Hồi 14: Trêu ghẹo

Mạc Nghị Thần mỉm cười đi theo phía sau Mạc Nhiễm Thiên về tới tẩm cung thái tử, còn Mạc Nhiễm Thiên lại mang vẻ mặt rối rắm, nhưng nhưng không thể trái ý hoàng thượng, người hiện tại đã mang nhiều chuyện phiền lòng, hắn cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ là khi thấy khuôn mặt tuấn tú của Mạc Nghị Thần cười khúc khích với mình, hắn liền cảm thấy ăn không tiêu.

“Thái tử điện hạ, người trở về rồi?” Lam nhi đã thay chiếc quần lụa mỏng xinh đẹp màu hồng nhạt, đáng yêu động lòng người, nhìn Mạc Nhiễm Thiên trở về, nàng thẹn thùng nói. Nàng đã chính thức trở thành thị thiếp duy nhất trong tẩm cung thái tử của Mạc Nhiễm Thiên.

“Lam nhi, nói cho nàng một tin tức tốt, phụ hoàng đồng ý phong nàng làm sườn phi của ta.” Mạc Nhiễm Thiên cười lớn đi vào, ôm Lam nhi hướng giường lớn đi đến, đương nhiên hắn đang diễn kịch cho Mạc Nghị Thần phía sau nhìn.

“Thật vậy chăng? Cám ơn thái tử điện hạ, Lam nhi thật là cao hứng.” Lam nhi mặc dù biết đây chỉ là mưu kế của Mạc Nhiễm Thiên, nhưng vẫn không nhịn được cao hứng, sườn phi của thái tử điện hạ, đó là vinh quang to lớn đối với một nữ nhân a, nàng sẽ không còn phải lo lắng nam nhân khác nhìn trộm nàng, cũng không cần lo lắng sẽ bị tặng tới tặng lui, trong khoảnh khắc này, Lam nhi thầm cảm kích sâu sắc Mạc Nhiễm Thiên.

“Ha ha, bổn thái tử cũng thật cao hứng, nhị ca, huynh nên chúc mừng chúng ta chứ?” Mạc Nhiễm Thiên mắt nhìn Mạc Nghị Thần đang khó chịu cố ý hỏi.

“Lam nhi, ngươi đi xuống trước, ta có việc muốn nói cùng thái tử điện hạ.” Mạc Nghị Thần vẻ mặt tối tăm, rất muốn đánh tan vẻ tươi cười trên khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên.

Lam nhi liếc Mạc Nhiễm Thiên một chút, Mạc Nhiễm Thiên thân mật hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái nói: “Đi xuống đi, chờ ta tìm nàng.”

Lam nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thẹn thùng nhìn Mạc Nghị Thần, trong lòng nghĩ, thái tử điện hạ quả nhiên thật sự thu lưu mình, thật là tốt biết bao, nhưng nghĩ đến thái tử điện hạ có khiếm khuyết, không khỏi thầm than thở.

“Tiểu Thiên, đệ không thể thích nàng!” Mạc Nghị Thần một bước nhảy đến bên người Mạc Nhiễm Thiên, nghiêm khắc nhìn hắn.

"Nhị điện hạ, xin hãy giữ khoảng cách. " Lý hộ vệ dùng chui kiếm đẩy đẩy Mạc Nghị Thần ra xa.

Hắn liếc mắt nhìn Lý Thanh Nhã, thì nghe Mạc Nhiễm Thiên nói:

“Tại sao? Nhị ca có thể thích nữ nhân, tại sao ta không thể thích?” Mạc Nhiễm Thiên thanh âm lạnh lùng trở lại.

“Bởi vì ta không cho phép! Nhị ca cũng không thích nữ nhân, nhị ca chỉ thích Tiểu Thiên, Tiểu Thiên, đệ từ ngày hôm qua bắt đầu thay đổi rồi, đệ có phải nên nói cho nhị ca một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?” Mạc Nghị Thần nghiêm túc nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Ngươi kinh tởm quá rồi đấy nhị hoàng tử, thái tử điện hạ thích ai là việc của người, nhị hoàng tử có quyền gì xen vào." Lý Thanh Nhã châm biếm.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng đầy xem thường, phiền lòng nói: “Nhị ca, ta thật sự không thích nam nhân, huynh đừng xen vào nữa, cũng đừng đi theo ta có được hay không?”

“Không phải việc của ngươi. Tiểu Thiên sẽ không, đệ rõ ràng thích, đệ nói cho nhị ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mạc Nghị Thần hai tay kích động nhào tới ấn lên bả vai Mạc Nhiễm Thiên.

“Nhị ca!” Mạc Nhiễm Thiên hai tay vung lên, gạt phắt hai tay y xuống hét lớn: “Ta không thay đổi, nhưng ta đã không có thích nam nhân, huynh có hiểu hay không!”

“Không, ta không hiểu, đệ không thể không cần nhị ca!” Mạc Nghị Thần chịu kích thích lớn, nhanh chóng ôm Mạc Nhiễm Thiên nhào tới trên giường, mạnh mẽ chế ngự hắn, miệng định hôn hắn.

Lý Thanh Nhã hoảng hốt, nắm gáy Mạc Nghị Thần mà hất ra, xỉa mũi kiếm vào Mạc Nghị Thần, quát :

"Nhị điện hạ nghe không hiểu hay giả vờ không hiểu, thái tử không thích ngài. Nếu còn làm loạn không chỉ là vết thương nhẹ như trước đâu."

Mạc Nghị Thần đứng dậy nói:

“Ta thật sự điên rồi, Tiểu Thiên, đệ không thể không cần nhị ca a, đệ bảo nhị ca sau này làm sao bây giờ đây?” Mạc Nghị Thần đau lòng vô cùng, đột nhiên xong tới.

Lần này Lý Thanh Nhã thật sự tức giận, hắn không nhiều lời, trực tiếp đá Mạc Nghị Thần ra ngoài tẩm cung. Quay sang Mạc Nhiễm Thiên lo lắng hỏi:

"Ngươi không sao, đừng hoảng hắn không có cơ hội chạm vào ngươi đâu."

“Ta không sao, nhưng bọn hắn cứ như phát điên mà lao vào ta, kinh tởm." Mạc Nghị Thần bĩu môi.

Tự nhiên Lý Thanh Nhã ôm chầm hắn vào lòng, một mùi hương thoang thoảng lành lạnh xộc vào mũi Mạc Nhiễm Thiên khiến hắn dễ chịu.

"Xin lỗi ngươi, để ngươi chịu ấm ức thế này cũng không phải điều ta muốn. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng không để chuyện đó xảy ra thêm lần nào nữa." Lý Thanh Nhã cất giọng trầm ấm vang lên, như xua tan nỗi ấm ức trong lòng hắn.

"Ngươi...ngươi...có lỗi gì đâu, ta...ta..." Mạc Nhiễm Thiên cũng không biết nói gì hơn, chỉ lẳng lặng hít mùi hương trên người Lý Thanh Nhã, nghĩ vì sao một tên nam nhân lại thơm như thế, trắng như thế. Với cái ôm này rất dịu dàng, không xô bồ, không chiếm hữu chỉ có sự quan tâm vỗ về.

Mạc Nhiễm Thiên chưa từng thích nam nhân, nhưng đối với Lý Thanh Nhã cũng đang len lỏi một cảm xúc khác lạ, một cảm xúc không chỉ là sự đồng cảm, thấu hiểu mà có một chút thích trong đó. Cứ thế mà hắn bất giác đỏ mặt lên.

"Lý Thanh Nhã, ngươi...ngươi là đang xin lỗi ta hay xin lỗi thái tử ngốc kia. Ta nói cho ngươi biết nếu ngươi cảm thấy áy náy với tên kia thì...thì..." Mạc Nhiễm Thiên đỏ mặt nói.

"Ngốc ạ, ngươi là ngươi, hắn là hắn. Nhưng dù là ai, ta đều sẽ bảo vệ đến cùng cho nên...ngươi hãy tin tưởng ta nhé." Lý Thanh Nhã cứ thể lột bỏ lớp mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tinh xảo như tạt tượng. Đôi mắt xanh thẳm, cứ thế mà đắm chìm Mạc Nhiễm Thiên, hắn cứ như thế mà trôi vào từng ánh mắt của người thiếu niên trước mặt. Đẹp quá, đẹp một cách không chân thực, hắn có nốt ruồi son dưới đuôi mắt phải càng thêm kiều diễm, khi cười lên lộ chiếc núm đồng tiền bé xinh trên khuôn mặt gốc cạnh ấy. Nếu y ở thế kỉ 21, chắc chắn sẽ là một đại mình tinh nhiều người săn đón cho xem.

Mạc Nhiễm Thiên nghĩ một lát, rồi lại nhìn đôi môi của thiếu niên trước mặt mình. Thật muốn xem nếu chọc ghẹo y một phen thì y sẽ có biểu cảm gì. Nói rồi Mạc Nhiễm Thiên nhón chân, môi chạm môi như chuồn chuồn lướt nước với Lý Thanh Nhã. Lý Thanh Nhã sững sờ, vội vàng đẩy Mạc Nhiễm Thiên ra. Mặt y cứ thể một mảng phiếm hồng, lắp bắp:

" Trúc Trúc ngươi điên rồi, chẳng phải ngươi bảo ngươi không thích nam nhân, sao lại..."

"A, chưa nói với ngươi ngươi là ngoại lệ nha." Cứ thế mà Mạc Nhiễm Thiên tinh nghịch nháy mắt với hắn.

"Ngươi...ngươi sau này tốt nhất đừng hành động bất chợt như thế, giờ ngươi đã có nữ nhân...nên...nên..." Lý Thanh Nhã cứ thế đỏ mặt quay đi, lúng túng tìm mặt nạ của hắn.

"Ngươi xinh đẹp như thế, khuôn mặt cũng đâu bị hủy dung, sao cứ phải mang lớp bình phong đó chứ, tháo ra đi." Mạc Nhiễm Thiên với tay lên chiếc mặt nạ lạnh lẽo đó. Ý định tháo xuống càng thêm quyết tâm.

Lý Thanh Nhã đè tay hắn lại, nhìn hắn không giận mà uy.

"Thật ra sẽ có ngày ta tháo xuống, với lại ta mang mặt nạ là để tránh phiền phức cho ngươi. Ngươi chỉ cần biết rằng mọi thứ ta làm đều là muốn tốt cho ngươi là được. À phải rồi, ngươi cứ cẩn thận với Tiêu hoàng hậu, cảm giác ả ta mang lại cho ta mấy năm gần đây không đơn giản. Còn về chuyện của Tề quốc và Thân quốc, ngươi tốt nhất đừng xen vào, nếu có dính líu đến ta sẽ theo ngươi đến từng nơi, sẽ không bỏ rơi ngươi." Lý Thanh Nhã nghiêm túc nói với Mạc Nhiễm Thiên.

Nói xong y vẹo má hắn một cái, làm hắn ngượng chín mặt.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play