẽ thì thầm, siết chặt tay hơn như muốn truyền hơi ấm của mình sang người kia//
Hắn cẩn thận dò dẫm từng bước trên lối mòn gập ghềnh
Ánh mắt sắc bén quét khắp xung quanh tìm kiếm loại lá mà Đức Duy vừa nhắc tới.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Lá ngải có mày xanh đậm”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Lá kim ngân với những bông trắng li ti”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Lẩm bẩm suốt đường//
Một lát sau, hắn phát hiện ra khóm lá có hình dáng giống như miêu tả của Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Chắc là loại này rồi”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ngồi xổm xuống, cẩn thận bứt từng cành lá//
Cậu khẽ cựa mình, hàng mi mỏng manh khẽ rung lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi làm gì vậy..? //Lời nói tựa gió mỏng manh yếu ớt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đang hái lá thuốc cho ngươi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không khỏe cứ nằm yên đi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Vừa hái vừa làu bàu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngươi..lo cho ta à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Khựng lại, cúi xuống//
Đức Duy vẫn nhắm mắt, trán đẫm mồ hôi lạnh, nhưng đôi môi tái nhợt lại cong lên một nụ cười yếu ớt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đồ ngốc- Ngươi ngốc lắm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói gì đó hả?
Quang Anh nghiêm giọng, nhưng động tác lại dịu dàng hơn hẳn.
__________________________
Rừng sâu hun hút, gió lạnh lùa qua từng kẽ lá, thổi rít từng cơn như tiếng khóc than ai oán.
Dưới bóng đêm tịch mịch, Nguyễn Quang Anh siết chặt người trong vòng tay, lòng cuộn trào từng cơn bất an.
Đức Duy tựa hẳn vào lồng ngực hắn, hơi thở yếu ớt phả nhè nhẹ lên làn da lạnh ngắt.
Cậu mê man không tỉnh, nhưng ngón tay gầy guộc lại vô thức bấu chặt lấy vạt áo hắn như sợ hãi điều gì.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng sợ… //Cúi đầu thì thầm, giọng hắn khàn đặc, xen lẫn chút bối rối vụng về//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy… có nghe ta nói không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm- //Ngón tay của khẽ động đậy, bàn tay nhỏ bé níu chặt hơn nữa//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi có nghe thì…đừng có ngủ nữa-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nuốt khan, giọng nghẹn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta thật sự không biết phải làm gì với ngươi đâu đấy-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm- Khó chịu quá..
Cậu khẽ rên lên một tiếng nhỏ, vầng trán nóng rẫy dính sát vào ngực hắn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi nóng thế này…phải làm sao bây giờ?
Hắn thấp giọng trách khẽ, rồi lại chẳng dám buông tay ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ráng chịu thêm chút nữa thôi… sắp đến nơi rồi-
Hắn vội vã tìm một gốc cây lớn, cẩn thận đặt Đức Duy xuống rồi lóng ngóng lục túi vải, lấy mấy chiếc lá thuốc vừa hái lúc nãy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi ráng tỉnh đi…tỉnh dậy mà xem ta giỏi thế nào này-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chẳng phải ngươi bảo ta vô dụng sao!!
Hắn vừa lẩm bẩm vừa vụng về xé nát từng chiếc lá, gói chúng lại trong tấm vải sạch.
Tay hắn run run chạm vào gương mặt nhợt nhạt kia, ngón tay thô ráp bất giác khẽ vuốt dọc theo vầng trán đẫm mồ hôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng…đừng nhắm mắt mãi thế này chứ!
Giọng Quang Anh trầm xuống, nghe ra có chút nghèn nghẹn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi mà không khỏe lại thì…thì ta đánh ngươi thật đấy..
Hắn ngồi đó rất lâu, chẳng biết từ bao giờ mà bàn tay mình đã đan vào tay cậu.
Những ngón tay thon dài của Đức Duy mềm mại nhưng lạnh buốt, khiến hắn vô thức siết chặt thêm một chút.
Ngọn lửa nhỏ vừa nhóm lên hắt ánh sáng ấm áp lên gương mặt lo lắng của Quang Anh.
Bàn tay hắn vẫn không buông ra, cứ thế mà giữ mãi.
Giữ đến khi trong cơn mê sảng Đức Duy khẽ thều thào.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Q-Quang Anh-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Sững người nghiên đầu qua phía cậu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi tỉnh rồi sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đ-Đừng bỏ ta lại..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ta..Ta sợ ma lắm-
Đức Duy thì thào, giọng yếu ớt như cơn gió thoảng qua.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi nói linh tinh gì đấy?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhíu mày, bàn tay đan lại siết chặt thêm//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi khờ lắm…Làm sao ta bỏ ngươi được?
Người trong lòng khẽ cựa mình, bàn tay nhỏ bé bất giác nắm lấy tay hắn chặt hơn.
Đêm ấy, dưới tán cây rậm rạp, chỉ có tiếng gió rì rào, hòa cùng hơi thở yếu ớt mà an lành của người nọ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ thở phào nhẹ nhõm//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi mà không nhanh khỏe..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta sẽ quăng ngươi ở đây chơi với vong luôn-
Hắn cười khẽ, giọng nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe được
_____________________________
Thác nước đổ ào ào, hơi sương lan tỏa khắp tứ bề, tựa một dải lụa bạc vấn vít giữa không trung.
Quang Anh một thân trường bào nhuốm phong trần, từng bước trầm ổn cẩn trọng, trong lòng ôm chặt thiếu niên sắc diện nhợt nhạt.
Tấm thân nhỏ bé trong lòng hắn nóng rẫy, hơi thở mong manh như sương khói.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Mi tâm khẽ nhíu lại, phảng phất như rơi vào cơn mê//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ánh mắt đảo qua bìa rừng//
Chợt dừng lại trước một mái nhà tranh khiêm nhường ẩn mình dưới tán tùng xanh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Cứ đi như này thì không ổn cứ xin tá túc đợi Đức Duy tỉnh lại”
Hắn bước đến, giọng cất lên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có ai trong nhà chăng?
Một hồi yên lặng đáp lại, chỉ có tiếng thác nước rì rầm tựa như lời thì thầm của vạn vật.
Đúng lúc hắn định cất tiếng lần nữa, cánh cửa gỗ bỗng hé mở, để lộ một thân ảnh cao lớn, khoác trường y màu lam nhạt.
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
Các ngươi cần gì sao?
Nam nhân nọ dung mạo thanh lãnh, ánh mắt sắc sảo như lưỡi kiếm giấu trong vỏ, thong dong quan sát
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
... //Nhìn hắn từ trên xuống dưới//
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
//Dừng lại trên người thiếu niên đang hôn mê trong lòng hắn//
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
Cái người là ai-?
Giọng nói trầm ổn, mang theo phong thái ung dung của kẻ đã trải qua thăng trầm thế sự.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta là Nguyễn Quang Anh!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bằng hữu của ta nhiễm phong hàn, thân thể yếu nhược.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không thể qua đêm giữa rừng sâu mong huynh động lòng-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có thể giúp ta tá túc vài hôm!
Nam nhân nọ không đáp ngay, chỉ lặng lẽ quan sát hắn một lúc lâu, tựa hồ cân nhắc điều gì.
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
//Khẽ nghiêng người, phất tay áo giọng thản nhiên//
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
Mời vào!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đa tạ!
Quang Anh gật đầu, nhanh chóng bế Đức Duy vào trong.
Gian nhà đơn sơ mà tinh tươm, lư hương trầm tỏa khói nhàn nhạt, phản phất chút khí tức thanh tĩnh mà không lạnh lẽo.
Hắn cẩn thận đặt Đức Duy lên giường trúc, kéo chăn đắp kín thân thể gầy gò của cậu, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
//Thu hết thần sắc ấy vào mắt, khóe môi nhếch lên một ý cười//
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
Bệnh tình như nào?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cơn sốt kéo dài, hơi thở gấp gáp, hẳn là nhiễm phong hàn!
Nam nhân không vội đáp, chỉ nhẹ nhàng châm ấm nước, thả vài phiến thảo dược vào trong.
Mùi hương thanh mát thoảng nhẹ trong không gian.
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
Thảo dược này có thể giúp hạ nhiệt, giảm cơn sốt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Đáy mắt xẹt tia sắc bén//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cho hỏi huynh đây-
Nhân vật bí ẩn!
Nhân vật bí ẩn!
//Thong thả ngồi xuống, tay nâng chén trà//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ta là Trần Đăng Dương!
Cái tên ấy vừa thốt ra, không gian thoáng chốc lặng đi một nhịp.
Quang Anh khẽ nheo mắt, tựa hồ có điều suy nghĩ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hóa ra là ngươi!
Đăng Dương đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt như có như không lướt qua hắn khóe môi thấp thoáng nét cười thâm sâu khó đoán.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Haha..Nghe danh đã lâu..
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hôm nay ta mới được diện kiến-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không ngờ lại là trong tình huống này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Hot

Comments

#𝙏𝙣𝙝𝙞

#𝙏𝙣𝙝𝙞

cáo ơi bé điểm danh ạ

2025-03-30

1

cành có cứu

cành có cứu

lúc đầu tưởng hiếu thị 2

2025-03-31

1

Yann ni

Yann ni

a cho vk a chs vs e hả

2025-03-30

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play