Đi trên con đường trải dài những tán cây trong đầu của cậu giờ không ngừng thắc mắc về người thanh niên này, cậu không biết cậu ta là ai ? Tại sao lại rơi từ trên trời xuống và thậm chí là có phép thuật nữa, cậu cảm thấy người này thật thú dị. Sau những suy nghĩ cậu đã hỏi người đàn ông đó :
"Cậu là ai vậy ? Tại sao cậu lại rơi từ trên trời xuống và thậm chí là cậu còn có cả phép thuật nữa ?"
Người thanh niên mỉn cười cậu giờ cũng cởi mở lên tiếng : "Thật ngại quá vì nãy giờ không biết mở lời thế nào nên chưa cảm ơn anh một tiếng vì đã cứu tôi. Và tôi là ai à ? Tôi chính là Bạch Thiên con trai của Ngọc Hoàng Đại Đế trên thiên đình.
Và vì vô tình làm đổ rượu xuống dưới trần gian này nên tôi đã bị cha mình đầy xuống đây để cứu thế gian. Sau đó tôi đã bị mất hết phép luật nên đã đến nhờ bạn mình giúp đỡ hái cỏ hồi phép. Nhưng không may ngã từ trên núi côn luân xuống và may mắn được anh cứu giúp. Mọi chuyện là như vậy..."
Cậu rất ngạc nhiên khi nghe Bạch Thiên nói về thân thế của mình, sau đó cũng vui vẻ nói cho Bạch Thiên biết về thân thế của bản thân : "Còn tôi chính là Hoàng Đế của vương quốc này. Và tôi đang thực hiện cuộc đi săn của mình và vô tình gặp phải cậu nên mới cứu cậu. Hơn hết tôi là Phong Tân..."
Vậy là Bạch Thiên cùng Phong Tân đã nói chuyện với nhau một lúc lâu bọn họ cảm thấy bản thân rất hợp nhau về cách nói chuyện của bản thân. Cứ như vậy cho tới khi mặt trăng đã ló dạng hoàn toàn bầu trời đã mang một màu đen mờ ảo dưới ánh trăng roi sáng khắp nơi.
Bọn họ giờ đã dừng chân tại một cây cổ thụ mà nói với nhau rằng đêm nay bọn họ sẽ dừng chân nghỉ ngơi tại đây. Quyết định xông bọn họ đã ngồi xuống gốc cây đó, mà Bạch Thiên đã nhắm mắt lại dùng tay biến ra một ngọn lửa trong sự ngạc nhiên của Phong Tân cậu lên tiếng : "Woa phép thuật của cậu quả thật là cao siêu ước gì tôi cũng có được phép thuật đó !"
Thiên Bạch trả lời Tuấn Phong rằng :
"Nếu cậu muốn thì sau này tôi có thể làm bạn với cậu và dạy cậu học phép thuật. Hơn hết hiện tại tôi không có chỗ cư trú vậy nên cậu có thể cho tôi ở nhờ chỗ của cậu được không ? Đổi lại tôi sẽ dạy cho cậu phép thuật ?"
Phong Tấn nghe đến đây mà liền lập tức đồng ý cậu cảm thấy rất vui khi có một người bạn là tiên hơn hết còn muốn dạy mình pháp thật nữa. Thế là bọn họ lại tiếp tục tâm sự với nhau. Trong khi từ đằng xa đang có một ánh mắt đỏ ngầu đang nhìn chăm chăm về phía bọn họ, đó không là ai khác mà là em của con hồ yêu kia. Nó nhìn chăm chăm bọn họ mà lên tiếng :
"Hưa lũ người đọc ác các người đang ở đây à ! Và được thôi giờ kế hoạch của ta sẽ bắt đầu để trả thù. Ta sẽ cho hàng trăm con chim lao đến chỗ các người rồi xé xác các người ra hàng trăm mảnh để trả thù cho tỷ tỷ của ta..."
Nói rồi con sói yêu đó đã đưa tay lên miệng hút sáo và rồi đã xuất hiện hàng trăm con chim không ngừng bay tới chỗ bọn họ, lũ chim đó không ngừng bay vòng tròn trên đầu bọn họ. Phong Tấn nhìn thấy cảnh này mà vô cùng bối rối cậu bắt đầu hỏi Bạch Thiên rằng lũ chim kia là gì ? Tại sao bọn chúng lại bay trên đầu họ như vậy ?
Bạch Thiên với vẻ vô cùng lo lắng ngay chốc đã đã ôm lấy Phong Tấn và đẩy anh ngã xuống dưới mặt đất, hai người giờ đây đè lên người nhau, môi chạm môi, ánh mắt nhìn chăm chăm nhau một lúc lâu trong sự bất động. Thì Bạch Thiên mới buông Phong Tấn ra mà lên tiếng : "Tôi xin lỗi vì đột ngột xô ngã anh. Nhưng mà những con chim kia vô cùng nguy hiểm. Và lúc nãy nó đã tấn công tôi và anh. Và nếu như anh bị nó tấn công trúng thì sẽ bị trúng độc mà chết vậy nên tôi mới..."
Phong Tấn đưa mắt nhìn chăm chăm Bạch Thiên sau đó nhìn thấy tay của cậu đang chảy máu Phong Tấn vô cùng lo lắng mà lên tiếng : "Cậu bị bọn chúng tấn công bị thương rồi ! Không biết cậu có sao không ? Cậu vẫn ổn chứ ?"
Bạch Thiên trả lời : "Tôi không sao cả anh đừng quá lo lắng cho tôi. Hơn hết việc quan trọng bây giờ đó là chúng ta phải tiêu diệt những con chim đầy nguy kiểm kia."
Thế thì Bạch Thiên đã đứng dậy cậu đưa tay tạo ra một kết giới bảo vệ Phong Tấn mà lên tiếng :
"Cậu đừng quá lo lắng cho tôi mà hãy ở trong đó đi. Rồi cậu chắc chắn sẽ được an toàn. Và tôi sẽ tiêu diệt lũ chim này ngay thôi !"
Thế thì cậu đã biến ra một cây kiếm và bắt đầu tấn công lũ chim kia, trong khi chúng thì bay quanh cậu và xà xuống tấn công và người cậu làm cậu bị thương.
"A đau quá !"
Thấy cậu bị thương Phong Tấn vô tình lo lắng lên tiếng : "Cậu vẫn ổn chứ ? Cậu có sao không ?"
Bạch Thiên cố gắng chịu đau cắn chặt môi mà lên tiếng : "Tôi không sao cả. Và tôi chịu đựng được. Tôi nhất định sẽ tiêu diệt được lũ chim này..."
Sau đó Bạch Thiên đã dùng tay tạo ra một ngọn lửa, ngọn lửa kia đã thiêu đốt những con chim ấy những âm thanh của các con vang vọng khắp nơi như sự rào hét trong đau đớn vậy...
Cứ như vậy một lát lâu những con chim đã bị lửa thiêu rụi thành đám tro tàn. Sói yêu với ánh mắt vô cùng tức giận vẫn đang nhìn chăm chăm họ, ả ta lên tiếng : "Các người được lắm. Mặc dù bây giờ các người người đã thoát khỏi được cạm bẫy chết chóc mà ta đã dăng ra. Nhưng các ngươi sẽ không thoát khỏi được những cái bẫy tiếp theo đâu.
Hơn hết bây giờ ta không thể đấu lại bọn ngươi mà chỉ có thể ở phía sau đâm lén bọn ngươi. Bởi vì ta không mạnh bằng bọn ngươi. Nhưng mà sẽ có một lúc nào đó ta sẽ đủ sức mạnh để tiêu diệt bọn ngươi và trả thù cho tỷ tỷ ta thôi !"
Nói rồi ả yêu nữ cũng đã bắt đầu rời đi. Trong khi Bạch Thiên thì cảm thấy cơ thể rất là khó chịu, giờ đây cậu không đứng vững nữa mà nghiêng ngã như muốn té xuống đất. Thấy vậy Phong Tấn đã ngay lập tức tiến đến ôm lấy Bạch Thiên. Cậu vô cùng lo lắng hỏi : "Cậu vẫn ổn chứ ? Có làm sao không ?"
Bạch Thiên lắc đầu và bảo mình không sao cả, hơn hết cậu chỉ cần nghĩ ngơi một chút là khỏe. Sau đó hai người bắt đầu ngồi lại chỗ gốc cây đó. Phong Tấn vô cùng lo lắng cho cậu trong khi cậu đã dần ngủ thiếp đi bởi vì mệt và kiệt sức...
Còn Phong Tấn thì lại nhớ về nụ hôn lúc nãy khi hai người vô tình ngã vào người nhau rồi môi chạm môi nhau, điều này khiến cậu bậc cười trong sự ngại ngùng mà lên tiếng : "Mày bị làm sao vậy ? Sao mày lại nhớ đến cảnh tượng đáng xấu hổ đó và..."
Nghĩ đến đây đầu óc cậu bắt đầu rơi vào khoảng không của sự trống rỗng mà tự nói với bản thân mình rằng : "Hazz mày bị làm sao thế này ? Và tao nghĩ mày nên quên đi những gì đã xảy ra là được..."
Cậu nói đến đây mà bắt đầu nhắm mắt mình lại để ngủ.
Nhưng lại nhớ về những cảnh tượng ấy, thế là cậu đã đứng dậy và tự nói với bản thân mình rằng :
"Mình không biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra mà mình lại. Nhưng có lẽ mình nên ra bờ sông gần đây để rửa mặt cho tỉnh táo và quên đi những chuyện đã xảy ra vào hôm nay mới được..."
Vậy là cậu đã đi ra bờ sông kia...
Updated 12 Episodes
Comments