"Phi Phi, cậu làm gì mà ngẩn người thế?"
Yến Phi sực tỉnh khi nghe giọng Du Hạo vang lên bên tai. Xoay qua, nó thấy gương mặt cậu đầy lo lắng. Chẳng hiểu sao, bây giờ đầu óc cứ rối cả lên.
"Tiểu Hạo Tử!" Yến Phi cất giọng thật khẽ "Cậu... cậu có giấu tớ chuyện gì không?"
Khi câu hỏi đó kết thúc, Du Hạo liền ngừng cười... Nhưng sau đó cậu đã kịp che giấu sự bất thường của mình bằng một nụ cười thật tươi khác:
"Cậu sao vậy, Phi Phi?"
"Không chỉ là... tớ..." Mắt Yến Phi đảo liên tục, nghĩ ngợi, chính bản thân cũng không rõ thế nào nữa.
Cả hai đột nhiên im lặng, không ai nói gì với nhau.
"Tớ... chỉ buột miệng hỏi thế thôi." Yến Phi lên tiếng để xua đi cái không gian nặng nề "Du Hạo, nếu thật sự có chuyện gì đó thì cậu hãy nói tớ biết. Tớ không thích sự dối gạt đâu vì thế chính miệng cậu hãy nói tớ biết nếu có chuyện gì xảy ra nhé, được không?"
Ánh mắt của cô vợ trẻ hướng về Du Hạo giống một sự dò xét. Đối diện, Du Hạo cười nhưng có vẻ gượng: "Dĩ nhiên rồi Phi Phi."
Yến Phi cười nhẹ, đứng dậy:
"Thôi tớ đi chuẩn bị bữa trưa đây! Hẹn gặp cậu sau!"
Nhìn bóng dáng Yến Phi rời khỏi cái cổng lợp ngói, Du Hạo đặt tay lên trán và thật sự lo lắng.
***
Yến Phi mở cửa vào trong nhà, chợt nghe tiếng cười đùa của hai chị em Du Thanh và Du Thiện, hình như lại ở trong phòng khách. Nghĩ ngợi gì đó, Yến Phi nhẹ nhàng bước đến nhìn vào khe cửa mở hé. Bên trong nó thấy Du Thiện đang đứng trên chiếc tủ cao, cất giọng gọi to:
"Chị Thanh mau hiện hình ra đi! Em không tìm được chị!"
Không gian yên lặng lạ thường. Yến Phi nín thở theo dõi rồi mắt mở to kinh ngạc khi ở gần cửa sổ Du Thanh đột nhiên hiện ra...
Cô em chồng cười thích thú: "Sao hả, Du Thiện? Chịu thua chưa?".
Du Thiện từ trên tủ bay sà xuống, chân chạm đất dễ dàng. Cùng lúc, Du Phương xuất hiện trên bậc thang, hét to khiến hai đứa nọ giật mình:
"Trời ạ! Hai cái đứa này, sao dám dùng phép lỗ liễu như thế? Lỡ chị dâu mấy đứa thấy thì sao?"
"Chị í ra ngoài rồi." Du Thiện luôn lấy cớ này để trả lời.
"Không được, chị sẽ nói mẹ mấy đứa dùng phép trong nhà."
"Đừng, chị Phương! Em sẽ không sử dụng phép nữa!" Du Thiện nài nỉ thảm thiết.
Du Phương quay bước lên trên, kiên quyết: "Chị nói để mẹ phạt hai đứa".
Khi thấy chị gái đã khuất trên cầu thang, Du Thanh bực bội trách em trai:
"Tại em cả! Chị bảo không chơi mà em cứ ép! Em chịu phạt một mình đi!"
Nói xong Du Thanh dùng dằng bỏ đi. Du Thiện đuổi theo không ngừng khóc lóc: "Chị Thanh, đừng bỏ em mà!"
Ở ngoài cửa, Yến Phi bàng hoàng đơ cả người...
"Việc cái bình trong phòng tranh lần trước tự nhiên vỡ chẳng lẽ là do... Du Thanh hay Du Thiện đã làm sao? Chúng tàng hình!"
***
"Trưa nay cô chủ lại nấu mì chứ ạ?" Trúc Lâm hỏi, vẻ hớn hở.
Yến Phi cười, gật đầu: "Nếu Trúc Lâm thích tôi sẽ nấu thật nhiều."
"Vâng, phiền cô quá. Mà cô có tâm sự sao? Từ lúc sáng đến giờ thấy cô cứ im lặng ít nói không giống ngày thường chút nào." Ngay cả Trúc Lâm cũng phát hiện ra Yến Phi có vẻ không ổn.
"Trúc Lâm này, Trúc Lâm ở nhà họ Du đã lâu chưa?"
"Dạ, cũng gần mười lăm năm rồi. Lúc mới đến em và hai chị còn nhỏ xíu, khoảng năm, sáu tuổi gì đó. Có chuyện gì không? Sao cô lại hỏi thế?" Trúc Lâm ngạc nhiên.
Lưỡng lự một lúc, Yến Phi tiếp:
"Vậy trong mười lăm năm qua, Trúc Lâm có thấy nhà họ Du có gì bất thường?"
Tuy rất nhanh nhưng rõ ràng là mặt Trúc Lâm đã biến sắc. Nhưng may cho cô hầu là Yến Phi không nhận ra điều đó.
"Không, đâu có gì bất thường. Cô chủ Yến Phi làm sao vậy?"
Yến Phi lắc đầu: "Không, buột miệng hỏi thôi".
Buổi trưa, cổng nhà họ Du mở, chiếc xe hơi màu đen chạy vào sân.
"Đúng là xe xịn!" Yến Phi nhún nhảy, thích thú.
"Chiếc xe này mua cũng khá lâu nhưng ít người dùng lắm cứ cất mãi trong gara thì uổng nên hôm nay em mới lấy ra để đưa cô đi siêu thị đó."
Trúc Lâm tăng tốc chạy xe vào sân nhà. Yến Phi ngồi dựa lưng, êm ái còn hơn giường nằm. Tự dưng nó giật mình khi nghe tiếng Trúc Lâm kêu lớn:
"Thôi rồi, thắng xe bị làm sao vậy nè!"
Yến Phi chồm người lên trước, sốt sắng theo:
"Chuyện gì thế Trúc Lâm? Thắng xe bị gì?"
"Em không biết nữa... Hình như thắng xe bị hư rồi! Em đạp thắng không ăn!" Trúc Lâm cứ dùng chân đạp thắng nhưng xem ra chẳng ăn thua gì.
"Hả???" Yến Phi méo miệng.
Chuyện như đùa, thắng xe không ăn ư? Bất ngờ Yến Phi hét to:
"Cẩn thận Trúc Lâm! Phía trước có cái cây!"
Quả nhiên, chiếc xe sắp lao vào cái cây to ngay trước mặt. Trúc Lâm giật mình bẻ lái sang hướng khác... Thế là chiếc xe hơi chạy tán loạn trong sân vườn. Hầu như ở đâu cũng cây cối um tùm nên xe sốc dữ dội. Bên trong hai cô gái sợ đứng tim, chẳng biết cách nào để dừng xe.
Đúng lúc Du Thanh và Du Thiện từ trong nhà bước ra. Hai chị em suýt chút nữa thì bị xe tông. Chúng nó còn chưa kịp trấn tĩnh thì đã thấy một chiếc xe hơi màu đen đang sắp lao vào bức tường sân vườn với tốc độ rất nhanh. Bên trong xe, Yến Phi và Trúc Lâm bàng hoàng khi bức tường sừng sững hiện ra trong mắt. Cả hai nhìn nhau rồi thét lên: "Không!!!".
Trong vài giây tích tắc, chiếc xe hơi đột ngột dừng lại. Hai cô gái trong xe ngã nhào về phía trước theo quán tính. Vài giây trôi qua, Yến Phi từ từ ngồi dậy và vô cùng kinh ngạc khi trước mặt, Du Hạo đứng thở dốc và hai tay đặt lên đầu xe phía trước như đang giữ xe lại.
"Cậu chủ Du Hạo! May quá!" Trúc Lâm mừng rỡ kêu lớn.
Còn Yến Phi thì bần thần. Du Hạo là người đã làm chiếc xe dừng lại? Chuyện gì thế này? Làm sao một người có thể ngăn một chiếc xe đang chạy với tốc độ cao như vậy???
"Cô chủ Yến Phi, cô không bị thương chứ?"
"Hả? Ừ... tôi không sao!"
Hai người nhanh chóng bước xuống xe. Du Hạo liền đi đến, lo lắng:
"Cả hai có sao không?"
"Dạ không, may là có cậu chủ."
Cùng lúc ấy, Du Thanh với Du Thiện cũng chạy đến.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì mà mấy chị chạy khiếp thế?" Du Thiện hỏi, còn chưa hết hoàn hồn.
"Tại thắng xe tự dưng bị hỏng." Trúc Lâm gãi đầu đáp.
"Xe này cũ rồi khi mang ra chạy phải kiểm tra cẩn thận." Du Hạo bảo.
Trong khi những người nọ nói chuyện thì Yến Phi vẫn đứng bất động bởi còn chưa kịp trấn tĩnh. Một phần do suýt nữa thì tông xe vào tường, phần còn lại là vì... Du Hạo đã dùng hai tay giữ chiếc xe hơi dừng lại! Một sức mạnh thật khủng khiếp mà người thường không thể có được!
Updated 100 Episodes
Comments