"Anh ngồi cùng em được chứ bé Thanh?"
Du Thanh xoay qua thì ra là Du Hạo. Cậu ngồi xuống bên cạnh:
"Anh có nghe chuyện chị Yến Phi bị thương vì cứu em."
Không nghe Du Thanh đáp, Du Hạo nhìn sang em gái:
"Bé Thanh, em ghét chị Yến Phi đến thế sao?"
Lặng thinh một lúc, Du Thanh nói khẽ:
"Em... không ghét chị ấy nhưng vì... em... không muốn..."
Du Thanh nói đến đó thì ngưng lại rồi vài giây sau chợt hỏi:
"Anh... có thích chị Yến Phi không?"
"Có. Và anh cũng yêu bé Thanh vì em là em gái của anh!"
Thấy Du Thanh tròn xoe mắt, Du Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em gái:
"Bé Thanh, em và Yến Phi, cả hai anh đều yêu quý vì thế chỉ cần một trong hai người không vui thì anh đều rất buồn. Anh muốn em sống vui vẻ cùng Yến Phi, em hãy cho chị dâu một cơ hội, được không?"
Du Thanh nhìn anh trai bằng đôi mắt bất động, rồi khẽ cúi đầu.
"Hóa ra, hai anh em cậu ở đây à?" Giọng Yến Phi lảnh lót ở phía sau.
"Cậu tìm tớ ư?" Du Hạo đứng dậy.
"Tiện thể tớ ghé qua xem cậu đang làm gì thôi." Yến Phi mỉm cười với cô em chồng "Không ngờ bé Thanh cũng ở đây!"
Du Thanh nhổm người lên, phủi phủi mông:
"Anh Du Hạo, em đi trước nhé!"
Dứt lời con bé bỏ đi một mạch. Yến Phi dõi mắt theo thở dài.
"Vết thương của cậu thế nào?" Du Hạo hỏi thăm.
"Ừm, nhẹ thôi thoa thuốc tí là xong." Yến Phi cười cười.
"Nghe nói là cậu bảo vệ bé Thanh nên bị thương?"
"Ừ, một đám con trai nào đó định hiếp đáp bé Thanh! Chúng còn ném đá nữa may mà tớ ra kịp!" Yến Phi xuýt xoa khi nhớ lại tình huống khi đó.
"Lần sau, cậu đừng làm thế nữa sẽ rất nguy hiểm đấy." Du Hạo dịu dàng, căn dặn.
"Tại lúc ấy tớ lo cho bé Thanh thôi."
Du Hạo nhìn Yến Phi:
"Cậu đừng lo, đám con trai đó không phải là đối thủ của bé Thanh đâu. Nếu không có cậu thì nó đã xử lý bọn chúng dễ dàng!"
"Thật không?" Yến Phi ngờ ngợ.
Du Hạo liền chuyển qua chủ đề khác bằng việc ngước nhìn những cánh hoa đang bay trong gió: "Phi Phi, cậu xem hoa rơi đẹp quá!"
Yến Phi ngước mặt lên xem, một vùng trời đầy hoa. Gió thổi làm bay những cánh hoa tàn úa xuống nền đất. Khung cảnh khiến người khác xao lòng!
"Woa, đẹp thật!" Yến Phi trầm trồ khen.
Du Hạo đưa mắt nhìn sang Yến Phi. Cô vợ trẻ đang nhìn hoa rơi và cười rạng rỡ. Trông thật đáng yêu! Cũng giống như hôm qua, tim Du Hạo lại loạn nhịp, đập mạnh hơn và chẳng hiểu sao cứ thấy hồi hộp.
"Có chuyện gì à?" Yến Phi đột ngột quay qua hỏi vì thấy ánh mắt chồng cứ hướng vào mình không chớp.
"Không có gì cả!" Du Hạo lắc đầu cười, tiếp tục ngắm hoa.
Trên ngọn cây gần đó Du Thanh ngồi quan sát anh trai và chị dâu. Lúc nãy nó giả vờ rời khỏi vườn nhưng thật ra là vẫn ở lại xem xét. Trong làn hoa gió, con bé thấy Du Hạo cười với Yến Phi, cười thật tươi.
"Chưa bao giờ anh Du Hạo cười hạnh phúc như thế!"
Bên dưới, Yến Phi chợt bảo:
"Tiểu Hạo Tử, tớ thấy bé Thanh không khó gần như tớ nghĩ. Cả ngày hôm nay ở bên cạnh nó tớ phát hiện cô bé cũng đáng yêu lắm!"
Khi nghe Yến Phi nói thế Du Thanh đã rất ngạc nhiên.
"Chị ấy nói mình đáng yêu sao?"
Đối diện Yến Phi, Du Hạo gật đầu đồng tình:
"Ừm, bề ngoài khó gần nhưng thật ra bé Thanh không giống như thế. Nếu tiếp xúc nhiều thì cậu sẽ hiểu nó hơn."
Yến Phi cười: "Tớ sẽ cố gắng".
Nhìn hai người họ, Du Thanh lặng thinh, dường như có điều gì xuất hiện qua đôi mắt to tròn bỗng chốc đứng yên kia.
***
Hôm sau, Du Thanh vừa bước xuống dưới nhà thì đã gặp ngay Yến Phi.
"Bé Thanh, em dậy sớm thế?"
Giương mắt nhìn nụ cười của chị dâu rồi từ từ nhìn lên vết thương trên trán ngày hôm qua, Du Thanh hỏi khẽ: "Vết thương của chị... thế nào rồi?"
Yến Phi hơi ngạc nhiên vì cô em chồng khó gần đã hỏi như vậy.
"Không sao đâu, bị nhẹ thôi em đừng lo."
"Thế thì tốt! Tôi ra ngoài tưới cây đây." Du Thanh đi nhanh ra khỏi nhà.
Ngẩn người trong thoáng chốc, Yến Phi dõi mắt theo rồi mỉm cười.
Yến Phi và Trúc Linh sắp bước ra cổng thì Du Thiện chạy đến, gọi lớn:
"Chị Yến Phi đi đâu thế?"
"Chị đi siêu thị mua đồ, nhóc ạ!"
"Thôi chị ở lại rồi chúng ta cùng chơi trò bắt sâu vui lắm!"
"Bắt sâu thì có gì vui?" Yến Phi nhíu mày.
Phía sau, Du Phương, Du Hạo lẫn Du Thanh đi lại gần. Du Phương hớn hở:
"Bắt sâu này vui lắm, em ở lại chơi thử!"
"Phải đó Phi Phi, trò này do Du Thiện nghĩ ra đấy." Du Hạo bảo.
"Thôi mọi người chơi đi tớ không có hứng." Yến Phi lắc đầu.
Không chịu thua, Du Thiện nắm tay Yến Phi, năn nỉ:
"Chơi đi mà, càng đông mới càng vui."
"Cái thằng nhóc này..."
"Không chịu đâu, chị ở lại chơi đi." Du Thiện sướt mướt, vẻ như sẽ khóc một trận thật to.
Yến Phi đang phân vân chẳng biết làm sao thì đột nhiên Du Thanh cất tiếng:
"Thì chị cứ ở lại chơi thử."
Tất cả đều hướng mắt về phía nó. Còn Yến Phi thì vui mừng:
"Em muốn chị ở lại à?"
"Không phải!" Du Thanh nói ngay "Tại Du Thiện muốn chị ở lại chơi nên tôi mới nói thế với lại... nếu chị không chơi thì anh Du Hạo sẽ buồn!"
Mọi người vô cùng bất ngờ trước thái độ cùng câu nói đó của Du Thanh. Thấy vậy, Trúc Linh dịu dàng bảo:
"Thôi thì cô chủ Du Thanh đã nói thế cô chủ Yến Phi cứ ở lại chơi với mọi người để em và Trúc Lam đi siêu thị được rồi."
"Bé Thanh, sao hôm nay tốt với chị dâu vậy?" Du Phương dò xét.
"Không phải, em vì anh Du Hạo thôi... Em vào vườn hoa trước!" Du Thanh xoay lưng thật nhanh, cốt giấu vẻ mặt bối rối của mình.
Bốn người còn lại nhìn nhau cười cười.
Tuy Du Thanh vẫn giữ thái độ không thân thiện với Yến Phi nhưng mọi người đều cho rằng đã có dấu hiệu tốt.
***
Chiều mát trời, Yến Phi đến ngôi nhà gỗ tìm Du Hạo trò chuyện một chút...
"Chị Du Phương?"
Du Phương quay qua thấy Yến Phi bước vào cái cổng lợp ngói.
"Yến Phi, em tìm Du Hạo à? Nó vừa ngủ."
"Thế ư, chán thật! Mà sao chị lại ở đây?"
Tuy Du Phương vẫn cười nhưng có thể nhận ra nỗi buồn thăm thẳm khi ánh mắt cô hướng vào thân cây cổ thụ trước mặt:
"Chị nhớ lại một số chuyện thôi!"
Yến Phi cũng nhìn cái cây đó, bây giờ nó mới chú ý trên thân cây có khắc chữ Du Phương rồi hình trái tim bên cạnh hình như là tên ai đó nhưng đã bị xóa mất.
"Chị có người yêu sao?"
"Hả... à, ừ chị đã từng yêu." Du Phương đáp nhanh.
"Đã từng? Vậy bây giờ không còn nữa ư?"
Du Phương ngước nhìn những cành cây đung đưa trong gió, giọng thì thầm:
"Chuyện xảy ra cũng mấy năm rồi. Người đó giờ đã bỏ chị đi rất xa, rất xa!"
"Tại sao? Hai người không hợp nhau?"
Du Phương nhìn Yến Phi. Đó là lần đầu tiên Yến Phi thấy ánh mắt cô chị hay đùa lại buồn da diết như vậy, đến mức khiến lòng người khác nhói đau. Rồi có vẻ như trong đáy mắt thăm thẳm đó có chút nước...
"Có lẽ thế. Cả hai không hợp nhau và... còn vì nhiều lý do nữa!"
Yến Phi nghiêng đầu, từ nãy đến giờ bản thân vô cùng khó hiểu:
"Nhiều lý do?"
Du Phương mỉm cười, không nói gì nữa.
Yến Phi vào nhà mà lòng cứ nghĩ về chuyện của Du Phương. Nó tò mò lắm muốn biết sự thật như thế nào.
"Có thể một lúc nào đó chị ấy sẽ kể cho mình nghe!" Nó tự nhủ thế.
Rồi Yến Phi đi ngang qua phòng khách, thấy Du Thanh đang ngồi xoay lưng bên bàn đọc sách.
"Ủa, bé Thanh làm gì thế nhỉ? Hay là hù nó xem!"
Yến Phi cười gian, toan bước vào phòng thì đột nhiên khựng lại và trong thoáng chốc nó đứng đờ người, mắt mở to trừng trừng còn miệng thì há hốc khi trước mặt một quyển sách dày đang... bay lơ lửng trên cao.
"Quyển sách đang... bay hả trời??? Chuyện... gì... vậy?"
Yến Phi lắp bắp những từ trong miệng vì không tin vào những gì vừa thấy. Nghĩ rằng mình đang hoa mắt nên nó nhắm mắt rồi lại mở ra nhưng sự thật thì quyển sách vẫn còn đang treo "lơ lửng" trong không trung.
Bỗng, tiếng Du Thiện vang lên:
"Chị Thanh, em mang sách xuống cho chị này!"
Ngay lập tức Yến Phi núp vào sau cánh cửa phòng vì không muốn cậu em chồng phát hiện ra mình vừa trông thấy một sự việc hết sức... bàng hoàng.
Updated 100 Episodes
Comments
Buôn Yă H Yo
nên đổi bé Thanh sang Tiểu Thanh mình đọc mà mình cứ tưởng nhân vật này 6 7 tuổi
2022-04-26
0