Buổi chiều hôm đó, sau khi đắn đo một hồi, Yến Phi quyết định gặp Du Hạo để tìm hiểu về sức mạnh bí ẩn kia. Yến Phi bước vào khu vườn ngôi nhà gỗ, đúng lúc Du Hạo cũng có ở đấy.
"Tiểu Hạo Tử!" Yến Phi đi đến bên anh chàng.
"Phi Phi, cậu đến đây có gì không?"
"Tớ có chuyện muốn hỏi cậu!"
Du Hạo xoay qua đối diện với cô gái, vẫn là nụ cười trìu mến như mọi khi:
"Chuyện gì vậy?"
Yến Phi hít sâu một hơi rồi cất tiếng:
"Trưa nay, khi chiếc xe hơi sắp tông vào bức tường, cậu đã dùng sức ngăn nó lại bằng hai tay?"
"Ừm." Du Hạo vẫn ngây thơ đáp mà không phát hiện ra sự bất thường.
"Tiểu Hạo Tử, làm sao cậu lại có một sức mạnh lớn như thế?"
"Ơ..." Bấy giờ Du Hạo mới khựng lại vì câu hỏi của Yến Phi.
Đúng là buổi trưa vì sợ chiếc xe sẽ tông vào bức tường nên Du Hạo mới dùng sức mạnh của mình ngăn nó lại. Cậu đã hành động không kịp suy nghĩ và vô tình để lộ sự bất thường của bản thân trước mặt Yến Phi.
"Sao cậu không trả lời tớ?" Yến Phi dò xét khi thấy Du Hạo im lặng.
Du Hạo nuốt nước bọt, thấy cổ họng khô dần. Cậu thật sự không biết phải giải thích với Yến Phi thế nào.
"Cậu... đang giấu tớ chuyện gì đúng không?" Yến Phi sốt ruột.
"Phi Phi, không phải như thế...Ôi!" Đột nhiên Du Hạo nhăn mặt, đưa tay bóp ngực. Lòng ngực đau nhói như bị kim châm.
Yến Phi lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy Tiểu Hạo Tử?"
Lúc nó vô tình chạm vào bàn tay của Du Hạo và vô cùng kinh ngạc:
"Sao... sao... tay cậu lại lạnh thế? Lạnh như băng vậy!"
Chưa hết, tay Du Hạo đang trắng bệch thì tự dưng chuyển qua xanh xao, càng lúc càng xanh hơn. Yến Phi còn chưa hiểu chuyện gì thì Du Hạo bảo:
"Cậu... Phi Phi... mau rời khỏi... đây... nhanh lên!"
"Nhưng... Tiểu Hạo Tử..."
"Nhanh lên!!!" Du Hạo hét "Tớ bảo cậu mau rời khỏi đây!"
Yến Phi giật mình. Đây là lần đầu tiên, Du Hạo lớn tiếng với nó như vậy, đến mức muốn xé toạc không gian của buổi chiều tĩnh lặng.
"Du Hạo, em sao thế?" Giọng Du Phương vang lên từ phía sau.
Cô chị gái hớt hải chạy đến đỡ em trai.
"Giúp... giúp... em với..." Du Hạo nói không nên lời, người muốn lịm đi.
"Yến Phi, em hãy trở về nhà trên!" Thấy Yến Phi có vẻ chần chừ, Du Phương giục "Mau lên! Nghe lời chị, rời khỏi đây!"
Dứt lời Du Phương dìu Du Hạo vào nhà gỗ và nhanh chóng đóng sập cửa lại. Yến Phi đứng sững người. Chuyện gì thế, Du Hạo bị gì vậy? Mắt nó cứ đảo liên tục rồi ngước nhìn ngôi nhà gỗ im lìm. Nhất định phải tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra! Nghĩ vậy, Yến Phi từ từ bước ra phía sau ngôi nhà gỗ, nơi đó có một cửa sổ luôn khép hờ.
"Tuy mình làm thế này là không đúng nhưng mình thật sự muốn biết Du Hạo gặp chuyện gì!" Yến Phi tự nhủ.
Khẽ khàng Yến Phi đưa mắt nhìn vào bên trong, thấy Du Hạo ngồi trên giường mặt nhăn nhó dường như rất đau, làn da xanh xao đến đáng sợ. Kế bên Du Phương đang loay hoay làm gì đó, vài giây sau cô xoay qua và đưa cho em trai một cái ly thủy tinh. Vì nó trong suốt nên Yến Phi đã thấy được thứ dung dịch đặc sệt bên trong. Và nó thật sự kinh hoàng khi thấy dung dịch ấy chính là... máu tươi!
Phải, Du Hạo đã uống cái thứ nước đỏ sệt ấy.
Yến Phi lập tức xoay mặt đi vì thấy buồn nôn đồng thời nhanh chóng dùng hai tay bịt miệng lại để không phát ra âm thanh nào. Toàn thân run rẩy, tim đập mạnh, Yến Phi không hiểu sao lại muốn khóc. Chính xác hơn là sợ! Nó đang bắt đầu thấy sợ người chồng Du Hạo này.
"Em thấy đỡ hơn chưa?"
"Dạ, đỡ một chút. Máu tanh thật!" Giọng Du Hạo đã bình thường trở lại.
"Tanh thì cũng phải uống chứ biết làm sao. Cũng may lúc nãy chị đến kịp nếu không thì em để lộ trước mặt Yến Phi rồi!" Tiếng thở nhẹ nhõm của Du Phương vang khẽ.
"Ừm, nhưng hình như Phi Phi đã phát hiện ra gì đó. Cậu ấy nghi ngờ em."
"Thế ư? Chà gay thật! Em yên tâm để hôm nào gặp Yến Phi chị sẽ tìm hiểu xem sao. Dù gì thì chưa phải lúc để Yến Phi biết sự thật về em và về cái nhà họ Du này."
Bên ngoài, nghe hết những lời trò chuyện của hai chị em, Yến Phi từ từ hạ tay xuống. Sự thật về nhà họ Du và Tiểu Hạo Tử là gì?
Bước vào nhà với tâm trạnh bần thần, Yến Phi mệt mỏi chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Bỗng, tiếng bà chủ Du từ trong phòng khách vang ra:
"Hai đứa gan lắm! Dám dùng phép ngay trong nhà!"
Đảo mắt, Yến Phi lập tức bước đến, đứng nép sát vào cửa lắng nghe xem "còn chuyện gì nữa".
"Bọn con chỉ dùng phép chút xíu hà. Với lại nhân lúc chị Yến Phi rời nhà chúng con mới dùng phép." Nghe giọng thì biết là của Du Thiện.
"Con còn nói nữa." Bà chủ Du mắng.
Tiếp đến giọng của Du Thanh:
"Mẹ à, tuy là thế nhưng chúng con cũng đang luyện phép để đối phó với bọn chúng!"
Im lặng, một lúc sau bà chủ Du thở ra:
"Đêm nay thế nào bọn chúng cũng đến! Mấy đứa nhớ cẩn thận!"
Bọn chúng là ai? Lại là chuyện gì đây? Hay... đêm nay mình rình xem sao! Yến Phi nhủ thầm rồi như phát hiện ra gì đó liền kêu khẽ:
"Suýt chút thì quên, phòng của mình đến đêm thì bị khóa làm sao tìm hiểu? Mà khoan đã, rất có thể cái trò khóa phòng quái quỷ đó không phải là tục lệ gì cả mà nhằm che giấu một sự thật gì đấy. Nhất định mình phải tìm hiểu xem nhà họ Du thật ra đang che giấu điều gì! Nhưng làm sao để ra khỏi phòng nhỉ? Làm sao đây?"
Còn đang vắt óc suy nghĩ thì chợt, Yến Phi nhìn ra cửa sổ, Trúc Lâm đang tưới hoa ngoài vườn. Mắt nó tròn xoe khi thấy chùm chìa khóa treo lủng lẳng ngay hông váy cô hầu.
Updated 100 Episodes
Comments