Hiểu lầm thêm sâu

Sáng sớm hôm sau, Viễn Hi Đình thức dậy từ sớm, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng. Cô vẫn còn nhớ thói quen không thích người lạ ở trong nhà của Cận Thời Xuyên nên chắc chắn dì giúp việc vẫn chưa tới, cô đoán dì ấy sẽ đến dọn dẹp nhà cửa khi anh đã rời khỏi biệt thự, cố gắng hoàn thành công việc trước khi anh trở về.

Viễn Hi Đình đi tới mở tủ lạnh, lấy một ít thịt hun khói và trứng gà ra, chiên lên ăn cùng bánh mỳ lát, lại chuẩn bị thêm mỗi người một ly sữa tươi đậm vị không đường.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô liền xoay người muốn lên đánh thức Viễn Nhiên dậy, nhưng khi cô vừa mới nhún chân định quay lại liền bị sự xuất hiện của Cận Thời Xuyên làm cho giật mình. Cô lấy tay vuốt ngực, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, gượng cười hỏi: “Anh… dậy rồi sao? Tôi đã làm xong bữa sáng rồi, anh mau tới ăn đi.”

“Em có vẻ thích làm việc nhà nhỉ?” Cận Thời Xuyên không có ý định rời đi, ánh mắt chăm chú quan sát biểu tình trên mặt Viễn Hi Đình.

Viễn Hi Đình nghe xong câu hỏi của Cận Thời Xuyên thì kinh ngạc không thôi, cô nhướng mày nhìn anh, im lặng không trả lời.

Cận Thời Xuyên nói tiếp: “Sau này em sẽ làm thay việc của dì Trương.”

“Hả?” Viễn Hi Đình ngẩn người, hai mắt tròn xoe kinh ngạc, cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong.

“Không đồng ý thì em có thể huỷ hợp đồng rồi rời đi.” Cận Thời Xuyên ngập ngừng một chốc rồi nói tiếp: “Số tiền đền bù chỉ 10 tỷ thôi mà.”

Tim Viễn Hi Đình thịch một tiếng dữ dội, cô cố cười trong sự chua xót: “Tôi làm… chỉ là việc nhà thôi mà, chuyện nhỏ, cứ giao cho tôi.”

“À phải… Em đừng quên hôm nay tới công ty báo danh nhé! Em còn hơn một tiếng để làm việc nhà.” Cận Thời Xuyên nói xong thì thong dong ngồi vào bàn ăn sáng.

Viễn Hi Đình cay cú nhắm chặt hai mắt, nguyền rủa bản thân lo chuyện bao đồng, giờ thì hay rồi, ôm luôn việc nhà vào mình. Cô liếc mắt nhìn Cận Thời Xuyên một cái đầy sắc lạnh, rồi ấm ức đi lên phòng đánh thức Viễn Nhiên dậy, thúc giục cô bé nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, còn cô vội vàng đi dọn vệ sinh để kịp thời gian tới công ty báo danh.

Lúc cô đang tất tả phơi đồ trên ban công, Viễn Nhiên liên tục thúc giục: “Mẹ ơi, mẹ còn không nhanh chân lên là cả con và mẹ đều muộn đó.”

“Xong ngay đây.” Viễn Hi Đình chỉ hận không thể ném một mồi lửa thiêu rụi đồng quần áo trước mặt.

Cô vừa thay quần áo xong liền phi thẳng xuống nhà, vừa đi giày vừa nhảy lò cò ra cửa, sau đó đóng rầm cửa lại, dắt tay Viễn Nhiên rời khỏi biệt thự.

Nhìn đồng hồ đeo tay đã chỉ bảy giờ ba mươi lăm phút, không kịp chờ xe buýt nữa, cô chỉ có thể ngậm ngùi bắt taxi đưa con gái tới trường sau đó mới vòng về phía công ty, trong lòng không ngừng oán thán Cận Thời Xuyên chết tiệt, trước đây anh đâu có như thế, chẳng lẽ nước ngoài lại rèn dũa anh trở thành một kẻ không biết điều ư?

Cứ tưởng mọi việc sẽ dừng lại ở đó, nhưng không, khi cô tới công ty anh đã đứng chực sẵn ở khu vực báo danh của nhân viên mới, liên tục chất vấn những người tới muộn. Khi nhìn thấy cô lấm lét bước vào, anh liền quét ánh mắt lạnh giá tới trên thân thể mỏng manh của cô, khiến cô nhất thời rét run, ấn đường của anh đen lại, giọng nói của anh không cao nhưng khi tới tai những người có mặt đều giống như bị phiến đá nặng nghìn cân đè trúng: “Mỗi một phút đến muộn trừ hai trăm, cứ thế mà nhân lên.”

“Hai trăm trên một phút?” Bên dưới không ngừng xì xào bàn tán, cứ theo đà phát triển như thế chỉ sợ đến cuối tháng họ cũng chẳng còn lương mà nhận nữa.

Viễn Hi Đình vội vàng kéo tay áo sơ mi lên cao, để lòi ra chiếc đồng hồ đeo tay đơn giản, cô muộn tới 5 phút nhân với hai trăm thành một nghìn ư? Chỉ một hôm đi muộn mà bị trừ mất một phần năm tiền lương, anh là đang cố ý chơi cô đây mà. Cô nghiến răng ken két, thề rằng bắt đầu từ ngày mai sẽ không để anh đắc ý.

Sau khi Cận Thời Xuyên rời khỏi, bên dưới không ngừng xì xào bàn tán.

Có một cô gái chép miệng cảm thán: “Chẳng trách tổng giám đốc tới bây giờ vẫn chưa có bạn gái? Ai mà ở chung với người như tản băng thế kia được chứ! Tôi chịu đó, có đẹp trai, giàu có hơn nữa, tôi cũng xin viếng.”

Cô gái trẻ bên cạnh tiếp lời: “Nào tới lượt cô viếng, chúng ta làm gì có cơ hội lọt vào mắt xanh của anh ấy được chứ!”

Lại có thêm một cô gái khác chen vào: “Nghe nói tổng giám đốc thích đàn ông…”

Cả đám bưng miệng cười rục rũ, vừa lúc trưởng phòng kế hoạch đi tới, bọn họ liền nhanh chóng giải tán.

Viễn Hi Đình cũng vội vàng đi đến phòng thiết kế chào hỏi, lần lượt làm quen với những người khác, rồi ngồi xuống vị trí trống duy nhất trong phòng.

Triệu Cảnh Đằng ngồi bên cạnh cô nhướm người sang hỏi: “Nghe nói ban nãy trực tiếp tổng giám đốc tiếp đón nhân viên mới hả? Còn bị phạt trừ lương nữa à? Cô có sao không?”

Cô cười khổ: “Không sao. Chỉ bị trừ một nghìn thôi mà.”

Bạch Khởi dừng đánh chữ trên bàn phím máy tính, nhỏ giọng nói vào: “Đừng buồn, quen rồi sẽ không sao đâu!”

Cao Lâm Mạt ở phía sau lưng Viễn Hi Đình cũng dùng chân nhẹ đẩy ghế tới gần cô, ghé tai cô thì thầm: “Tổng giám đốc năm thì bảy hoạn mới gặp một lần, chứ trưởng phòng Lâm ngày nào cũng gặp kia kìa. Tôi thật lòng khuyên cô một câu, tránh được thì cứ tránh, tuyệt đối đừng đắc tội với chị ấy.”

Viễn Hi Đình quắt mắt nhìn từng người một, rồi dừng lại nhìn khá lâu trên người cô gái ngồi thu lu một góc phía cánh trái, khi nhận thấy có ánh mắt nhìn mình chăm chú, Lục Hạ chầm chậm ngẩng đầu nhìn lên, nhẹ nhàng mỉm cười.

Cao Lâm Mạt nói: “Cô ấy là Lục Hạ, sống hơi hướng nội.”

“Ò…” Viễn Hi Đình gật đầu cười.

“Mau làm việc đi, Lâm quái thú tới rồi kìa.” Triệu Cảnh Đằng ho khan một tiếng, giọng nói gần như thầm thì chỉ đủ để mấy người gần đó nghe thấy.

Bầu không khí ngay lập tức trở về trạng thái yên ắng, hai phút sau đó, Lâm Hiểu Bội tự tin bước vào, ánh mắt cô ta sâu như chim ưng không đáy, quét tới đâu đóng băng tới đó.

Vì mới đi làm ngày đầu tiên, Viễn Hi Đình chưa quen với công việc, nên cô chỉ được giao mấy việc vặt vãnh như photo, bưng trà rót nước.

Giờ nghỉ trưa, sau khi cô cùng đồng nghiệp ăn ở căng tin trở về liền nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

Nhẳn cuộc gọi đó xong, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, cô vội vàng thoái thác lý do tuỳ tiện với đồng nghiệp rồi chạy như bay ra ngoài.

Ở trước cửa tập đoàn, Hứa Cẩn Dương đang hênh hoang đứng đó, nhìn thất cô hớt hải chạy ra, hai mắt hắn lập tức loé sáng, khoé môi hơi nhếch nhẹ.

Cô luồn mình uyển chuyển đi qua lớp cửa kính lục giác xoay tròn, tim như muốn nhảy dựng lên vậy. Cô vội vàng túm lấy tay hắn kéo tới nơi ít người qua lại, trừng mắt nhìn hắn hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”

Hứa Cẩn Dương cười ngạo nghễ: “Đương nhiên là tới tìm bà chị rồi.”

“Tìm tôi làm gì hả?” Viễn Hi Đình cố đè cơn giận dữ trong lòng mình xuống, hạ thấp giọng hỏi tiếp.

“Gần đây tôi thiếu tiền, cần chị bơm cho một ít.” Hứa Cẩn Dương nở nụ cười đầy gian manh.

Viễn Hi Đình cau mày: “Tôi không có.”

“Có đứa ngu mới tin. Chẳng phải chị gả cho Cận thiếu gia sao? Nhà họ Cận nhiều tiền tới mức nào ai mà không biết chứ.” Hứa Cẩn Dương cao giọng nói lớn.

“Sao cậu biết?” Chuyện cô kết hôn với Cận Thời Xuyên không mấy ai biết, tại sao mới chỉ trong một thời gian ngắn mà Hứa Cẩn Dương đã biết được chứ! “Cho dù thế thì cũng là tiền của nhà họ Cận, không phải của tôi.”

Viễn Hi Đình muốn rời đi thì Hứa Cẩn Dương lại túm cổ tay cô kéo lại: “Nếu chị không chịu chi, tôi sẽ đi gặp Cận Thời Xuyên để đòi.”

“Tuỳ cậu. Tôi không phải cây ATM để cậu rút.” Ánh mắt Viễn Hi Đình kiên định nhìn Hứa Cẩn Dương, cô biết chắc hắn không dám tới gặp Cận Thời Xuyên, bởi vì hắn gian manh nhưng không phải là một kẻ tuỳ tiện, sẽ không làm việc mà không tính toán trước. Nếu hắn đã biết cô kết hôn với anh thì chắc chắn cũng từng nghe danh anh trên thương trường, gặp một người không nói hai lời giống như anh chỉ có hại chứ không có lợi đối với hắn. “Nếu cậu còn bám lấy tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát là cậu quấy rối đó.”

Nói xong, Viễn Hi Đình dứt khoát bước đi, mặc kệ Hứa Cẩn Dương có nói gì sau lưng cô cũng vờ như không nghe thấy.

Nhưng cô lại không hề hay biết, màn lôi lôi kéo kéo giữa cô và hắn đã lọt vào tầm mắt Cận Thời Xuyên. Ở góc độ của anh nhìn qua, không thể nào nhìn ra đó là một cuộc ẩu đả, mà là một màn ân ái giữa thanh thiên bạch nhật.

Sắc mặt anh đã lạnh nay lại càng thêm buốt giá, biểu tình trong mắt anh dần đen lại như tro tàn, trái tim nhói lên từng cơn đau dữ dội. Anh những tưởng cô đã cắt đứt với gã đàn ông kia nhưng không ngờ vẫn còn qua lại, rốt cuộc hắn ta có gì để cô lưu luyến như thế?

“Viễn Hi Đình… là do cô tự mình chuốc lấy, đừng trách tôi không khách khí.” Cõi lòng Cận Thời Xuyên gào thét dữ dội như gợn sóng cuộn trào trong đêm bão, anh thề sẽ để cô phải trả giá, khi một lần nữa chính cô bóp nát trái tim anh.

Hot

Comments

Trương Thi Điệu

Trương Thi Điệu

lại khổ n9

2024-04-27

0

Hạ Thảo 🧁🍰🥑🍳🍱🍮🎂

Hạ Thảo 🧁🍰🥑🍳🍱🍮🎂

ủa sao nữ 9 nc với người kia lại xưng hô tôi - cậu

2024-04-02

0

Lê Hằng Nguyễn

Lê Hằng Nguyễn

Hiểu lầm thêm sâu

2024-03-24

1

Toàn bộ
Chapter
1 Lời mở đầu
2 Gặp lại nhau giống như hai người xa lạ
3 Chạm mặt nhau vào thời điểm cả hai không ngờ tới nhất
4 Mười năm thương nhớ, không đành buông tay
5 Không nghĩ là anh lại muốn kết hôn hợp đồng
6 Không phải trùng tên mà là cùng một người
7 Xem như dùng tiền mua vợ
8 Tình yêu đã sớm lớn hơn nỗi hận
9 Hiểu lầm thêm sâu
10 Vết thương đau nhất là vết thương không nhìn thấy máu
11 Sự trả thù không vui
12 Sự trỗi dậy mạnh mẽ của thanh xuân
13 Bảo vệ em theo bản năng phản xạ có điều kiện
14 Có người chơi xấu ắt sẽ có người khác bảo vệ
15 Vô tình hôn em
16 Mùa xuân của tổng giám đốc tới rồi
17 Cận Thời Xuyên, mau cứu em
18 Đàn ông là quái thú
19 Bữa cơm bất đắc dĩ
20 Quá khứ thương đau một lần nữa trỗi dậy
21 Đột nhiên trở nên tốt tính
22 Không thể nào cưỡng lại những rung cảm
23 Bạn thân
24 Có anh chống lưng
25 Dám làm mà không dám nhận
26 Cũng đâu phải chưa từng hôn
27 Giữa hàng trăm ánh mắt cay nghiệt, chỉ có anh chịu bước về phía em
28 Sự thật năm xưa dần hé lộ
29 Hoá ra em mới là người bất ngờ
30 Liệu anh có còn chút tình cảm nào với em không?
31 Nhất định phải vạch rõ giới hạn sao?
32 Phụ nữ khi say
33 Giận cá chém thớt
34 Không muốn em hiểu nhầm
35 Em luôn luôn là giới hạn
36 Hiểu rõ nhau hơn
37 Sao em dám trêu chọc bản lĩnh đàn ông của anh?
38 Nhất thời mất kiểm soát
39 Bị hãm hại
40 Can tâm tình nguyện trao hết cho anh
41 Lần đầu của con gái
42 Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?
43 Hôn anh
44 Bị đổ oan
45 Không muốn tiếp tục trốn chạy
46 Gặp lại người bạn cũ
47 Cần em bước vào thế giới cô độc của riêng anh
48 Đêm mưa
49 Không muốn anh phải lo lắng
50 Phơi bày sự thật
51 Chỉ muốn ôm em thật chặt
52 Khoảnh thời gian yên lặng và bình yên
53 Biển đêm
54 Dã thú và thiên thần cách nhau không xa
55 Thăm mộ
56 Nam phụ trong lòng em
57 Biết phải làm sao?
58 Bệnh viện
59 Chuốc say anh để tìm ra sự thật
60 Em không cần anh thì anh còn cần mạng để làm gì?
61 Rõ ràng là quan tâm nhưng lại tỏ ra hờ hững
62 Vì một người
63 Suốt đời này chỉ yêu mình cô ấy
64 Làm rõ ràng mọi chuyện
65 Gọi ông xã
66 Sự cưng chiều của Cận tổng
67 Vụng trộm yêu đương
68 Nhà họ Cận chống lưng
69 Càng ngày càng lưu manh dã thú
70 Nhớ em
71 Em dám đặt công việc lên trước anh?
72 Chỉ em hiểu anh
73 Luôn luôn ở bên em
74 Dỗ vợ
75 Tối nay em lại phải chịu khổ rồi
76 Bị bắt cóc
77 Đòi người
78 Không biết ai ngốc hơn ai
79 Đối với anh em là duy nhất
80 Sự đời thích trêu ngươi
81 Em đúng là không nên tin anh
82 Món quà bí ẩn
83 Kiều Tầm (1)
84 Kiều Tầm (2)
85 Chọc phải ổ kiến lửa
86 Cuộc đời em vốn chỉ có một màu sắc, cho tới khi gặp anh mới trở nên rực rỡ
87 Bị bêu xấu
88 Công khai thân phận
89 Sự thay đổi bất thường của ai đó
90 Không gian riêng tư
91 Em thật sự rất mê người
92 Người anh chọn mãi mãi là em
93 Trên đời này vẫn tồn tại luật nhân quả
94 Anh mãi mãi là nhà của em
95 Sóng gió gia tộc Cận
96 Có chết cũng để em chết trong sung sướng
97 Cho anh danh phận
98 Bị kẻ xấu hãm hại
99 Thoát chết trong gang tấc
100 Ông nội đã tỉnh lại
101 Trở về
102 Sau cơn mưa trời lại sáng
103 Cầu hôn
104 Đại kết cục
Chapter

Updated 104 Episodes

1
Lời mở đầu
2
Gặp lại nhau giống như hai người xa lạ
3
Chạm mặt nhau vào thời điểm cả hai không ngờ tới nhất
4
Mười năm thương nhớ, không đành buông tay
5
Không nghĩ là anh lại muốn kết hôn hợp đồng
6
Không phải trùng tên mà là cùng một người
7
Xem như dùng tiền mua vợ
8
Tình yêu đã sớm lớn hơn nỗi hận
9
Hiểu lầm thêm sâu
10
Vết thương đau nhất là vết thương không nhìn thấy máu
11
Sự trả thù không vui
12
Sự trỗi dậy mạnh mẽ của thanh xuân
13
Bảo vệ em theo bản năng phản xạ có điều kiện
14
Có người chơi xấu ắt sẽ có người khác bảo vệ
15
Vô tình hôn em
16
Mùa xuân của tổng giám đốc tới rồi
17
Cận Thời Xuyên, mau cứu em
18
Đàn ông là quái thú
19
Bữa cơm bất đắc dĩ
20
Quá khứ thương đau một lần nữa trỗi dậy
21
Đột nhiên trở nên tốt tính
22
Không thể nào cưỡng lại những rung cảm
23
Bạn thân
24
Có anh chống lưng
25
Dám làm mà không dám nhận
26
Cũng đâu phải chưa từng hôn
27
Giữa hàng trăm ánh mắt cay nghiệt, chỉ có anh chịu bước về phía em
28
Sự thật năm xưa dần hé lộ
29
Hoá ra em mới là người bất ngờ
30
Liệu anh có còn chút tình cảm nào với em không?
31
Nhất định phải vạch rõ giới hạn sao?
32
Phụ nữ khi say
33
Giận cá chém thớt
34
Không muốn em hiểu nhầm
35
Em luôn luôn là giới hạn
36
Hiểu rõ nhau hơn
37
Sao em dám trêu chọc bản lĩnh đàn ông của anh?
38
Nhất thời mất kiểm soát
39
Bị hãm hại
40
Can tâm tình nguyện trao hết cho anh
41
Lần đầu của con gái
42
Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?
43
Hôn anh
44
Bị đổ oan
45
Không muốn tiếp tục trốn chạy
46
Gặp lại người bạn cũ
47
Cần em bước vào thế giới cô độc của riêng anh
48
Đêm mưa
49
Không muốn anh phải lo lắng
50
Phơi bày sự thật
51
Chỉ muốn ôm em thật chặt
52
Khoảnh thời gian yên lặng và bình yên
53
Biển đêm
54
Dã thú và thiên thần cách nhau không xa
55
Thăm mộ
56
Nam phụ trong lòng em
57
Biết phải làm sao?
58
Bệnh viện
59
Chuốc say anh để tìm ra sự thật
60
Em không cần anh thì anh còn cần mạng để làm gì?
61
Rõ ràng là quan tâm nhưng lại tỏ ra hờ hững
62
Vì một người
63
Suốt đời này chỉ yêu mình cô ấy
64
Làm rõ ràng mọi chuyện
65
Gọi ông xã
66
Sự cưng chiều của Cận tổng
67
Vụng trộm yêu đương
68
Nhà họ Cận chống lưng
69
Càng ngày càng lưu manh dã thú
70
Nhớ em
71
Em dám đặt công việc lên trước anh?
72
Chỉ em hiểu anh
73
Luôn luôn ở bên em
74
Dỗ vợ
75
Tối nay em lại phải chịu khổ rồi
76
Bị bắt cóc
77
Đòi người
78
Không biết ai ngốc hơn ai
79
Đối với anh em là duy nhất
80
Sự đời thích trêu ngươi
81
Em đúng là không nên tin anh
82
Món quà bí ẩn
83
Kiều Tầm (1)
84
Kiều Tầm (2)
85
Chọc phải ổ kiến lửa
86
Cuộc đời em vốn chỉ có một màu sắc, cho tới khi gặp anh mới trở nên rực rỡ
87
Bị bêu xấu
88
Công khai thân phận
89
Sự thay đổi bất thường của ai đó
90
Không gian riêng tư
91
Em thật sự rất mê người
92
Người anh chọn mãi mãi là em
93
Trên đời này vẫn tồn tại luật nhân quả
94
Anh mãi mãi là nhà của em
95
Sóng gió gia tộc Cận
96
Có chết cũng để em chết trong sung sướng
97
Cho anh danh phận
98
Bị kẻ xấu hãm hại
99
Thoát chết trong gang tấc
100
Ông nội đã tỉnh lại
101
Trở về
102
Sau cơn mưa trời lại sáng
103
Cầu hôn
104
Đại kết cục

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play