Chương 2: Tinh linh sao đêm

Trong một tòa lâu đài kì lạ được bao phủ bởi những tầng mây bảy màu, hai cô gái đẹp đẽ ăn mặc trang phục cao quý ngồi đánh cờ vua. Một người tóc hồng, bộ dạng tinh nghịch hoạt bát, người đối diện sở hữu mái tóc xanh

băng, khí chất tĩnh lặng như mặt hồ cuối thu, đoan trang nhã nhặn.

Ván cờ đang căng thẳng, cửa phòng bỗng mở toang, thiếu nữ thiên thần tóc vàng mắt xanh dùng tư thế bế công chúa ôm một cô gái trưởng thành tóc đen đi vào.

Hiển nhiên cô gái nằm trên tay thiếu nữ là Minh Nguyệt. Kì lạ hơn, thân thể cô còn nguyên vẹn, phần ngực phập phồng hít thở đều đều, sắc mặt trắng trẻo hồng hào.

Đối lập hoàn toàn với trạng thái tử vong vài tiếng trước.

Hai cô gái trong phòng dừng ván cờ dang dở quay đầu nhìn thiếu nữ. Cô gái tóc hồng giơ tay chỉ phía bệ đá sau bàn cờ. Thiếu nữ gật đầu, bế Minh Nguyệt đặt trên bệ đá ngay giữa trận đồ ma pháp kì quái.

Đứng trước Minh Nguyệt, cô gái tóc hồng thở nhẹ, cười nói: “Cuối cùng cũng đưa được cô gái này lên đây, phí bao công sức.”

Cô gái tóc xanh bên cạnh dùng ánh mắt hình viên đạn lườm cô gái tóc hồng: “ Đưa cô ấy lên sớm không chịu, bày đặt thao túng xe tải đâm người ta. Đồ dở hơi.”

“Dở hơi cái gì?” Cô gái tóc hồng phồng má chu môi, phản bác: “Này chẳng phải phương thức chuyển sinh thường thấy trong tiểu thuyết sao?”

“Người thường còn dùng được chứ đây trường hợp khác. Cô dùng xe tải đâm một chiến sĩ có khả năng ngưng đọng thời gian? Rảnh vừa vừa phai phải thôi.”

“E he!” Cô gái tóc hồng lè lưỡi tự gõ đầu, tỏ vẻ dễ thương.

“E he là ý gì hả?” Cô gái tóc xanh bật thốt theo bản năng.

“Bỏ qua chuyện đó đi.” Cô gái tóc hồng xua tay, sờ cằm nói:”  Phải công nhận rằng mặc dù hiện tại

chỉ là người thường, cô ấy cũng suýt nữa gây thương tích tới thiên sứ của chúng ta. Thật đáng nể.”

Cô gái tóc xanh bác bỏ, không cho là đúng: “Không phải suýt gây thương tích mà là suýt nữa khiến một trong những thiên sứ mạnh nhất của chúng ta không về được. Nếu cô ấy thận trọng hơn, có lẽ kết quả cuộc chiến sẽ

khác.”

“Giống gã tóc vàng có năng lực dừng thời gian trong bộ phim chúng ta mới coi đợt trước hả?”

“Đúng đúng! Nếu lão không ngạo mạn đòi thử sức với nhân vật chính mà xử đẹp anh ta ngay từ đầu thì lão sống rồi.” Cô gái tóc hồng vỗ tay, lắc đầu đáng tiếc.

Lúc này thiếu nữ tóc vàng đứng sau hai người mới nói: “Trong trường hợp không biết trước năng lực của cô ấy, không mang bảo vật liên quan tới pháp tắc thời gian và mất đi bảo hộ của thiên sứ khi hạ giới. Có lẽ tôi thật sự

không có biện pháp mang cô ấy về.”

Cô gái tóc hồng than thở: “Bảo vật dính pháp tắc thời gian quý giá của chúng ta cũng chỉ đổi lấy một giây tự do hoạt động trong vùng thời gian bị ngưng đọng. Nghe nói cô ấy có thể khiến thời gian ngừng trôi gần hai

mươi giây lận.”

“Cũng may cô ấy không thể thương tổn người khác trong vùng thời gian ngừng trôi. Chứ như gã ma cà rồng kia thì một kiếm một mạng người xong việc, thậm chí người bị ăn chém còn không biết mình đã chết thì đánh thế

quái nào được.”

“Không thể thương tổn người khác trong thế giới thời gian ngừng trôi nhưng có thể thương tổn lẫn nhau nếu người khác cũng di chuyển được, thật thú vị.”

Ba “người” suy tư hồi lâu, cô gái tóc xanh nói tiếp: “Năng lực thời gian quá đáng sợ, cũng may nó chỉ mới phát triển chưa được bao lâu. Nếu lâu hơn chỉ sợ chúng ta chẳng làm gì được cổ. Thời gian… không thích hợp thế giới

này.”

“Được rồi thế thôi, giờ chúng ta đưa cô ấy đi nào. Đến nơi cô ấy thuộc về, đến nơi cô ấy hoàn thành sứ mệnh.”

Dứt lời cô gái tóc hồng nhắm mắt, tập trung tinh thần niệm chú. Trận đồ ma pháp dưới thân Minh Nguyệt sáng lên. Thân thể cô từ từ tan biến, trước sự chứng kiến của ba “người”.

“Chúc may mắn và… lên đường bình an.”

Đây là lời cô gái tóc hồng nói, cũng là lời cuối cùng Minh Nguyệt nghe được.

Lí do nghe được bởi vì… Minh Nguyệt vẫn luôn trong trạng thái thanh tỉnh.

Từ lúc thiếu nữ tóc vàng chữa trị cô sau trận chiến cho tới lúc đi chuyển sinh.

Hoàn toàn thanh tỉnh.

Trạng thái của cô giống mấy người mắc triệu chứng mất ngủ lâu năm, ngủ nhưng vẫn nhận thức mọi thứ xảy ra quanh mình.

Ngoại trừ việc thân thể bất động.

Cho nên đoạn hội thoại giữa hai cô gái kì quặc kia Minh Nguyệt nghe không sót chữ nào.

Nguyên nhân thường xuyên gặp xe tải hỏi thăm quấy nhiễu cuộc sống yên bình, nguyên nhân kẻ địch không biết từ đâu chui ra chặn đánh, nguyên nhân mình thất bại dù dùng tới kĩ năng áp đáy hòm.

Minh Nguyệt rất muốn chỉ thẳng mặt hét to: “Chết tiệt, thì ra là mấy người!”

Thì ra thiếu nữ tóc vàng đánh nhau với mình thật sự là thiên sứ.

Người thường đối đầu sinh vật thần thoại, thua cũng không oan.

Từ cách nói chuyện cho thấy, hai cô gái kia chắc hẳn là cấp trên của thiên sứ. Mà cấp trên của thiên sứ thì chắc hẳn thân phận của họ không hẳn khó đoán.

Thần linh.

Họ tồn tại đâu đó trên thế giới này, âm thầm quan sát thế gian hoặc đơn giản ở nơi nhân loại chẳng bao giờ có thể đặt chân tới, nhìn xuống chúng sinh.

Họ cho rằng năng lực Minh Nguyệt sở hữu mất cân bằng nên muốn đưa cô sang thế giới khác.

Như đề tài dòng tiểu thuyết thịnh hành gần đây, chuyển sinh.

Còn mục đích khác là gì cô tạm thời không muốn nghĩ tới.

“Cái gì mà nơi nên thuộc về? Đồ mang pháp tắc thời gian?” Minh Nguyệt nghe xong đầu đầy dấu hỏi chấm.

“Chết tiệt, nếu được gặp lại, bằng mọi giá phải chém cô ta một phát.” Cô nhớ giọng điệu ngả ngớn, chủ nhân trò đùa dai điều khiển xe tải tập kích mình, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Tuy chặt tay rất đau nhưng chuyển sinh thế giới khác khiến Minh Nguyệt vừa lo lắng vừa chờ mong.

Sau khi biến mất trước mặt thiếu nữ tóc vàng và hai cô gái thần bí, cô thấy mình như chìm đắm giữa hải dương.

Một giọng nữ máy móc vang lên.

“Chuẩn bị thiết lập quá trình chuyển sinh.”

“Địa điểm chuyển sinh: rừng rậm Kalure, vương quốc Emisu, đại lục Iris. Thời gian chuyển sinh: ngày mười tháng tám năm hai trăm bảy mươi sáu lịch Apolo. Thiết lập chủng tộc: tinh linh. Thuộc tính ma thuật độc nhất: thời

gian. Thuộc tính ma thuật thêm vào: bóng tối. Khái niệm ma thuật: sao đêm.”

“Mời chọn tên thân phận mới.”

Tên thân phận mới?

Minh Nguyệt muốn đáp lời. Cô phát hiện mình không mở miệng ra được cũng không thể mở mắt quan sát.

“Minh Nguyệt.” Cô nghĩ trong đầu.

“Tên có kí tự không hợp lệ. Mời chọn lại.”

Cái quái gì vậy?

Kí tự không hợp lệ? Chẳng lẽ nói đống dấu câu trong tiếng Việt.

Nghe tên địa điểm chuyển sinh chắc hẳn thế giới kia mang bối cảnh phương tây.

Minh Nguyệt nhớ tới tên nhân vật mình yêu thích nhất trong trò chơi, đáp: “Cecilia.”

“Cecilia hợp lệ. Thiết lập họ: Chronos.”

Chọn họ hộ luôn?

Chronos? Nhớ không nhầm thì đó là tên một vị thần trong thần thoại Hy Lạp thì phải.

“Hoàn tất thiết lập ngoại hình.”

“Bắt đầu quá trình truyền tải tri thức cơ bản về thế giới mới.”

Ngay sau đó hàng đống tri thức mới xuất hiện. Ngôn ngữ, địa lý, chủng tộc, thực vật, khoáng thạch, hệ thống phân cấp,…

Minh Nguyệt, không, Cecilia đắm chìm giữa lượng kiến thức mới lạ. Không biết qua bao lâu, giọng nữ máy móc vang lên.

“Quá trình truyền tải tri thức hoàn tất.”

“Bắt đầu quá trình chuyển sinh.”

Giọng nữ máy móc kết thúc, Cecilia lâm vào ngủ say.

Cô nằm mơ, một giấc mơ kì lạ.

Cô mơ thấy mình đứng trước một cô gái xinh đẹp ngồi quỳ dưới tháp đồng hồ đổ nát. Váy dài hoa lệ như lễ phục dạ hội, tóc bạc phất phơ, khí chất đặc biệt tựa nữ vương.

Cô gái ngửa cổ nhìn trời sao, đôi mắt vàng kim ảm đạm âm u, chứa đầy bi thương.

Không rõ lí do gì, Cecilia cảm thấy trong lòng hơi nhói. Theo bản năng, cô vươn tay về phía cô gái như muốn chạm vào gương mặt xinh đẹp ấy.

Đáng tiếc cô phát hiện cánh tay mình xuyên thấu người trước mặt.

Giấc mơ này cô chỉ là người đứng xem.

Siết chặt chiếc đồng hồ nhỏ gắn dây xích bạc trong tay, cô gái tóc bạc mím môi, giọng nói mang sự quyết tâm mãnh liệt.

“Em sẽ tìm thấy chị, cho dù cái giá lớn như thế nào đi chăng nữa.”

Cecilia bừng tỉnh, nỗ lực nhớ lại giấc mơ kì lạ. Đáng tiếc cô quên gần hết, ngay cả ngoại hình cô gái tóc bạc mắt vàng.

Cô mơ màng quay đầu nhìn bốn phía.

Khắp nơi toàn kiến trúc đổ nát mọc đầy rêu, tan hoang không một bóng người. Thứ duy nhất miễn cưỡng nguyên vẹn là mặt đồng hồ chết khổng lồ trên phần ngọn tháp nằm nghiêng đằng sau Cecilia.

Trông như thể phần đầu tháp đồng hồ này bị chém ngang rồi rơi xuống.

Quan trọng hơn Cecilia phát hiện mình lơ lửng trên mặt đất. Cô giơ hai tay trước mặt, hơi cúi đầu, trợn tròn mắt kinh ngạc.

Biến thành hồn ma?

Thân thể nửa trong suốt, cả người như không trọng lượng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua người không để lại bóng, quần áo thay đổi thành váy dài chạm gót đen tuyền.

Kì quái, giọng nữ kia nói chủng tộc mình là tinh linh mới đúng. Trang điểm giống hồn ma trong mấy phim kinh dị là sao?

Chẳng lẽ hình dạng tinh linh ban đầu đều như này.

Khẽ vuốt cằm, Cecilia chải chuốt thông tin về tinh linh trên thế giới này.

Tinh linh, chủng tộc thần bí bậc nhất đại lục Iris. Mỗi tinh linh đều là những cá thể độc nhất, sở hữu quyền năng liên quan tới “khái niệm” cố định.

Ví dụ, tinh linh mang khái niệm “biển cả” sẽ sở hữu thuộc tính ma thuật hệ nước, hình thái ma thuật liên quan tới biển sâu.

Nếu chiến đấu tại khu vực thuộc “khái niệm” của tinh linh, khả năng thao túng ma thuật và sức chiến đấu tinh linh đó sẽ tăng mạnh.

Những ai may mắn kí khế ước với tinh linh đều được chia sẻ thiên phú và một phần thuộc tính. Nhờ vậy thiên phú người ấy tăng mạnh, dễ đi tới đỉnh cao nhân sinh trừ trường hợp chết non nửa đường.

Đáng tiếc số lượng tinh linh toàn thế giới vô cùng ít. Đối tượng họ kí khế ước hoàn toàn ngẫu nhiên, từ ăn mày cho tới thiên tài, từ nhân loại cho tới người thú,...

Tinh linh mới sinh ra cực kì yếu ớt, trạng thái như hồn ma. Thời kì này không kẻ nào phát hiện được sự tồn tại của họ, miễn bàn việc gây tổn thương. Nơi họ sinh ra tự hình thành kết giới ma thuật riêng, đồng thời cũng là

nơi giới hạn hoạt động của họ.

Sau nhiều năm tinh linh dần ngưng tụ thật thể. Quá trình này dài lâu, kéo dài hàng trăm năm.

Đến khi thân thể ngưng tụ hoàn toàn, họ mới đủ khả năng rời khu vực họ sinh ra.

Nếu muốn rời đi sớm, tinh linh có thể lựa chọn kí khế ước cùng ai đó nếu có duyên bất kể thân phận ra sao.

Lần nữa quan sát đống kiến trúc đổ nát, Cecilia đau đầu xoa huyệt thái dương. Nếu không lầm thì nơi này chắc hẳn là nơi mình sinh ra.

“Chẳng lẽ mình phải nhìn đống di tích đổ nát này hàng trăm năm ư?” Cô gào thét trong vô vọng.

“Mà thôi kệ. Giờ phải xem bảng trạng thái của mình đã.”

Cecilia ngưng tụ năng lượng tinh thần, một tấm bảng đầy chữ hiện trước mặt. Cô chớp chớp mắt, tò mò quan sát giao diện tấm bảng.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play