Trái Cấm

Trái Cấm

Chap 1: Tang lễ

Trời không đổ mưa nhưng lại âm u đến hiu quạnh, giống như cảm giác uất ức nhưng không thể òa khóc. Những giọt nước mắt hay những tiếng khóc lóc trong lễ tang này chỉ là những vở kịch chưa hạ màn, là những chiếc mặt nạ được đeo lên rất cẩn thận của từng người trong Viên gia. Lễ tang của Viên lão gia được tổ chức trong biệt thự của Viên gia, rất nhiều đối tác của tập đoàn Viên Thành, hay những mối quan hệ xã giao khác với Viên gia và Viên lão gia đều đến dâng hoa thắp nhang. Nhưng đằng sau những gương mặt buồn bã, đau thương của Viên gia lại là một niềm vui lớn như mở hội trong lòng.

Viên lão gia trước khi qua đời vẫn còn giữ vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị của Viên Thành, nhưng vì sức khỏe không tốt nên đều giao hết công việc ở Viên Thành cho nhị thiếu gia cũng là Tỏng giám đốc của Viên Thành quản lí. Còn ông thì luôn phải có bác sĩ theo dõi sức khỏe thường xuyên tại nhà, tất cả thành viên trong Viên gia đều có nhiệm vụ chăm sóc ông. Nhưng cuối cùng Viên lão gia cũng không thể tránh khỏi quy luật tự nhiên của cuộc đời, ông qua đời trong một đêm hấp hối với cơn đau tim…

Tất cả thành viên của Viên gia đều biết trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, Viên lão gia đã lập di chúc và đang được luật sư niêm phong cất giữ. Bây giờ Viên lão gia đã qua đời nên đương nhiên phải mở công bố di chúc, mở thừa kế. Đấy cũng là điều mà những con người trong Viên gia đang mong chờ nhất.

Người nắm quyền chỉ sau Viên lão gia trong Viên gia chính là bà cả, cũng là vợ hợp pháp của Viên lão gia, bà được mệnh danh là phù thủy áo đen trong Viên gia, luôn tuân thủ gia pháp gia quy, sẵn sàng trừng phạt bất cứ ai làm trái phép tắc. Bà là người đã cùng Viên lão gia lập nên Viên Thành từ hai bàn tay trắng. Trên dưới Viên gia không kính thì cũng sợ bà, lời nói của bà có quyền uy chỉ sau Viên lão gia. Với bà, mặc dù không còn tình cảm nhưng Hứa lão gia vẫn luôn giữ trọn tình nghĩa vợ chồng.

Ngược lại hoàn toàn với bà thì nhị phu nhân của Viên gia lại rất ung dung tự tại, không quan tâm đến những cuộc chiến quyền lực trong nhà nhưng lại rất đanh đá chu ngoa, không hợp với bà cả nên luôn tìm cơ hội khẩu chiến. Sở thích của bà chính là mua sắm và đi du lịch cùng bạn bè, chi tiêu nhiều hơn là góp công. Nhị phu nhân luôn sành điệu là người phụ nữ Viên lão gia đem lòng yêu nhất, nên mới đưa bà về mặc cho bà cả đã phản đối rất kịch liệt.

Mặc dù chỉ mới bước chân vào Viên gia nhưng bà ba, Ôn Giai Tuệ lại giành được sự sủng ái của Viên lão gia rất nhanh. Là một cô gái trẻ trung xinh đẹp theo Viên lão gia về làm vợ bé đương nhiên chỉ nhận được sự khinh bỉ của rất nhiều người. Những người hầu trong Viên gia đều bàn tán sau lưng về cô.

Viên lão gia và bà cả có đứa con trai, cũng chính là cháu đích tôn của Viên gia- Viên Trác Nghiên, luôn được các bậc trưởng bối của Viên gia coi trọng và bảo bọc. Dù không còn tình cảm với bà cả nhưng Viên lão gia lại thương nhất chính là đứa con trai này, từ nhỏ đã cho tạo cho hắn một môi trường rèn luyện tốt nhất, cũng đã ứng định sẵn hắn sẽ là người thừa kế của Viên Thành sau này. Nhưng lại rất nực cười, Viên đại thiếu gia Viên Trác Nghiên là người duy nhất không về dự tang lễ của cha mình.

Chính vì điều này mà bà cả đang rất khó xử, không biết phải giải thích thế nào với mọi người, đặc biệt là các bậc trưởng bối.

Hiện giờ bà đang bị mẹ con bà hai tìm cách bới móc lí do Viên Trác Nghiên không về dự tang lễ của Viên lão gia.

- Chị cả, không phải em nhiều chuyện đâu, nhưng chi xem đi. Trác Nghiên thân là cháu đích tôn của Viên gia mà đến Tang lễ của lão gia cũng không về dự, thật đáng thương cho lão gia mà…

Vừa nói bà ta vừa lấy khăn lau quanh mắt.

Con gái của bà hai cũng là con gái út của Viên lão gia luôn là trợ thủ đắc lực của mẹ mình, không lần nào bà hai châm chọc khiêu khích bà cả mà cô ta không chen vào.

- Mẹ con nói đúng đấy ạ! Mẹ lớn, mọi người đều thấy từ nhỏ cha đã thiên vị anh cả rồi, vậy mà anh ấy lại không về dự tang lễ như vậy. Theo con thấy thì nên cắt quyền thừa kế của anh ấy để làm gương.

Mặc dù rất đắc ý với màn công kích của con gái nhưng bà hai cũng sợ bà cả một phần nên đành miễn cưỡng giả vờ bảo cô con gái đừng nói nữa.

Bà cả vì chuyện con trai không về dự tang lễ đã rất phiền não rồi mà bây giờ còn thêm mấy cái miệng này nữa, bà không muốn bận tâm nhưng sợ sẽ kinh động đến các bậc trưởng bối nên mới lên tiếng cảnh cáo.

- Nếu mẹ con cô thật sự quan tâm đến lão gia thì đừng biến tang lễ này thành một vở tuồng nữa. Im lặng trước khi tôi khâu miệng hai người lại.

Hai mẹ con bọn họ không biết là giật mình thật sự hay chỉ giả vờ thôi. Bà hai sau đó lại tiếp tục một màn khẩu chiến mới.

- Nghĩ đi nghĩ lại thì em cũng hiểu được lí do vì sao Trác Nghiên lại không về rồi. Có một bà mẹ nghiêm khắc như vậy hẳn là cậu ấy cũng không dễ dàng gì.

Bà cả cũng đã quen với tính cách chua ngoa của hai mẹ con này rồi, đấu khẩu chỉ làm mất đi dáng vẻ tôn nghiêm của một phu nhân thôi, nên bà vẫn thờ ơ coi như tiếng chó đang sủa.

Hình như nhà không còn chủ nữa nên bọn họ cũng chẳng còn coi trọng đại phu nhân như lúc Viên lão gia còn sống.

- Chị cả, lần này Trác Nghiên hành xử như vậy quả là không đúng với phép tắc rồi. tang lễ không về nhưng đến lúc công bố di chúc chắc chắn sẽ công bố di chúc nhỉ?

Nói xong nhị phu nhân còn cười rất đắc ý nữa, nhưng ở trong tang lễ như vậy thì đương nhiên không thể thể hiện ra bên ngoài một cách rõ ràng được.

Động tác đang đốt vàng mã của bà cả phải dừng lại vì lời nói vừa rồi của bà hai, nhưng trong sự tức tối lại không thể nói được gì.

- Tôi đã bảo cô nên ngậm miệng lại rồi.

Có thể được thấy dáng vẻ nóng giận của bà cả, nhị phu nhân không khỏi cười thầm trong bụng, đang định tiếp tục châm chọc thì không ngờ lại bị chặn lại.

- Chị hai, tang lễ của lão gia vẫn chưa kết thúc nhưng có vẻ chị đã có nhiều vấn đề cần bận tâm thì phải?

Bà cả và hai mẹ con bà hai đều cùng quay đầu lại nhìn chủ nhân của câu nói vừa rồi, hóa ra chính là tam phu nhân của Viên gia.

Vẻ đẹp của tam phu nhân Ôn Giai Tuệ đúng là xuất chúng, dù cô có mặc bất cứ kiểu trang phục gì cũng không che đi được sắc đẹp thiên phú này, từng cử chỉ, từng cái nâng tay nhấc chân của cô đều toát lên một sức quyến rũ mê người. Cô không chỉ được mọi người ca ngợi về sắc đẹp hơn người mà còn có rất nhiều tài năng, cách hành xử khéo léo, cách nói năng cũng rất sắc sảo.

Ôn Giai Tuệ cầm một bức tranh được cuộn lại, cung kính cúi chào hai vị phu nhân rồi từ từ ngồi xuống, đem bức tranh đốt theo vàng mã cho Viên lão gia. Đây là bức tranh mà cô đã vẽ cho ông lúc trước, ông từng nói với cô nếu một ngày nào đó ông qua đời thì hãy đốt nó theo cho ông.

Nhưng cái mà nhị phu nhân quan tâm lúc này không phải cô đang đốt gì mà chính là câu nói vừa rồi của cô, không phải là đang nhắm vào bà ta sao?

- Giai Tuệ, ai cũng nói cô hiểu lễ nghĩa, nhưng cô lại chen ngang cuộc nói chuyện của tôi và chị cả, đây là không có phép tắc thì đúng hơn đấy.

Nghe nhị phu nhân nói xong thì cũng vừa đúng lúc Ôn Giai Tuệ đốt hết bức tranh rồi. Cô cũng từ từ đứng lên, tao nhã đáp lại.

- Mọi người cũng đều thấy rõ chị cả đã lo cho tang lễ của lão gia như thế nào, chỉ có những ai nhàn rồi ngồi đợi mở di chúc sẽ không thể nhìn thấy điều này. Dù đúng dù sai thì đại thiếu gia cũng là cháu đích tôn của Viên gia, có mở di chúc không thì chúng ta cũng đều biết rõ ai là người thừa kế Viên Thành. Chị hai, chị thấy em nói có đúng không?

Đây chính là điều cấm kỵ nhất mà nhị phu nhân không muốn nghe, bà ta lúc nào cũng tìm mọi cách để con trai mình giành được vị trí người thừa kế của Viên gia, trong mắt bà ta Viên Trác Nghiên luôn là cái gai trong mắt. Bà ta nhìn Ôn Giai Tuệ bằng cách mắt đầy căm phẫn nhưng vẫn giở giọng thản nhiên hiền từ đáp trả.

- Không ngờ cô cũng biết cách tìm chỗ trú rồi đấy, lão gia cũng mất rồi nên chắc chắn cô không thể đứng vững được ở Viên gia nên mới tranh thủ thời cơ lấy lòng chị cả?

Ôn Giai Tuệ đã sớm dự đoán được bà ta sẽ nói như vậy nên cũng không có phản ứng gì quá kích, ngược lại còn rất bình thản nhún nhẹ vai.

Thấy thái độ có vẻ khinh khi của cô, nhị phu nhân còn định tiếp tục khẩu chiến thì nhị thiếu gia từ bên ngoài chạy vào gọi bà ta cùng cô con gái nên cuộc chiến giữa các phu nhân mới tạm thời được dập tắt.

Sau khi nhị phu nhân đi khỏi, Ôn Giai Tuệ cũng cúi chào bà cả rồi chuẩn bị lui đi.

Bà cả từ nãy đến giờ còn bất ngờ vì hành động của tam phu nhân, bây giờ mới giật mình gọi cô lại để hỏi.

- Khoan đã! Tại sao cô lại giúp tôi? Không phải cô không ưa gì tôi sao?

Nghe bà hỏi, Ôn Giai Tuệ dừng bước, chậm rãi xoay người lại, mỉm cười nhẹ nhàng.

- Nhị phu nhân cũng nói rồi đấy! Em phải tìm chỗ dựa ở Viên gia chứ, hy vọng những tháng ngày sau này chị cả và đại thiếu gia có thể chiếu cố em.

Vẫn phong thái tao nhã đó, cô cúi nhẹ đầu rồi xoay người, đi về hướng cầu thang.

Bà cả ngoài mặt tuy vẫn tỏ ra rất cứng rắn, không ai có thể hạ được, nhưng ngay khi tất cả đều đã đi hết rồi thì bà liền vội vội vàng vàng gọi quản gia đi theo mình.

Bà vào phòng và lấy điện thoại gọi vào một số. Đầu dây bên kia rất nhanh đã nối máy.

- Mẹ, không phải con đã nói sẽ không về rồi sao? Công việc ở đây của con rất nhiều, con không có thời gian về xem một đám ô hợp diễn tuồng đâu.

Bà cả mặc dù rất giận nhưng lại không bao giờ lớn tiếng với đứa con trai này, hơn nữa bên ngoài hiện giờ đang có nhiều người như vậy, tất cả đều đang rình rập nhau vì khối di sản khổng lồ của Viên lão gia nên bà cũng phải chú ý từng hành động cử chỉ của mình.

- Trác Nghiên, mẹ không bảo con về để khóc tang, chẳng lẽ con định không thừa kế Viên Thành sao? Nếu Viên Thành rơi vào tay mẹ con ả Lan Nhi thì mẹ của con còn mặt mũi nào để đối diện với tổ tiên nữa?

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười, sau đó là câu nói nửa thật nửa đùa của Viên Trác Nghiên.

- Nếu bọn họ đuổi mẹ thì con vẫn có thể đón mẹ đến đây ở cùng con mà.

Nhưng đấy chỉ mới là câu nói đùa, giọng điệu lẫn tiếng cười của anh ta chuyển biến rất nhanh, không khác gì đang nhắc đến kẻ thù của mình.

- Nếu ông ta còn có lương tâm thì nên biết để lại quyền thừa kế cho ai. Những gì của con thì con sẽ không để ai cướp mất cả, chúng đã hủy hoại con thì con sẽ trả lại gấp đôi, còn muốn cướp lấy Viên Thành? Không phải quá xem thường Viên Trác Nghiên này rồi ư?

Nghe được những lời này, bà cả như thở phào được một hơi, vội hỏi lại để chắc chắn hơn.

- Trác Nghiên, con nói vậy có nghĩa là sẽ về đúng chứ?

Đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Viên Trác Nghiên.

- Con đã mua vé máy bay rồi, khi nào về con sẽ gọi cho mẹ. Giờ con có việc, nói chuyện với mẹ sau nhé!

Tảng đá lớn trong lòng bà cả cuối cùng cũng được tháo dỡ, bà nhìn quản gia của mình cười mãn nguyện. Vậy là sẽ không ai có thể cướp đi vị trí của mẹ con bà ở Viên gia nữa.

………………………………………

Viên gia sau khi Viên lão gia qua đời giống như vừa có một cơn qua quét qua, mọi thứ bây giờ vẫn chưa thể trở lại vị trí ổn định được, đặc biệt lại là trong thời gian chờ công bố di chúc nữa. Không giống một tang gia mà bọn họ giống như đang chờ giá cổ phiếu sau khi đầu tư hơn.

Ngoài mặt vẫn gọi nha là người một nhà nhưng sau lưng mỗi người đều đang dự tính sẵn cho mình một kế hoạch riêng cả rồi.

Mặc cho bên ngoài ồn ào hay chìm trong thù hận tham vọng thì Ôn Giai Tuệ vẫn rất bình nhiên, mỗi ngày đều ở trong phòng đánh từng bản nhạc tự sáng tác, những lúc được chạm vào từng phím đàn vang lên từng giai điệu êm dịu, mang theo những tâm tư trong lòng giải bày ra là những giây phút cô cảm giác nhẹ lòng, yên bình nhất.

- Tam phu nhân, chị không lo sao ạ? Nếu trong di chúc của lão gia không có tên của chị thì…

Mười ngón tay trên phím đàn của Ôn Giai Tuệ bất chợt không cùng nhịp nữa, cô đành dừng lại một lúc, không biết là đang nói với chính mình hay trả lời cô người hầu của mình nữa.

- Nếu sợ thì ta đã rời khỏi đây sau khi Lão gia mất rồi.

Dứt lời thì cô cũng vừa bắt đầu lại đúng nhịp của từng phim đàn, lại thản nhiên ung dung đánh lên từng ca khúc với những cung bậc cảm xúc hỗn loạn, phức tạp.

………………………………

Phi trường luôn là nơi tồn tại hai kiểu cảm giác đối lập nhau của con người, hạnh phúc đến vỡ òa hoặc sẽ đau buồn khóc lóc, là nơi tiễn những người thân yêu nhất, cũng là nơi đón những người ta luôn nhung nhớ trở về. Nhìn những dòng người chen lấn nhau đi đi về về, Viên Trác Nghiên cũng đã sớm chán ghét rồi, đó cũng là lí do mà hắn không bao giờ để ai ra tận đây để đón hắn.

Hai năm trở về Thượng Hải đúng là có nhiều thay đổi, nhưng cảm giác vẫn giống như ngày rời đi, tệ đến không còn từ nào có thể diễn tả đúng. Cho dù không muốn trở về nơi này nhưng hắn cũng không thể để kẻ khác cướp đi những thứ vốn thuộc về mình được.

…………………………….

Cuộc chiến quyền lực ở Viên gia có lẽ bây giờ mới chính thức bắt đầu, hai vị phu nhân đang dần trở mặt rõ ràng hơn.

- Cha, con cũng không biết hôm nay Trác Nghiên về ạ. Nhưng cha cũng rất rõ tính của thằng bé rồi mà, nó không thích chúng ta ra sân bay đón….

Không biết Viên lão thái gia đã lấy được tin Viên Trác Nghiên hôm nay trở về từ ai mà bây giờ đang quở trách con dâu cả vì đã không thông báo với ông để ông ra đón cháu đích tôn của mình.

Mà chính bà cả cũng vừa mới biết tin này không sớm hơn lão thái gia bao lâu cả, nhưng vì Viên Trác Nghiên ghét nhất là nhìn thấy người nhà đến sân bay để đón hắn nên bà cũng chỉ có thể đợi hắn về đến Viên gia thôi.

Trong tất cả những chuyện từng xảy ra trong Viên gia thì đây lại là trường hợp duy nhất bà cả bị Viên lão thái gia trách phạt mà bà hai lại không vui như vậy. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được lão thái gia vì thương cháu đích tôn nên mới như vậy, dù đã bỏ đi suốt hai năm và thậm chí không về dự tang lễ của Viên lão gia nhưng vị thế của Viên Trác Nghiên trong Viên gia đúng là không ai có thể cướp mất được. Đúng là dòng máu chính thống bao giờ cũng được ấn định sẵn là quân vương.

- Còn đứng đó làm gì nữa? Trác Nghiên dù có không thích nhưng nó cũng sẽ không dám làm gì lão già này đâu. Mau chuẩn bị xe đi, hai năm rồi cháu của ta mới về nên ta nhất định phải đi đón mới được.

Bà hai đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của bọn họ không xót một chữ nào, vừa uất ức vừa căm phẫn, liều lĩnh nói với lão thái gia đang vội vã chuẩn bị ra ngoài.

- Cha, Trác Việt cũng là cháu của người mà, tại sao lúc nào người cũng thiên vị Trác Nghiên vậy?

Hành động của bà ta khiến Viên lão thái gia cau mày khó chịu ngay lập tức. Ông hắng giọng nói một câu rồi chống gậy đi ra khỏi phòng khách.

- Tâm trạng ta đang rất tốt đừng làm ta khó chịu.

Bà cả ném cho bà ta một cái nhìn sắc bén rồi vội vàng đuổi theo Viên lão thái gia.

Từ trên ban công nhìn xuống vẫn rất rõ tình trạng hỗn loạn của một nhà tài phiệt, Ôn Giai Tuệ nhếch môi nở một nụ cười nhã nhặn, những ngón tay thon dài lại nhịp nhàng múa trên từng phím đàn.

Hot

Comments

Zi Ying

Zi Ying

e

2021-11-26

1

Lưu Ly

Lưu Ly

.

2021-09-07

1

♪Ally♪

♪Ally♪

......

2021-09-06

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chap 1: Tang lễ
2 Chap 2: Tiếng dương cầm
3 Chap 3: Cưỡng hôn mẹ nhỏ
4 Chap 4: Nên làm gì với cô đây
5 Chap 5: Công bố di chúc
6 Chap 6: Trừng phạt
7 Chap 7: Người phụ nữ của hắn
8 Chap 8: Người đứng đầu tổ chức Wolf
9 Chap 9: Bị bắt cóc
10 Chap 10: Là vì cô ấy sao?
11 Chap 11: Thả người
12 Chap 12: Ghi nhớ cô ta là mẹ nhỏ
13 Chap 13: Em để tâm trạng ảnh hưởng đến công việc.
14 Chap 14: Chuyến công tác Hải Nam (1)
15 Chap 15: Chuyến công tác Hải Nam (2)
16 Chap 16: Vị hôn thê của Viên Trác Nghiên
17 Chap 17: Vị khách quý
18 Chap 18: Vạch rõ ranh giới
19 Chap 19: Thỏa thuận hay uy hiếp
20 Chap 20: Ủy khuất
21 Chap 21: Em nhẫn nhịn vì điều gì?
22 Chap 22: Bạn nhảy tối nay.
23 Chap 23: Tiệc vũ hội
24 Chap 24: Hắn bị thương vì cô?
25 Chap 25: Tại sao anh lại cứu tôi?
26 Chap 26: Cách một bức màn
27 Chap 27: Mang thai
28 Chap 28: Anh yêu mẹ nhỏ?
29 Chap 29: Đứa bé này, tôi không cần!
30 Chap 30: Tại sao lại làm vậy với tôi?
31 Chap 31: Anh là thằng hèn
32 Chap 32: Nhận ra
33 Chap 33: Bị lạc trong rừng
34 Chap 34: Tôi đã rất nhớ em
35 Chap 35: Cô không hề bảo vệ hắn!
36 Chap 36: Đến Las Vegas tìm anh
37 Chap 37: Em tìm cậu ta, tôi bảo vệ em.
38 Chap 38: Truyền máu.
39 Chap 39: Chăm sóc anh
40 Chap 40: Cậu ta quan trọng với em đến vậy sao?
41 Chap 41: Anh yêu tôi, tôi hận anh.
42 Chap 42: Ở lại bên anh được không?
43 Chap 43: Bởi vì tôi yêu cô ấy
44 Chap 44: Dáng vẻ lúng túng đáng yêu.
45 Chap 45: Ở chung phòng với anh?
46 Chap 46: Thung lũng Wolfgang.
47 Chap 47: Như vậy có đáng không?
48 Chap 48: Em chỉ cần ở bên anh
49 Chap 49: Ác mộng tìm về
50 Chap 50: Thay em trút giận
51 Chap 51: Đánh cược bằng tính mạng.
52 Chap 52: Bọn họ chỉ coi cô là đồ vật.
53 Chap 53: Hãy cho anh ích kỷ một lần.
54 Chap 54: Tung tích của miếng ngọc
55 Chap 55: Đối đầu
56 Chap 56: Đoạt ngọc
57 Chap 57: Đâu mới là nguy hiểm
58 Chap 58: Đừng đến gần cô ấy..
59 Chap 59: Trở về Thượng Hải (1)
60 Chap 60: Trở về Thượng Hải (2)
61 Chap 61: Nếu một ngày anh hết yêu em?
62 Chap 62: Nguyện vọng của anh
63 Chap 63: Sự trở lại
64 Chap 64: Đợi anh về!
65 Chap 65: Bao giờ anh về?
66 Chap 66: Anh vẫn luôn ở đây
67 Chap 67: Mang thai lần nữa.
68 Chap 68: Về nhà với anh?
69 Chap 69: Chúng ta về nhà
70 Chap 70: Cô ấy đang mang thai.
71 Chap 71: Ở bên anh mãi mãi được không?
72 Chap 72: Ngăn cản gặp gỡ.
73 Chap 73: Đừng làm phiền cô ấy nữa.
74 Chap 74: Anh có từng sợ không?
75 Chap 75: Bị bắt gặp.
76 Chap 76: Nếu như?
77 Chap 77: Trở về Viên gia?
78 Chap 78: Cô có yêu anh không?
79 Chap 79: Anh hủy hôn đi
80 Chap 80: Sự thật bị bại lộ.
81 Chap 81: Đừng diễn nữa!
82 Chap 82: Tai nạn
83 Chap 83: Không muốn chấp nhận.
84 Chap 84: Con của chúng ta đâu?
85 Chap 85: Mắc chứng hậu chấn tâm lí
86 Chap 86: Muốn tranh giành đến cùng
87 Chap 87: Tên anh là gì?
88 Chap 88: Sẽ về cùng ai?
89 Chap 89: Đây là nhà của chúng ta.
90 Chap 90: Anh không thể hủy hôn
91 Chap 91: Nội chiến.
92 Chap 92: Cô ấy đã nhìn thấy
93 Chap 93: Thay đổi chủ tịch.
94 Chap 94: Món quà đặc biệt
95 Chap 95: Chỉ có cô ấy
96 Chap 96: Anh ta sẽ về thôi.
97 Chap 97: Hành động tàn nhẫn
98 Chap 98: Thật biết cách tra tấn!
99 Chap 99: Hào môn đại chiến (1)
100 Chap 100: Hào môn đại chiến (2)
101 Chap 101: Anh bị sao vậy!
102 Chap 102: Bức chết anh rồi!
103 Chap 103: Anh là nhà của em.
104 Chap 104: Hủy hôn.
105 Chap 105: Không được đụng đến anh ấy!
106 Chap 106: Em muốn cưỡi ngựa.
107 Chap 107: Anh không làm gì em chứ?
108 Chap 108: Xin lỗi anh đến trễ.
109 Chap 109: Rửa sạch cho em.
110 Chap 110: Muốn đi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
111 Chap 111: Anh thua rồi.
112 Chap 112: Không còn đường lui
113 Chap 113: Con về rồi.
114 Chap 114: Cô nhớ anh rồi.
115 Chap 115: Gọi tên anh ta.
116 Chap 116: Lời tỏ tình bất ngờ.
117 Chap 117: Nhìn thấy cảnh không nên thấy.
118 Chap 118: Tự sát
119 Chap 119: Cô ta đã làm gì?
120 Chap 120: Đã nói anh đừng đến.
121 Chap 121: Em yêu anh.
122 Chap 122: Cho tôi vào trong.
123 Chap 123: Kỳ tích.
124 Chap 124: Giao ước mới.
125 Chap 125: Sống hoặc chết
126 Chap 126: Anh tỉnh rồi.
127 Chap 127: Anh không cho phép
128 Chap 128: Anh từng có bao nhiêu người phụ nữ?
129 Chap 129: Mau trả cho em
130 Chap 130: Anh đâu rồi?
131 Chap 131: Cầu hôn
132 Chap 132: Trúng thuốc
133 Chap 133: Viên Trác Bình
134 Chap 134: Nhanh chóng có con.
135 Chap 135: Trốn ra ngoài
136 Chap 136: Khoảng khắc đáng nhớ
137 Chap 137: Nhất định cưới em
138 Chap 138: Bên trong mật thất
139 Chap 139: Hợp tác
140 Chap 140: Bắt cô đi rồi.
141 Chap 141: Sự thật
142 Chap 142: Nếu là cô.
143 Chap 143: Xông vào phòng thí nghiệm
144 Chap 144: Kiếp sau vẫn là anh em
145 Chap 145: Em ngủ đây.
146 Chap 146: Phản đối đến cùng (1)
147 Chap 147: Phản đối đến cùng (2)
148 Chap 148: Tác hợp
149 Chap 149: Lời chúc phúc
150 Chap 150: Đám cưới trên biển
Chapter

Updated 150 Episodes

1
Chap 1: Tang lễ
2
Chap 2: Tiếng dương cầm
3
Chap 3: Cưỡng hôn mẹ nhỏ
4
Chap 4: Nên làm gì với cô đây
5
Chap 5: Công bố di chúc
6
Chap 6: Trừng phạt
7
Chap 7: Người phụ nữ của hắn
8
Chap 8: Người đứng đầu tổ chức Wolf
9
Chap 9: Bị bắt cóc
10
Chap 10: Là vì cô ấy sao?
11
Chap 11: Thả người
12
Chap 12: Ghi nhớ cô ta là mẹ nhỏ
13
Chap 13: Em để tâm trạng ảnh hưởng đến công việc.
14
Chap 14: Chuyến công tác Hải Nam (1)
15
Chap 15: Chuyến công tác Hải Nam (2)
16
Chap 16: Vị hôn thê của Viên Trác Nghiên
17
Chap 17: Vị khách quý
18
Chap 18: Vạch rõ ranh giới
19
Chap 19: Thỏa thuận hay uy hiếp
20
Chap 20: Ủy khuất
21
Chap 21: Em nhẫn nhịn vì điều gì?
22
Chap 22: Bạn nhảy tối nay.
23
Chap 23: Tiệc vũ hội
24
Chap 24: Hắn bị thương vì cô?
25
Chap 25: Tại sao anh lại cứu tôi?
26
Chap 26: Cách một bức màn
27
Chap 27: Mang thai
28
Chap 28: Anh yêu mẹ nhỏ?
29
Chap 29: Đứa bé này, tôi không cần!
30
Chap 30: Tại sao lại làm vậy với tôi?
31
Chap 31: Anh là thằng hèn
32
Chap 32: Nhận ra
33
Chap 33: Bị lạc trong rừng
34
Chap 34: Tôi đã rất nhớ em
35
Chap 35: Cô không hề bảo vệ hắn!
36
Chap 36: Đến Las Vegas tìm anh
37
Chap 37: Em tìm cậu ta, tôi bảo vệ em.
38
Chap 38: Truyền máu.
39
Chap 39: Chăm sóc anh
40
Chap 40: Cậu ta quan trọng với em đến vậy sao?
41
Chap 41: Anh yêu tôi, tôi hận anh.
42
Chap 42: Ở lại bên anh được không?
43
Chap 43: Bởi vì tôi yêu cô ấy
44
Chap 44: Dáng vẻ lúng túng đáng yêu.
45
Chap 45: Ở chung phòng với anh?
46
Chap 46: Thung lũng Wolfgang.
47
Chap 47: Như vậy có đáng không?
48
Chap 48: Em chỉ cần ở bên anh
49
Chap 49: Ác mộng tìm về
50
Chap 50: Thay em trút giận
51
Chap 51: Đánh cược bằng tính mạng.
52
Chap 52: Bọn họ chỉ coi cô là đồ vật.
53
Chap 53: Hãy cho anh ích kỷ một lần.
54
Chap 54: Tung tích của miếng ngọc
55
Chap 55: Đối đầu
56
Chap 56: Đoạt ngọc
57
Chap 57: Đâu mới là nguy hiểm
58
Chap 58: Đừng đến gần cô ấy..
59
Chap 59: Trở về Thượng Hải (1)
60
Chap 60: Trở về Thượng Hải (2)
61
Chap 61: Nếu một ngày anh hết yêu em?
62
Chap 62: Nguyện vọng của anh
63
Chap 63: Sự trở lại
64
Chap 64: Đợi anh về!
65
Chap 65: Bao giờ anh về?
66
Chap 66: Anh vẫn luôn ở đây
67
Chap 67: Mang thai lần nữa.
68
Chap 68: Về nhà với anh?
69
Chap 69: Chúng ta về nhà
70
Chap 70: Cô ấy đang mang thai.
71
Chap 71: Ở bên anh mãi mãi được không?
72
Chap 72: Ngăn cản gặp gỡ.
73
Chap 73: Đừng làm phiền cô ấy nữa.
74
Chap 74: Anh có từng sợ không?
75
Chap 75: Bị bắt gặp.
76
Chap 76: Nếu như?
77
Chap 77: Trở về Viên gia?
78
Chap 78: Cô có yêu anh không?
79
Chap 79: Anh hủy hôn đi
80
Chap 80: Sự thật bị bại lộ.
81
Chap 81: Đừng diễn nữa!
82
Chap 82: Tai nạn
83
Chap 83: Không muốn chấp nhận.
84
Chap 84: Con của chúng ta đâu?
85
Chap 85: Mắc chứng hậu chấn tâm lí
86
Chap 86: Muốn tranh giành đến cùng
87
Chap 87: Tên anh là gì?
88
Chap 88: Sẽ về cùng ai?
89
Chap 89: Đây là nhà của chúng ta.
90
Chap 90: Anh không thể hủy hôn
91
Chap 91: Nội chiến.
92
Chap 92: Cô ấy đã nhìn thấy
93
Chap 93: Thay đổi chủ tịch.
94
Chap 94: Món quà đặc biệt
95
Chap 95: Chỉ có cô ấy
96
Chap 96: Anh ta sẽ về thôi.
97
Chap 97: Hành động tàn nhẫn
98
Chap 98: Thật biết cách tra tấn!
99
Chap 99: Hào môn đại chiến (1)
100
Chap 100: Hào môn đại chiến (2)
101
Chap 101: Anh bị sao vậy!
102
Chap 102: Bức chết anh rồi!
103
Chap 103: Anh là nhà của em.
104
Chap 104: Hủy hôn.
105
Chap 105: Không được đụng đến anh ấy!
106
Chap 106: Em muốn cưỡi ngựa.
107
Chap 107: Anh không làm gì em chứ?
108
Chap 108: Xin lỗi anh đến trễ.
109
Chap 109: Rửa sạch cho em.
110
Chap 110: Muốn đi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
111
Chap 111: Anh thua rồi.
112
Chap 112: Không còn đường lui
113
Chap 113: Con về rồi.
114
Chap 114: Cô nhớ anh rồi.
115
Chap 115: Gọi tên anh ta.
116
Chap 116: Lời tỏ tình bất ngờ.
117
Chap 117: Nhìn thấy cảnh không nên thấy.
118
Chap 118: Tự sát
119
Chap 119: Cô ta đã làm gì?
120
Chap 120: Đã nói anh đừng đến.
121
Chap 121: Em yêu anh.
122
Chap 122: Cho tôi vào trong.
123
Chap 123: Kỳ tích.
124
Chap 124: Giao ước mới.
125
Chap 125: Sống hoặc chết
126
Chap 126: Anh tỉnh rồi.
127
Chap 127: Anh không cho phép
128
Chap 128: Anh từng có bao nhiêu người phụ nữ?
129
Chap 129: Mau trả cho em
130
Chap 130: Anh đâu rồi?
131
Chap 131: Cầu hôn
132
Chap 132: Trúng thuốc
133
Chap 133: Viên Trác Bình
134
Chap 134: Nhanh chóng có con.
135
Chap 135: Trốn ra ngoài
136
Chap 136: Khoảng khắc đáng nhớ
137
Chap 137: Nhất định cưới em
138
Chap 138: Bên trong mật thất
139
Chap 139: Hợp tác
140
Chap 140: Bắt cô đi rồi.
141
Chap 141: Sự thật
142
Chap 142: Nếu là cô.
143
Chap 143: Xông vào phòng thí nghiệm
144
Chap 144: Kiếp sau vẫn là anh em
145
Chap 145: Em ngủ đây.
146
Chap 146: Phản đối đến cùng (1)
147
Chap 147: Phản đối đến cùng (2)
148
Chap 148: Tác hợp
149
Chap 149: Lời chúc phúc
150
Chap 150: Đám cưới trên biển

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play