Chạm mặt nhau vào thời điểm cả hai không ngờ tới nhất

Bệnh viện càng về đêm càng lạnh thấu xương, từng cơn gió bấc thổi qua dãy hành lang trống vắng.

Ngoài trời tối đen như mực, tuyết rơi mỗi lúc một dày, không gian yên ắng tới mức mà cô có thể nghe thấy rõ mồn một nhịp đập của trái tim mình.

Viễn Hi Đình một thân một mình lẻ loi túc trực ở trước cửa phòng cấp cứu, ánh đèn hiển thị dòng chữ “đang cấp cứu” trên tường vẫn tỏ, đã năm tiếng đồng hồ qua đi mà chưa thấy bất cứ vị y bác sĩ nào trở ra.

Bao năm nay tình trạng sức khoẻ của Viễn Nhiên chẳng khả quan mấy, thậm chí vào mùa đông lại càng yếu ớt hơn, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước, nhiệt độ xuống ở mức thấp nhất, người bình thường còn khó có thể chịu đựng, huống hồ là một đứa trẻ mắc bệnh tim. Viễn Hi Đình chỉ vừa ra khỏi nhà tới đầu ngõ mua thức ăn, trước lúc đi con gái vẫn bình thường, ai ngờ khi trở về lại lăn đùng ra đất, ngất lịm đi.

Cũng vì bệnh tình của Viễn Nhiên đặc biệt mà mấy năm nay công việc của Viễn Hi Đình vẫn luôn bấp bênh, thu nhập cũng hạn chế, hầu hết đều dồn vào tiền thuốc men cho con gái.

Dáng người cô gầy gò, đứng giữa bóng đêm lại càng thêm nhỏ bé, lòng cô thấp thỏm không yên, hai bàn tay liên tục xoa xoa vào nhau cho bớt lạnh. Cô căng thẳng lượn lờ trước cửa phòng cấp cứu, hơi thở mỗi lúc một nặng nề.

Qua bảy tiếng, đèn cấp cứu tắt vụt, cửa tự động mở ra, các y bác sĩ khoác trên mình tấm áo xanh phẫu thuật bước tới, trong đó có một vị bác sĩ điều trị chính của Viễn Nhiên. Bởi vì ông ấy thấu hiểu cho hoàn cảnh của hai mẹ con Viễn Hi Đình nên lúc nào cũng hết lòng giúp đỡ.

Bác sĩ ấy họ Tần, tầm ngoài bốn mươi tuổi, dáng vóc cao gầy.

Bác sĩ Tần khẽ thở dài nói: “Cô Viễn, tình trạng con gái cô bây giờ thực sự rất tệ. Cô hãy mau tìm cách liên hệ với bác sĩ Đinh đi, nếu còn kéo dài thời gian thì sẽ không thể cứu chữa được nữa.”

Tâm tình Viễn Hi Đình như rớt xuống vực thẳm, khoé mắt đỏ lửng, thân thể run rẩy lùi về sau như muốn ngã quỵ xuống. “Vâng, tôi biết rồi.”

Bác sĩ Đinh vừa được nhắc tới mấy năm nay đã lui về ở ẩn, chỉ phụ trách khám chữa bệnh cho nhà họ Cận, muốn gặp ông ta trừ phi được Cận gia chấp nhận, bằng không còn khó hơn lên trời.

Con gái cô mặc dù đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà chỉ được vào thăm non hai tiếng một ngày, thời gian còn lại chỉ có thể trông ngóng qua khe cửa kính.

Nhìn những sợi dây chằng chịt được gắn trên cơ thể Viễn Nhiên, trái tim Viễn Hi Đình vụn vỡ.

Buổi chiều sau khi vào thăm Viễn Nhiên trở ra, cô quyết tâm tìm tới nhà họ Cận cầu xin giúp đỡ, cho dù phải chết cô cũng nhất định đòi mạng sống về cho con gái. Bởi vì, mấy năm qua, con gái luôn là động lực để cô vượt qua tất cả, chẳng khác gì nguồn sống duy nhất mà cô có.

Viễn Hi Đình chậm rãi bước trên con đường phủ tuyết trắng xoá, lòng cô còn lạnh hơn cơn gió Bắc vừa thổi qua.

Cô cứ nghĩ cả đời này mình sẽ không phải liên quan gì tới nhà họ Cận nữa, nhưng lại không thể ngờ số phận éo le tới vậy.

Dừng bước trước cửa căn biệt thự xa hoa, Viễn Hi Đình hít thở sâu, rồi thẳng thừng đi tới nhấn chuông cửa. Không nằm ngoài dự đoán, người ra mở cửa là Tôn Lệ Vân.

Ánh mắt bà ta sắc bén tựa như chỉ hận không thể một nhát dao đâm chết người phụ nữ trước mặt. “Cô tới đây làm gì?”

“Xin bà hãy giúp tôi hẹn gặp bác sĩ Đinh được không? Bây giờ tình trạng của con gái tôi thật sự rất xấu.” Viễn Hi Đình rơi nước mắt, khom lưng cúi đầu thành kính van xin.

“Mau cút đi, tôi không rảnh.” Tôn Lệ Vân tuyệt tình đóng rầm cửa lại.

Viễn Hi Đình có chết cũng nhất định không chịu từ bỏ, cô gào lên: “Bà Cận, cầu xin bà hãy tỏ lòng từ bi giúp tôi lần này.”

Dưới bầu trời tuyết rơi trắng xoá, Viễn Hi Đình run rẩy quỳ sạp xuống, nước mắt chảy thành dòng, hai hàm răng va vào nhau cầm cập. Cô không thể từ bỏ tia hi vọng này được, tính mạng con gái cô đang ngàn cân treo sợi tóc, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để cứu sống cô bé.

Sắc mặt Viễn Hi Đình mỗi lúc một nhợt nhạt, cơ thể liên tục run lên bần bật, những bông tuyết trắng phau phau vướng đầy trên mái tóc đen mượt bung xoã ngang vai, điểm thành những bông hoa tinh xảo rũ lên quần áo của cô.

Khí lạnh khiến sống mũi của cô ửng đỏ, thỉnh thoảng cô lại ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xám xịt đầy tuyết rơi, đôi lúc lại cúi đầu nhìn đám cỏ đã bị vùi sâu trong bông tuyết, hai đầu gối vừa tê cứng vừa mỏi nhừ, cơn đau truyền tới khiến mày cô khẽ nhíu lại.

Một chiếc Lexus xám sang trọng dừng lại trước mặt cô, những người trên xe lần lượt bước xuống. Một ông cụ già nua chầm chậm bước đến gần cô hơn một chút, đi bên cạnh là chàng thanh niên cao lớn cầm ô che tuyết. “Này cháu gái, sao cháu lại quỳ ở đây thế này? Có biết trời lạnh lắm không?”

Cơ thể Viễn Hi Đình lạnh tới mức sắp đóng băng, hai hàng mi bám đầy hơi tuyết dính liền lấy nhau, cô nhất thời không thể ngẩng mặt nhìn lên được, chỉ có thể run rẩy nói: “Cầu xin… hãy cho tôi gặp bác sĩ Đinh, cầu xin… bác sĩ Đinh hãy cứu con gái tôi…”

“Cháu gái, đứng lên trước đi.” Cận Bá Quốc liếc mắt ra hiệu cho chàng thanh niên bên cạnh đỡ Viễn Hi Đình đứng dậy.

Cận Thời Xuyên không đành lòng nhưng vẫn trao ô vào tay Cận Bá Quốc, nhẹ nhàng bước tới đỡ Viễn Hi Đình đứng lên.

Hai chân cô nhũn mềm như không xương, vừa đứng lên được lại chếnh choáng bổ nhào vào vòng tay Cận Thời Xuyên. “Xin… xin lỗi…”

Cô vừa ngẩng mặt nhìn lên đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh doạ cho sợ, anh cũng được kinh ngạc một phen.

Bốn mắt chăm chăm nhìn nhau không chớp, có đủ hàng vạn câu hỏi tràn ngập trong lòng của cả hai, nhưng lại không cách nào nói lên thành lời. Đã mười năm qua đi, nhưng khi tiếp xúc gần thì trái tim của họ vẫn như nai con chạy loạn, không cách nào khống chế. Dường như mới chỉ hôm qua thôi hai người vẫn đang vui vẻ ở bên nhau, thoắt cái qua một đêm, liền biến thành người dưng ngược lối, đến khi gặp lại nhau đã là mười năm sau, bằng một cách không thể nào ngờ trước được.

Viễn Hi Đình giật mình đẩy Cận Thời Xuyên ra, khập khiễng bước tới gần Cận Bá Quốc, hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn dài trên đôi gò má lạnh tanh, cổ họng cô nghẹn ngào như có bàn tay vô hình bóp chặt: “Cầu xin ông hãy cho cháu được gặp bác sĩ Đinh, con gái cháu thật sự đang rất nguy kịch, nếu không có sự giúp đỡ của bác sĩ Đinh chỉ e là sẽ không qua khỏi.”

“Cháu gái bình tĩnh một chút.” Cận Bá Quốc ôn hoà hỏi: “Con gái cháu bị làm sao thế?”

Hai hàng lệ trên khoé mi Viễn Hi Đình vẫn không ngừng tuôn rơi: “Bị bệnh tim ạ. Bác sĩ Tần nói chỉ có bác sĩ Đinh trực tiếp phẫu thuật may ra mới có khả năng giữ được mạng sống thôi! Cầu xin ông… ông muốn cháu làm gì cũng được hết ạ, chỉ cần con gái cháu được cứu… cháu làm trâu làm ngựa cho ông cháu cũng bằng lòng.”

Cận Thời Xuyên lạnh lùng nói: “Cô mau đi đi, nhà họ Cận không phải phật sống.”

Viễn Hi Đình vứt hết tự tôn quỳ sạp xuống dưới chân Cận Bá Quốc: “Ông ơi, cháu thật sự đã hết cách rồi ạ, xin ông… hãy cho cháu một cơ hội đi… cháu xin ông đấy! Xin ông đấy…!”

Vào lúc Cận Bá Quốc sắp sửa mềm lòng rũ tình thương thì Cận Thời Xuyên liền chen ngang: “Ông mới từ bệnh viện trở về mau vào nhà đi, chuyện này để cháu giải quyết cho.” Cận Thời Xuyên cẩn thận đỡ Cận Bá Quốc qua cửa biệt thự, sau đó quắt tay bảo quản gia đưa ông vào nhà.

Trước khi rời đi, Cận Bá Quốc ân cần dặn dò: “Cháu đừng làm khó người ta quá! Chuyện gì giúp được cứ giúp, có lẽ người ta cũng đi đến bước đường cùng rồi mới phải làm thế.”

Cận Thời Xuyên gật đầu: “Cháu biết rồi, ông mau vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm!”

Dứt lời, Cận Thời Xuyên liền bước thẳng tới chỗ Viễn Hi Đình. Từ trên cao nhìn xuống, anh có thể thấy được thân thể mỏng manh đang không ngừng run rẩy của cô, cũng có thể thấy được sắc mặt cô nhợt nhạt tới mức nào. Lòng anh bỗng trồi lên cảm giác đau xót, tim nặng trĩu như bị hàng ngàn tản đá đè trúng, nhưng khi nghĩ lại những chuyện đã qua, anh không khỏi oán trách. Ánh mắt anh ngay lập tức chuyển từ cảm thương sang vô tình, sắc lạnh bên trong đó càng thêm nồng đậm.

Cận Thời Xuyên cười nhạt, khom lưng cúi đầu sát lỗ tai Viễn Hi Đình, nói nhỏ: “Chẳng lẽ cô đã quên trước kia mình tuyệt tình đến mức nào hay sao? Tôi đã từng cầu xin cô nhiều như thế nào, cô đã đối xử với tôi ra sao… sao không đi tìm thằng tình nhân giàu có của cô ấy, tới tìm nhà họ Cận làm gì? Có phải giờ đây cô đang rất hối hận hay không? Nếu như trước kia không chia tay với tôi, thì hôm nay đã không phải khổ sở thế này.”

Viễn Hi Đình cắn chặt môi không hé răng nửa lời, cô biết đến tận bây giờ Cận Thời Xuyên vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện chia tay năm ấy, càng không tha thứ cho sự bội bạc của cô. Nhưng nếu không phải đã bước tới đường cùng thì cô nhất định sẽ không tìm tới nhà họ Cận. Giọt nước mắt đắng chát quyện cùng mùi máu tanh tan dần trong bọt nước nơi khoang miệng của cô, hai mắt lưng tròng của cô cố tình né tránh đi đôi con ngươi sắc như chim ưng của anh.

Hot

Comments

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Thương mẹ con nu9 quá

2023-07-27

1

Puji Lestari Putri

Puji Lestari Putri

Tớ đã đọc từ đầu đến cuối mà vẫn không thể rời mắt được. Tác giả giỏi quá 🤩

2023-07-13

2

Lindy Studíøs

Lindy Studíøs

🤞 Hy vọng chap mới sớm ra 🤞

2023-07-13

1

Toàn bộ
Chapter
1 Lời mở đầu
2 Gặp lại nhau giống như hai người xa lạ
3 Chạm mặt nhau vào thời điểm cả hai không ngờ tới nhất
4 Mười năm thương nhớ, không đành buông tay
5 Không nghĩ là anh lại muốn kết hôn hợp đồng
6 Không phải trùng tên mà là cùng một người
7 Xem như dùng tiền mua vợ
8 Tình yêu đã sớm lớn hơn nỗi hận
9 Hiểu lầm thêm sâu
10 Vết thương đau nhất là vết thương không nhìn thấy máu
11 Sự trả thù không vui
12 Sự trỗi dậy mạnh mẽ của thanh xuân
13 Bảo vệ em theo bản năng phản xạ có điều kiện
14 Có người chơi xấu ắt sẽ có người khác bảo vệ
15 Vô tình hôn em
16 Mùa xuân của tổng giám đốc tới rồi
17 Cận Thời Xuyên, mau cứu em
18 Đàn ông là quái thú
19 Bữa cơm bất đắc dĩ
20 Quá khứ thương đau một lần nữa trỗi dậy
21 Đột nhiên trở nên tốt tính
22 Không thể nào cưỡng lại những rung cảm
23 Bạn thân
24 Có anh chống lưng
25 Dám làm mà không dám nhận
26 Cũng đâu phải chưa từng hôn
27 Giữa hàng trăm ánh mắt cay nghiệt, chỉ có anh chịu bước về phía em
28 Sự thật năm xưa dần hé lộ
29 Hoá ra em mới là người bất ngờ
30 Liệu anh có còn chút tình cảm nào với em không?
31 Nhất định phải vạch rõ giới hạn sao?
32 Phụ nữ khi say
33 Giận cá chém thớt
34 Không muốn em hiểu nhầm
35 Em luôn luôn là giới hạn
36 Hiểu rõ nhau hơn
37 Sao em dám trêu chọc bản lĩnh đàn ông của anh?
38 Nhất thời mất kiểm soát
39 Bị hãm hại
40 Can tâm tình nguyện trao hết cho anh
41 Lần đầu của con gái
42 Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?
43 Hôn anh
44 Bị đổ oan
45 Không muốn tiếp tục trốn chạy
46 Gặp lại người bạn cũ
47 Cần em bước vào thế giới cô độc của riêng anh
48 Đêm mưa
49 Không muốn anh phải lo lắng
50 Phơi bày sự thật
51 Chỉ muốn ôm em thật chặt
52 Khoảnh thời gian yên lặng và bình yên
53 Biển đêm
54 Dã thú và thiên thần cách nhau không xa
55 Thăm mộ
56 Nam phụ trong lòng em
57 Biết phải làm sao?
58 Bệnh viện
59 Chuốc say anh để tìm ra sự thật
60 Em không cần anh thì anh còn cần mạng để làm gì?
61 Rõ ràng là quan tâm nhưng lại tỏ ra hờ hững
62 Vì một người
63 Suốt đời này chỉ yêu mình cô ấy
64 Làm rõ ràng mọi chuyện
65 Gọi ông xã
66 Sự cưng chiều của Cận tổng
67 Vụng trộm yêu đương
68 Nhà họ Cận chống lưng
69 Càng ngày càng lưu manh dã thú
70 Nhớ em
71 Em dám đặt công việc lên trước anh?
72 Chỉ em hiểu anh
73 Luôn luôn ở bên em
74 Dỗ vợ
75 Tối nay em lại phải chịu khổ rồi
76 Bị bắt cóc
77 Đòi người
78 Không biết ai ngốc hơn ai
79 Đối với anh em là duy nhất
80 Sự đời thích trêu ngươi
81 Em đúng là không nên tin anh
82 Món quà bí ẩn
83 Kiều Tầm (1)
84 Kiều Tầm (2)
85 Chọc phải ổ kiến lửa
86 Cuộc đời em vốn chỉ có một màu sắc, cho tới khi gặp anh mới trở nên rực rỡ
87 Bị bêu xấu
88 Công khai thân phận
89 Sự thay đổi bất thường của ai đó
90 Không gian riêng tư
91 Em thật sự rất mê người
92 Người anh chọn mãi mãi là em
93 Trên đời này vẫn tồn tại luật nhân quả
94 Anh mãi mãi là nhà của em
95 Sóng gió gia tộc Cận
96 Có chết cũng để em chết trong sung sướng
97 Cho anh danh phận
98 Bị kẻ xấu hãm hại
99 Thoát chết trong gang tấc
100 Ông nội đã tỉnh lại
101 Trở về
102 Sau cơn mưa trời lại sáng
103 Cầu hôn
104 Đại kết cục
Chapter

Updated 104 Episodes

1
Lời mở đầu
2
Gặp lại nhau giống như hai người xa lạ
3
Chạm mặt nhau vào thời điểm cả hai không ngờ tới nhất
4
Mười năm thương nhớ, không đành buông tay
5
Không nghĩ là anh lại muốn kết hôn hợp đồng
6
Không phải trùng tên mà là cùng một người
7
Xem như dùng tiền mua vợ
8
Tình yêu đã sớm lớn hơn nỗi hận
9
Hiểu lầm thêm sâu
10
Vết thương đau nhất là vết thương không nhìn thấy máu
11
Sự trả thù không vui
12
Sự trỗi dậy mạnh mẽ của thanh xuân
13
Bảo vệ em theo bản năng phản xạ có điều kiện
14
Có người chơi xấu ắt sẽ có người khác bảo vệ
15
Vô tình hôn em
16
Mùa xuân của tổng giám đốc tới rồi
17
Cận Thời Xuyên, mau cứu em
18
Đàn ông là quái thú
19
Bữa cơm bất đắc dĩ
20
Quá khứ thương đau một lần nữa trỗi dậy
21
Đột nhiên trở nên tốt tính
22
Không thể nào cưỡng lại những rung cảm
23
Bạn thân
24
Có anh chống lưng
25
Dám làm mà không dám nhận
26
Cũng đâu phải chưa từng hôn
27
Giữa hàng trăm ánh mắt cay nghiệt, chỉ có anh chịu bước về phía em
28
Sự thật năm xưa dần hé lộ
29
Hoá ra em mới là người bất ngờ
30
Liệu anh có còn chút tình cảm nào với em không?
31
Nhất định phải vạch rõ giới hạn sao?
32
Phụ nữ khi say
33
Giận cá chém thớt
34
Không muốn em hiểu nhầm
35
Em luôn luôn là giới hạn
36
Hiểu rõ nhau hơn
37
Sao em dám trêu chọc bản lĩnh đàn ông của anh?
38
Nhất thời mất kiểm soát
39
Bị hãm hại
40
Can tâm tình nguyện trao hết cho anh
41
Lần đầu của con gái
42
Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?
43
Hôn anh
44
Bị đổ oan
45
Không muốn tiếp tục trốn chạy
46
Gặp lại người bạn cũ
47
Cần em bước vào thế giới cô độc của riêng anh
48
Đêm mưa
49
Không muốn anh phải lo lắng
50
Phơi bày sự thật
51
Chỉ muốn ôm em thật chặt
52
Khoảnh thời gian yên lặng và bình yên
53
Biển đêm
54
Dã thú và thiên thần cách nhau không xa
55
Thăm mộ
56
Nam phụ trong lòng em
57
Biết phải làm sao?
58
Bệnh viện
59
Chuốc say anh để tìm ra sự thật
60
Em không cần anh thì anh còn cần mạng để làm gì?
61
Rõ ràng là quan tâm nhưng lại tỏ ra hờ hững
62
Vì một người
63
Suốt đời này chỉ yêu mình cô ấy
64
Làm rõ ràng mọi chuyện
65
Gọi ông xã
66
Sự cưng chiều của Cận tổng
67
Vụng trộm yêu đương
68
Nhà họ Cận chống lưng
69
Càng ngày càng lưu manh dã thú
70
Nhớ em
71
Em dám đặt công việc lên trước anh?
72
Chỉ em hiểu anh
73
Luôn luôn ở bên em
74
Dỗ vợ
75
Tối nay em lại phải chịu khổ rồi
76
Bị bắt cóc
77
Đòi người
78
Không biết ai ngốc hơn ai
79
Đối với anh em là duy nhất
80
Sự đời thích trêu ngươi
81
Em đúng là không nên tin anh
82
Món quà bí ẩn
83
Kiều Tầm (1)
84
Kiều Tầm (2)
85
Chọc phải ổ kiến lửa
86
Cuộc đời em vốn chỉ có một màu sắc, cho tới khi gặp anh mới trở nên rực rỡ
87
Bị bêu xấu
88
Công khai thân phận
89
Sự thay đổi bất thường của ai đó
90
Không gian riêng tư
91
Em thật sự rất mê người
92
Người anh chọn mãi mãi là em
93
Trên đời này vẫn tồn tại luật nhân quả
94
Anh mãi mãi là nhà của em
95
Sóng gió gia tộc Cận
96
Có chết cũng để em chết trong sung sướng
97
Cho anh danh phận
98
Bị kẻ xấu hãm hại
99
Thoát chết trong gang tấc
100
Ông nội đã tỉnh lại
101
Trở về
102
Sau cơn mưa trời lại sáng
103
Cầu hôn
104
Đại kết cục

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play