-Anh buông ra nào, anh Gia Thành. Cô cố kháng cự đẩy anh ra nhưng sức cô lại không bì nổi với anh.
-Em có còn như trước không. Đột nhiên anh hỏi như vậy cô ấp úng mà khó trả lời.
-Còn như trước là thế nào anh nói thế em em không hiểu. Cô ngây thơ đáp lại câu hỏi của anh.
-Không phải trước đây em thích anh lắm sao bây giờ có còn như thế không. Anh đưa tay vuốt tóc cô vén ra sau ung dung trả lời.
-Em em .... sao anh vẫn còn nhớ thế, nhớ năm đó trường ta có biết là bao nhiêu nữ sinh theo đuổi anh nhưng anh một mực từ chối sao giờ lại nhớ tới em, em chẳng có gì nổi bậc cả. Cô thắc mắc hỏi ngược lại anh.
-Chính vì em không đặt biệt nên anh mới nhớ đấy, ai đến gần anh cũng cố ý là cho bản thân họ nổi bật làm người khác chú ý nhưng anh thì lại khác chỉ thích mỗi mùi hương trên tóc của em thôi. Anh vừa nói vừa vùi đầu vào sau gáy của cô để cảm nhận lại mùi hương mà cả năm nay anh không được ngửi.
-Anh buông em ra đây là nơi làm việc đó. Cô đẩy anh ra nhưng anh cứ như bức tường bằng xi-măng vậy có làm thế nào cũng chẳng xê dịch được.
-Cũng đâu phải lần đâu sao em vẫn còn nhạy cảm thế. Nó ra câu này anh đã làm cô cứng họng chẳng thốt ra được từ nào cả.
-Anh anh vẫn vẫn còn nhớ chuyện đó sau.... Cô không dám tin khi nghe anh nói như thế.
-Sao lại không nhớ chứ, em lấy đi lần đầu tiên của anh rồi bỏ đi mất giờ lại bảo anh quên là quên thế nào. Anh vừa nói vừa nhếch mép. Nhìn có vẻ nham hiểm và vô cùng bí hiểm.
-Em ......em.
- Sao không nói gì đi sao lại ấp úng rồi. Anh được nươc lấn tới kéo ghế cả hai đi ngồi ép sát cô vào tường.
-Anh ..anh làm gì vậy lần đó là do tai nạn chẳng ai mong muốn, lần đó là do các bạn làm bậy bỏ thuốc nên chúng ta... chúng ta mới làm như thế. Cô nói mà mặt đã đỏ bừng lên, ái ngại rặn từng lời nói.
-Nhưng khi đó em bỏ đi ngay chẳng hề ở lại chẳng để anh nói lời nào cũng chẳng để anh chịu hậu quả của mình đã gây ra. Anh hơi uất ức nói lại ngày hôm đó anh bị bỏ lại ngơ ngác tìm người đã chung chăn gối với mình nhưng chẳng thấy tâm hơi đâu cả.
-Anh tìm em làm gì chứ. Cô hơi bất ngờ với những lời anh vừa nói.
-Tìm để chịu trách nhiệm với em chứ làm gì nữa hay là em muốn em phải chịu trách nhiệm với anh sao hả...ƯMmmm. Anh nói những lời này là có ý gì đây chứ nhưng chưa được bao lâu anh đã ép sát cô lại và hôn sâu làm cô trở mình không kịp.
-Ưm...buông..buông.... anh....buông ra. Cô đẩy anh ra nhưng chẳng thể làm gì được anh được một lúc anh thấy cô thở sắp không nổi thì đành luyến tiếc rời đôi môi kia ra.
-Anh quá đáng thật em không nói với anh nữa đâu. Cô toang định đứng dậy nhưng anh nào có để yên như thế, anh kéo cô xuống do mất thăng bằng nên cả anh và cô đều bị ngã trùng hợp là đằng sau chiếc rèm sau cái ghế là giường dành riêng cho anh nghỉ ngơi. Bốn mắt đối diện với nhau không hề chớp mắt.
-Xin lỗi em em không cô ý đâu em xin phép về trước. Cô vội vàng đứng dậy xua tay xin lỗi anh nhưng anh bỏ ngoài tai những gì cô nói.
-Sau em lại độc ác như thế chứ 1 năm trước em ăn tôi cho đã đời rồi em bỏ đi, hôm nay gặp lại em cũng tính bỏ đi luôn, em là 1 bác sĩ nhưng sao lại vô trách nhiệm như thế. Anh bắt đầu giả vờ khóc lóc .
-Huhu em thật là vô trách nhiệm huhu. Đây là lần đầu tiên mà cô thấy một người đẹp trai, tài hoa, có nhiều người theo đuổi như anh mà có thể làm ra chuyện mất mặt thế này, cô bỏ ngoài tai những gì anh nói đứng dậy bỏ mặc anh mà đi về phòng của mình.
Anh thấy cô như vậy cũng chỉ cười nhìn cô rồi bắt đầu nghỉ nghơi và suy nghĩ gì đó.
Updated 34 Episodes
Comments