7. Tịch Dạ Tầm Dược

(^◔ᴥ◔^) ʕ •̀ ω •́ ʔ ( ̄ρ ̄)..zzZZ
Ánh nến leo lét lay động trong màn đêm, bóng người hắt lên vách gỗ tựa một bức họa động, mơ hồ mà tĩnh mịch.
Đức Duy nằm trên giường trúc, hơi thở yếu ớt, gương mặt tái nhợt tựa tuyết trắng
Đôi mày nhíu lại như đang chìm vào cơn mê man bất tận.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ngồi bên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cậu//
Tay bất giác siết chặt tấm chăn thô sần, tựa hồ muốn truyền chút hơi ấm cho người kia.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Thong thả rót một chén thuốc, mùi hương thảo dược nhàn nhạt lan tỏa//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Vươn tay đưa chén thuốc tới trước mặt Quang Anh//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đỡ cậu ta dậy đút thuốc..
Hắn không đáp, chỉ nhẹ nhàng nâng cậu dậy, để cậu tựa vào ngực mình.
Hắn nhận lấy chén thuốc, múc một thìa nhỏ, kề sát môi cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Chậm rãi đút từng thìa//
Nước thuốc đắng chát, cậu đang mê man theo bản năng nhăn mày, môi khẽ run lên.
Thấy vậy, Quang Anh bật cười khẽ, giọng nói hiếm khi dịu dàng đến thế
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đã bệnh rồi còn kén chọn!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cái con Bạch Hổ thối này..
Hắn cúi đầu, giọng nói như gió xuân lướt nhẹ bên tai.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Uống thêm một chút nữa, ngoan..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Không đáp, dường như hơi thở dần ổn định hơn//
Đăng Dương lặng lẽ quan sát hết thảy, khóe môi khẽ nhếch lên.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trước đây, ta từng nghe nói về một người
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sinh ra trong vương tộc nhưng tính cách kiêu ngạo, không để ai vào mắt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỉ coi trọng lợi ích bản thân.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng nay nhìn thấy ngươi chăm sóc một thiếu niên
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không màng thân phận như thế này, quả thực khiến ta ngạc nhiên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Khiến huynh thất vọng rồi, ta vẫn là kẻ không tim không phổi như lời đồn đại.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không tim không phổi?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu thực sự vô tình, vì sao lại tự tay đút từng thìa thuốc?
Không khí thoáng chốc trở nên trầm mặc.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt cậu, đôi mắt phượng sâu thẳm ánh lên một tia cảm xúc khó nắm bắt.
Là vô tình hay hữu ý
Chính hắn cũng không rõ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy là ân nhân cứu ta một mạng-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giúp đỡ lúc đau bệnh cũng chỉ là chuyện hiển nhiên.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Nhếch môi nhàn hạ uống tách trà nóng//
Quang Anh ngồi bên mép giường, tay vô thức đặt trên trán cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ nhíu mày// “Hơi ấm vẫn còn vươn, nhưng so với ban nãy chắc đã đỡ hơn phần nào”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Bàn tay nhỏ bé yếu ớt vươn lên, nắm lấy tay hắn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đ-Đau sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay ngươi khó chịu ở đâu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đ-Đừng đi..
Giọng Đức Duy khàn đặc, thì thào tựa như đang gọi trong cơn mộng mị.
Quang Anh thoáng sững lại
Hắn cúi xuống, ánh mắt trầm lặng nhìn cậu đang nhíu chặt mày, đôi môi khô nứt vẫn lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng.
Hắn vốn không phải kẻ mềm lòng, nhưng lúc này đây, lại chẳng nỡ gạt tay cậu ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được! Đã đi đâu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nằm ngoan ta ở đây với ngươi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Thở dài, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cậu//
Ngay khi chạm vào vạt áo thô sơ kia, bàn tay hắn khẽ siết lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Tấm áo này mỏng quá- không đủ giữ ấm trong đêm lạnh”
Hắn đứng dậy, cởi tấm áo khoác ngoài dày dặn của mình, cẩn thận đắp lên người cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Chắc như này là đủ ấm”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm-
Tựa như cảm nhận được hơi ấm từ áo khoác, em khẽ cựa mình, đôi mày giãn ra, hơi thở cũng trầm ổn hơn trước.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Lặng lẽ ngắm nhìn cậu//
Gương mặt gầy gò nhưng không mất đi vẻ thanh tú, làn da tái nhợt dưới ánh nến càng thêm mong manh, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.
Bất giác, hắn vươn tay, đầu ngón tay lướt nhẹ qua gò má lạnh lẽo của cậu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ưm..Hừm-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Còn ta ở đây..đã đụng chạm vào nam nhi-
Hắn lại quên mất lập tức thu tay lại, ánh mắt lạnh băng quét về phía Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Ung dung nhướn mày//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Làm gì mà nhìn ta như muốn lấy mạng vậy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ta chỉ đang nghĩ, đường đường là Vương gia
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy mà lại có ngày lo lắng cho một nam nhi vô danh như thế này
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Quả nhiên rất mở mang tầm mắt-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Huynh cứ nhiều lời thêm nữa, ta không chắc bản thân sẽ không động thủ!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Yên tâm, ta không có hứng thú với chuyện riêng tư của ngươi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng nếu muốn cứu đệ ấy nhanh hơn-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thì ngày mai ngươi phải đi tìm thêm vài vị thuốc nữa!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhíu mày// Dược liệu như nào?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Liếc nhìn chậm rãi phán đoán bệnh tình cậu//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nội nhiệt công tâm, hàn khí xâm nhập phế phủ-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hoàng liên, cát cánh, và một ít rễ bạch chỉ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ba loại này có thể tìm thấy quanh khu vực bìa rừng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng trời lạnh thế này, sương xuống nhiều, e rằng không dễ hái.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần đến ngày mai!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Huynh săn sóc nhóc tì này giúp ta.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng mơ có thể manh động nhóc tì này có thể hóa Bạch Hổ cắn chết người!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Nhướn mày cố hiểu hắn//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thật tình! Kẻ cố chấp-
Dứt lời, anh nhanh chóng kê thêm vài vị khác để kết hợp hãm thành thang dược.
Nhưng những vị này đều là dược liệu hiếm, không dễ tìm trong rừng sâu vào đêm khuya.
Bên trong gian phòng nhỏ, Đức Duy vẫn mê man, không hay biết rằng
Có một người vì cậu mà sẵn sàng dấn thân vào đêm tối lạnh lẽo, chỉ để tìm chút thuốc cứu mạng.
_____________________________
Quang Anh lướt qua những thân trúc xanh um, hàn phong thổi qua khiến vạt áo hắn khẽ bay.
Đêm nay, bóng trăng huyền ảo vắt ngang trời, chiếu rọi lối đi giăng đầy rêu phong
Trong lòng hắn như có ngọn sóng cuộn trào, từng tầng từng lớp dâng lên không dứt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Khẽ thở dài lầm bầm//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Liên, Cát Cánh, Rễ Bạch Chỉ-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ba loại dược thảo ấy vốn không khó tìm..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đêm khuya tịch mịch, rừng sâu u tối, liệu có thuận lợi chăng?
Ánh mắt hắn chợt lóe lên kiên định.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không quan trọng!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần cứu được ngươi dù là nơi nguy hiểm vạn phần, ta cũng nguyện đi!
Hắn vừa đi, vừa lẩm bẩm trong lòng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy ngươi quả thực là nghiệt duyên của ta-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ khi nào, một kẻ vốn chẳng liên quan lại có thể quấy nhiễu lòng ta đến vậy?
Tiếng dế kêu râm ran, hòa cùng tiếng gió vi vu tạo nên một bản nhạc không lời lạnh lẽo.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Cúi xuống, lướt tay qua lớp lá mục, mày nhíu chặt//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Liên vị đắng, tính hàn, chủ trị nhiệt độc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cát Cánh nhuận phế, hóa đàm-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rễ Bạch Chỉ khu phong, tán hàn, trừ thấp…
Hắn không hiểu nhiều về y lý, nhưng những gì Đăng Dương dặn, hắn đều ghi nhớ không sót một chữ.
Tìm được nhánh Hoàng Liên mọc sát bên vách đá, hắn cẩn thận đào lấy.
Đoạn, hắn quay đầu, trầm giọng tự nhủ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cát Cánh thường sinh trưởng nơi đất cứng, dưới tán cây cổ thụ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu không lầm, phía trước có một gốc đại thụ…
Hắn vừa dứt lời, bước chân đã nhanh chóng hướng về phía đó.
Trăng càng lên cao, rừng đêm càng thêm âm u.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thốc qua, khiến hắn rùng mình.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quái lạ…Nơi này cớ sao lại có luồng âm phong quỷ dị như vậy?
Hắn không phải kẻ dễ tin vào ma quỷ
Nhưng sau thời gian tận mắt chứng kiến cùng cậu và bản năng tu luyện bao năm trên chiến trường lại đang cảnh báo hắn về một thứ gì đó vô hình đang rình rập.
Đưa tay áp lên chuôi kiếm bên hông, Quang Anh cười nhạt, thấp giọng thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu có thứ gì muốn cản đường, cứ việc thử xem!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng dại va vào ta-
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu là người chết không toàn mạng!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu là ma âm hồn phân tán không thể siêu thoát!
Thế nhưng, chỉ một lát sau, khi cúi xuống nhặt lấy nhánh Cát Cánh vừa tìm được
Trong đầu hắn lại vụt qua hình ảnh của người đang nằm trên giường bệnh.
Nhớ đến ánh mắt yếu ớt, giọng nói thều thào của Đức Duy, lòng hắn chợt đau thắt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngươi phải đợi ta…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu dám bỏ ta, ta nhất định bắt ngươi xuống Hoàng Tuyền dập đầu chịu tội!
Hắn nắm chặt dược thảo trong tay, xoay người bước nhanh hơn. Không còn để tâm đến cái lạnh thấu xương
Giờ khắc này, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ—
Nhanh chóng về bên cậu
Hot

Comments

💤Vợ bạn Duy tẻn><

💤Vợ bạn Duy tẻn><

thương vợ cỡ đó

2025-04-07

1

lynn_£§`™©

lynn_£§`™©

để coi đc bao lâu 😒

2025-04-02

1

Yann ni

Yann ni

điêu toa bốc phét

2025-03-31

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play