Võ Lâm Tân Thủ Giáng Thế

Võ Lâm Tân Thủ Giáng Thế

TÁI SINH

Có tiếng mở cửa, những bàn chân mang dép lẹp xẹp bước vào bên trong, khiến cho những tiếng tít tít quen thuộc hằng ngày cũng bị lấn át đi mất. Đại Phi cảm nhận được một người mới ngồi xuống sát bên anh dựa vào âm thanh, một giọng nói nghẹn ngào, giọng nói mà suốt bảy năm qua, ngày nào cũng trò chuyện với anh vang lên:

-Đại Phi, mẹ ... mẹ đã ký giấy, suốt bảy năm nay, ngày nào mẹ cũng hi vọng con có thể tỉnh lại... Nhưng ... Nhưng bác sĩ cho biết tình trạng của con là hoàn toàn vô vọng. Dấu hiệu sinh tồn của con càng ngày càng yếu dần, mẹ biết... Mẹ không biết con có trách mẹ bỏ cuộc giữa chừng hay không, nhưng anh hai con nói đúng, nếu mẹ còn ích kỷ giữ con lại, có thể con sẽ vô cùng đau khổ. Mẹ không biết con có còn nhận thức gì hay không, nếu con muốn cản mẹ lại, xin con... xin con hãy mấp máy dù chỉ là mí mắt đi con...

Nói đến đây, người mẹ của Đại Phi bật khóc nức nở, không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn duy nhất tiếng khóc tức tưởi của một người mẹ tuyệt vọng.

-Mẹ, không nên để em tiếp tục như thế này, mẹ à...

-Hai à, mẹ biết rồi.

Ngoài tiếng nói quen thuộc của mẹ và anh hai, Đại Phi lại nghe giọng nói của một người cũng vô cùng thân thiết với anh:

-Bác Hồng, xin bác và gia đình cho thiếu tá được an tử, chấm dứt sự đau khổ của anh ấy.

Giọng nói nghẹn ngào của mẹ anh lại cất lên, nấc nghẹn:

-Anh Thăng, tôi biết ... biết, tạm biệt... con trai của mẹ...

Không gian thoáng chốc lại trở nên tĩnh lặng một lần nữa, tiếng khóc của người mẹ bắt đầu yếu ớt dần. Những tiếng tít tít quen thuộc từ các máy móc hỗ trợ tim phổi, máy đo sinh hiệu lần lượt mất đi. Càng lúc càng yên tĩnh, Đại Phi biết mình đang chết và sắp chết thật. Thương mẹ, thương anh hai. Đại Phi chấp nhận ra đi thanh thản, dù sao bảy năm qua anh cũng đã biết người thân bên cạnh mình đã cố gắng ra sao để tìm cách duy trì sự sống cho anh. Đại Phi không trách móc ai, dù sao anh cũng đã sống một cuộc đời trọn vẹn. Bản thân cũng đã vì quốc gia mà ra đi, anh biết Đại Tá Thăng đã thay mặt nhà nước lo mọi hậu sự về sau cho anh và cả gia đình nên lại càng an tâm, không còn gì để hối hận và luyến tiếc. Tuy nhiên, làm người ai chẳng muốn sống, càng vào trạng thái mơ hồ, Đại Phi lại càng muốn giãy giụa, anh muốn gào lên mình muốn sống, hãy cho tôi sống, nhưng lực bất tòng tâm...

-"Ngươi có muốn làm lại cuộc đời hay không?"

Một giọng nói lạ hoắc, chẳng biết là của nam hay nữ đúng lúc này vang lên trong đầu của Đại Phi. Như người sắp chết đuối lại vớ được phao, Đại Phi liền hét lớn:

-Muốn, cho tôi sống lại đi.

-" Ngươi có la lớn thì cũng chỉ có một mình ta nghe, cứ nói bình thường đi, ta hỏi lại, ngươi có muốn làm lại cuộc đời hay không?"

Đại Phi vội nhỏ giọng:

-Muốn, xin ông... à, xin người hãy giúp tôi sống lại, có được không?

Giọng nói lạ kia nghe vậy liền đáp:

-"Để ta nói rõ, không phải là sống lại, ta sẽ cho ngươi cuộc đời khác ở một thế giới khác. Một cuộc đời xứng đáng với những gì mà ngươi đã sống ở thế giới hiện tại. Ngươi có chấp nhận không?"

Thời gian còn quái đâu mà để đắn đo suy nghĩ, Đại Phi biết tính mạng của mình giờ đây đang lâm vào cảnh chỉ mành treo chuông, anh liền đáp vội:

-Chấp nhận.

-"Thỉnh cầu đã được chấp thuận."

Không gian đen kịt xung quanh lập tức trở nên trắng xoá, Đại Phi bắt đầu có cảm giác muốn hít thở, anh hít sâu một hơi vào lồng ngực. Rõ ràng đây là thứ không khí tự nhiên, không phải thứ oxi hằng ngày vẫn được bơm vào phổi anh bởi máy tim phổi nhân tạo. Đại Phi giơ đôi tay của mình lên trước mặt, anh vui mừng đếm, một hai ba bốn năm, hai bàn tay đủ cả mười ngón.

-"Ngồi dậy đi, đếm ngón tay để làm gì."

Đại Phi nghe giọng nói kia có vẻ giễu cợt, liền tức mình lồm cồm bò dậy. Có điều vừa mới đứng dậy, lập tức cả thân người liền loạng choạng.

-"Bảy năm qua ngươi chỉ nằm một chỗ, chẳng trách giờ đây chỉ như đứa bé mới tập đi."

Đại Phi té nhào, có điều được cử động, được tự do hít thở vốn từng là điều anh mơ ước bảy năm qua, giờ đã trở thành hiện thực. Đại Phi cố gắng đứng dậy một lần nữa, anh chú ý giữ thăng bằng hết mực. Cuối cùng, sau một hồi cố gắng cũng đã có thể đứng một cách đàng hoàng, Đại Phi vui mừng như đứa trẻ được quà. Vừa định thử chạy một vòng, anh liền nhớ ra còn có chuyện quan trọng hơn, Đại Phi liền cất tiếng hỏi giọng nói kia:

-Người là ai? Còn chỗ này là chỗ nào?

-"Theo tâm thức và văn hoá của ngươi, cứ gọi ta là Bụt cho quen thuộc. Nơi này là cõi tạm trước khi ta chuyển ngươi đến thế giới kia."

Đại Phi hồ nghi:

-Thế giới mà Bụt chuẩn bị đưa ta đến, chẳng lẽ là thiên đường?

Giọng nói kia liền cười lớn:

-"Không phải thiên đường, nơi đó là một thế giới mà ngươi sẽ thấy xứng đáng để sống. Một thế giới mà dựa vào sở thích, thói quen hằng ngày của ngươi, ta sẽ cho ngươi một quyền năng để có thể thuận lợi phát triển hơn hẳn người khác."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play