Sáng sớm cô tỉnh dậy, hạ thân đau nhức. Người đàn ông bên cạnh cũng đi mất từ lâu.
Cô từng bước từng bước, vịn tường đi vào nhà tắm.
Cô mở một bồn nước ấm, đổ vào một ít hương hoa hồng.
Cô ngồi trong bồn tắm mà mặt thẫn thờ, nhớ lại tối hôm qua anh hành hạ cô. Đâu đó câu nói "Loại đàn bà vì địa vị, vì tiền như cô không xứng làm mẹ. Chỉ làm ô uế chức vụ người mẹ mà thôi.." lại vang vọng bên tai cô.
Cô bất giác khóc lớn, lấy tay xoa bụng . Cô thực sự rất muốn làm mẹ, cô thực sự muốn sinh cho anh một đứa con.
Cô muốn bảo bối lớn lên, gọi cô một tiếng "Mẹ". Cô mất mẹ từ nhỏ nên cô muốn khao khát một bảo bối để cô dành hết tình yêu thương, dành hết mọi thứ tốt đẹp cho con mình. Ngay cả một gia đình hạnh phúc.
Nhưng bây giờ cuộc sống của con cô đang rất nguy hiểm, cô không muốn mất đi đứa con này. Bằng mọi giá cô phải đi, phải đi khỏi nơi này!
Cô nhìn thân thể toàn vết bầm tím! Cô không cảm thấy đau nữa, vì tim cô như muốn sụp đổ rồi.
Cô choàng một chiếc khăn tắm, nhấc từng bước đi ra phòng, cô lấy một bộ đồ dài, cổ cao có thể che đi những vết bầm tím kia.
Bây giờ cô phải thật bình tĩnh, phải tìm cách đi khỏi nơi này. Chỉ có như vậy con cô mới được sống!
Cô cầm điện thoại trong tay, bây giờ chỉ còn Hạ Băng mới có thể đưa cô đi. Cô chỉ còn hi vọng vào cô bạn thân thiết nhất của mình thôi. Cô bấm một dãy số quen thuộc, ấn gọi, bên kia bắt đầu đổ chuông:
- Mỹ Lệ! CẬU CÒN BIẾT ĐƯỜNG GỌI CHO MÌNH À?..
Vừa bắt máy lên cô đã nghe thấy tiếng trách móc của ai đó.
- Xin lỗi! Mình khoá máy!
- Có chồng rồi bỏ bê bạn bè, anh ta tốt với cậu lắm hay gì hả? Dám cắt đứt liên lạc với mình. Cậu muốn chết à. Biết mình lo lắng cho cậu như nào không?
- Băng....đừng nhắc đến anh ta.
Giọng cô bắt đầu run lên....
- Mỹ Lệ cậu sao vậy! Có chuyện gì, nói cho mình nghe.
Hạ Băng thấy cô không ổn liền chặn đầu dò hỏi.
- Băng, giúp mình khời khỏi nơi này.... Anh ta muốn giết đứa con của mình. Hôm qua mình đã trốn đi, về vùng ngoại ô phía Nam tìm cậu. Ai ngờ anh ta vẫn tìm ra mình. Vừa xuống xe liền bị người của anh ta đánh ngất sau đó mang về lại thành phố... Băng Băng cứu mình...mình chỉ còn cậu thôi.
Cô bắt đầu khóc lớn lên. Không giữ được bình tĩnh nữa.
Hạ Băng càng nghe càng sốt ruột.
- Nói tớ nghe đã có chuyện gì? Mỹ Lệ phải bình tĩnh lại. Kể tớ nghe..
- Băng Băng không còn thời gian đâu, cậu mau đến đây đón tớ đi, tớ không muốn ở lại đây nữa, con tớ sẽ mất, sẽ mất đấy...coi như tớ xin cậu đón tớ đi..
- Được được tớ sẽ tới đón cậu rồi mới nói, được không? Gửi vị trí của cậu cho tớ, tớ sẽ tới tìm cậu.
- Cảm ơn cậu, Băng Băng.
Nói xong cô liền tắt máy gửi vị trí của mình cho Hạ Băng.
Hạ Băng sợ cô sẽ làm chuyện dại dột liền nhắn tin an ủi.
" Ở yên đó, cậu đi đối phó với người của anh ta. Phải giữ bình tĩnh, cho tớ 30' đúng 30' tớ sẽ tới mang cậu đi. Không được làm chuyện dại dột nhớ chưa. "
Cô ở bên đây liền nín khóc lấy lại bình tĩnh.
Cô mở cửa đi xuống nhà, lạ thay Phong Tầm không ở đây coi chừng cô. Với tính cách của Doãn Thần, cô nghĩ sẽ để Phong Thần dám sát cô 24/24 chứ.
Hay anh ta nghĩ cô không còn đường lui?
Anh ta coi thường cô đến vậy sao?
Hay là không biết cô còn có bạn thân?
Cô không có thời gian nghĩ nhiều, lên phòng lấy vali xuống. Cô tìm cho mình một cái mũ lưỡi trai, kéo xuống che đi nửa khuôn mặt nhợt nhạt.
- Tôi sẽ quay về trả thù, anh hãy đợi đấy Doãn Thần!
Đúng 30' phút sau, cô nhận được tin nhắn của Hạ Băng, nhìn ra cửa đã thấy chiếc xe ô tô quen thuộc. Cô vui mừng chạy ra, kéo chiếc vali.
Hạ Băng thấy cô thì vui mừng không xiếc, nhưng không có thời gian để tâm tình, Hạ Băng giúp cô cất vali sau đó cũng khởi động xe phóng đi.
Đi được một đoạn Hạ Băng liền sững sốt nhắc nhở Mỹ Lệ!
- Cậu khoá ngay vị trí lại cho mình. Nhanh lên nếu để anh ta biết cậu trốn đi , sẽ dò được vị trí của cậu đấy.
Mỹ Lệ lúc này mới hoảng hồn cầm điện thoại khoá vị trí lại, đồng thời khoá luôn điện thoại.
- Mỹ Lệ, kể mình nghe, tại sao lại thành ra nông nỗi này?
Lúc này Mỹ Lệ mới bỏ chiếc mũ lưỡi trai ra khỏi đầu. Cô ngước lên nhìn Hạ Băng, hiện tại cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, cô không thể tin được mình đã thoát khỏi Doãn Thần.
Cô bắt đầu kể cho Hạ Băng nghe tất cả! Hạ Băng nghe xong liền tức giận gõ vô bô lăng rủa thầm.
- Mẹ nó! Anh ta điên rồi! Anh ta chán sống rồi à?
- Tại sao đến bây giờ cậu mới gọi cho mình.
- Xin lỗi! Tớ không muốn làm phiền cậu! Năm đó tớ nhất quyết không nghe lời cậu mà bất chấp cưới anh ta, vì nghĩ anh ta yêu tớ. Bây giờ đi đến nước này, tớ sợ tớ không thể quay đầu. Tớ sợ cậu bỏ rơi tớ...tớ...tớ.
Giọng nói của Mỹ Lệ yếu dần đi.
Hạ Băng nghe vậy chợt cảm thấy đau xót! Đúng là năm đó cô rất giận Mỹ Lệ vì không chịu nghe lời, nhưng bây giờ thấy Mỹ Lệ gương mặt gầy gộc, trắng bệch, cô lại mềm lòng không nỡ giáo huấn Mỹ Lệ, cô không thể bỏ mặc Mỹ Lệ được. Cô là người duy nhất Mỹ Lệ có thể dựa vào.
- Được rồi mình không trách cậu! Bây giờ, tạm thời đến nhà của mình ở thành phố trước, tránh Doãn Thần lại sai người về ngoại ô tìm cậu. Đợi vài ngày trôi qua rồi hãy tính tiếp.
- Băng Băng, cảm ơn cậu!
- Ngốc quá, mình xin lỗi. Đáng lẽ mình nên đi tìm cậu sớm hơn. Sau này mình sẽ không để cậu chịu khổ nữa, mình sẽ cùng cậu nuôi đứa bé.
- Được! Chúng ta cùng nhau nuôi nấng bảo bối!
Mỹ Lệ xoa bụng cười tít mắt.
Updated 30 Episodes
Comments
#ĐNLE
bff của năm là đây
2020-12-01
6
Sushi- chan
have best friend is very fantastic
2020-06-13
6
Bee
Wèo, chị nhà chốn đi nhưng quên tắt địa vị, ngốc chết mất😂😂
2020-05-29
14