Nàng Quý Tộc Đáng Yêu!
Cô đang là một nhân viên văn phòng thiết kế hết sức bình thường. Nhưng rồi một ngày nọ cô phát hiện ra bản thân mắc một chứng bệnh lạ, chỉ còn sống được mấy tháng nữa. Từ khi còn bé cô chỉ là một cô nhi, không nơi nương tựa. Sống trong trại trẻ mồ côi chỉ có cô là bị xa cách, cô còn có một người bạn rất xinh xắn nhưng mắc bệnh ung thư phổi, khi lên mười cô ấy đã ra đi mãi mãi. Đúng ngày bạn ra đi, cô lại được một gia đình khác nhận về chăm sóc, họ rất nghiêm khắc và tàn bạo. Trong nhà còn có một cậu anh trai rất ngang ngược, tuy vậy lại là người thương cô nhất nhà. Nhưng ngày tốt nghiệp của cô anh gặp tai nạn xe mà qua đời.
Cuộc đời người con gái ấy như là những chuỗi bị kịch không hồi kết. Cô đã mất bao nhiêu thứ quý giá rồi. Vậy mà ông trời vẫn không tha thứ cho người phụ nữ bất hạnh đấy. Thật sự rất quá đáng, nhưng làm sao bây giờ cô vẫn luôn chỉ là sao chổi của thế giới này. Cuộc sống của cô, bạn bè của cô, hạnh phúc của cô tất cả đều tan biến. Để giờ đây nằm trong bệnh viện ai nấy cũng có người ở bên cạnh, còn bản thân cô lại lẻ loi một mình, cảm giác ấy thật sự rất tủi thân. Đứng trước đáy vực của tuyệt vọng cô ấy đã tự gieo mình xuống dòng nước lạnh lẽo. Trước khi chết cô đã cố nhìn ngắm thế giới này lần cuối cho thật kĩ. Mày nhìn đi! Nhìn những điều mày tham lam nhưng không thể đạt được kia kìa! Nhìn cho đã con mắt thì đừng mơ tưởng tới nó nữa tỉnh lại đi!
Sau đó người ta đã không còn hay đến một cô gái đã từng đau khổ như vậy nữa. Cứ ngỡ sẽ mãi mãi lìa trần không ngờ tỉnh lại đã thấy mình ở trong một thân phận khác. Đầu óc cô choáng váng nhìn xung quanh. Đây là đâu? Nào là đèn chùm pha lê, tường khác họa tiết tinh sảo, giường sao lại êm hơn bình thường? Bỗng thấy có một người phụ nữ mặc trang phục hầu gái kì lạ:
" Tiểu Thư Calanth cô tỉnh rồi! "
Cái gì? Calanth gì cơ?! Mà tên nghe quen vậy? Cô chợt bình tĩnh lại hỏi:
" Ta là!..."
Cả giọng nói cũng đổi rồi:
" Cô lấy cho ta cái gương được không? "
Trong lúc người hầu đi lấy, Calanth tranh thủ ngắm nghía đôi bàn tay mới này của mình. Trắng quá, ngón còn rất thon nữa chứ! Bỗng nhiên cô chợt suy nghĩ kĩ hơn về lần xuyên không vào tiểu thuyết này có chút kì lạ. Calanth Sarah là cô con gái độc tôn của nhà bá tước Sarah, tuy chẳng phải một nhân vật quá nổi bật trong tiếu thuyết "Blue Rose" cô đã đọc. Ngược lại còn là một nhân vật quần chúng chỉ được nhắc đến là bạn thân của nữ chính, chưa sống đến hai chương đã bị giết.
Cô ấy chết khi bị chính nữ phụ phản diện đẩy ngã lầu thang, nhằm đổ tội cho nữ chính nhưng không thành. Chết thảm quá đi, cứ vậy mà ỏm sao? Cái chết đó chỉ là bước đệm cho tình yêu của con gái tử tước Phyle Wansion thôi sao? Mặc dù đối với cô thì cô vẫn ship cặp công tước Athelstan với Phyle. Thật sự chỉ có cái chết của cô mới có thể làm bước đệm cho họ sao?
Lúc này quản gia bước vào với hầu nữ thân cận của Calanth Chiếc gương họ dâng lên làm cô rất bất ngờ. Chi tiết thật sự vô cùng sắc sảo. Điều đó khiến cho cô có thêm một số ý tưởng thiết kế:
" Em là... "
Cô đang định kêu hầu nữ đó lấy giấy bút cho mình, thì đột nhiên khựng lại. Calanth chưa biết tên em ấy liền hỏi:
" Em tên gì? "
Cô hỏi xong bỗng em ấy òa khóc:
" Cô chủ quên tôi rồi sao? Tôi là Emma đây mà! "
" À... Sao ta quên được chứ! he he " cười ngượng.
...____Hết chương____...
Updated 32 Episodes
Comments