Có người chơi xấu ắt sẽ có người khác bảo vệ

Sau khi dọn dẹp rác trên bàn, Cận Thời Xuyên quay về chỗ làm việc, ngoài mặt anh tỏ ra tập trung đọc tài liệu nhưng trong lòng lại luôn nghĩ tới khoảnh khắc Viễn Hi Đình giúp mình lau nước trên mặt, rồi âm thầm nhớ về quãng thời gian ngọt ngào năm đó, thỉnh thoảng sẽ không kìm được lòng mà nhếch mép môi trộm cười.

Căn phòng làm việc của anh cũng vì thế mà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

Khi Viễn Hi Đình quay về phòng thiết kế đã là 4 giờ 45 phút chiều.

Triệu Cảnh Đằng nhìn thấy cô liền hỏi: “Nhân vật tầm cỡ cuối cùng cũng chịu về rồi sao? Tôi còn tưởng từ ngày mai trở đi cô sẽ ngồi ở vị trí thư ký tổng giám đốc cao cao tại thượng cơ đấy!”

“Anh nói gì thế? Tôi nào có diễm phúc đó.” Viễn Hi Đình thở dài một tiếng rồi ngồi bệt xuống ghế, dùng lực đẩy khiến ghế xoay liên tục mấy vòng. “Tôi vẫn thích hợp với phòng thiết kế hơn.”

Cao Lâm Mạt tò mò huých vai cô hỏi nhỏ: “Cảm giác ở cạnh tổng tài như thế nào hả?”

Viễn Hi Đình xịu mặt, tỏ vẻ khổ sở cùng cực: “Mệt hơn địa ngục.”

“Này… tôi nghe nói tổng giám đốc của chúng ta trước nay không gần nữ sắc, làm sao lại chấm được cô thế?” Cao Lâm Mạt cao thâm hỏi.

Cô vòng tay ôm vai rùng mình, ánh mắt như muốn nói Cao Lâm Mạt xin buông tha. “Nếu như cậu được chấm tới châm trà, rót nước, pha cà phê, in tài liệu, viết báo cáo, lau sàn nhà… cậu có thấy vui nổi không?”

“Vui chứ! Được ở cùng giai đẹp cơ mà.” Cao Lâm Mạt nhướng người, gần như ngả đầu lên vai Viễn Hi Đình, thầm thì: “Hai người… có… xảy ra chuyện gì không?”

Viễn Hi Đình giật nảy người: “Cô tưởng tưởng xa quá rồi đó.”

Cô chẳng biết được mặt mình có đỏ hay không, chỉ biết trái tim đang đập loạn nhịp.

Cao Lâm Mạt định nói gì đó nữa nhưng lại liếc thấy bóng dáng Lâm Hiểu Bội đang đi đến, cô ấy liền cuống quýt quay trở về chỗ.

Viễn Hi Đình còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Lâm Hiểu Bội đã ném một xấp tài liệu tới trước mặt cô: “Nhập tất cả tài liệu này vào máy chủ, sau đó gửi email tới cho tôi, bắt buộc phải hoàn thành trước sớm mai.”

Cô ngẩn người nhìn xấp tài liệu cao hơn núi trước mặt, ấp úng chất vấn lại: “Gì chứ? Nhiều như thế này sao mà tôi làm kịp. Hơn nữa, cũng sắp đến giờ tan ca rồi còn gì.”

“Cô không biết ở lại tăng ca à.” Lâm Hiểu Bội điềm nhiên nói. “À phải, đó là yêu cầu của cấp trên. Nếu cô không kịp hoàn thành đúng giờ hẹn thì cứ chuẩn bị đơn xin nghỉ việc đi.”

Viễn Hi Đình tức đến mức răng chạm phải răng, không thể nói nổi nên lời. Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 5 giờ 55 phút rồi, Lâm Hiểu Bội là đang cố ý đây mà. Rốt cuộc cô đã chọc gì cô ta cơ chứ?

Chờ tới khi Lâm Hiểu Bội đi xa, Lục Hạ mới chạy tới bên cạnh Viễn Hi Đình hỏi: “Có phải hôm nay cô ở văn phòng tổng giám đốc đã gặp Lăng Tuệ Nhiễm không? Tôi còn nghe nói, khi cô ta ra ngoài mặt sát khí đằng đằng nữa à?”

“Ò… sao thế?” Viễn Hi Đình ngơ ngác nhìn Lục Hạ hỏi lại.

“Trưởng phòng Lâm là bạn tốt của Lăng Tuệ Nhiễm, chuyện này… chắc là có liên quan tới cô ta.” Lục Hạ nhỏ giọng nói.

“Chả trách… tôi đang nghĩ mình đã đắc tội gì với Lâm Hiểu Bội chứ!” Viễn Hi Đình càng nghĩ càng cay, Lăng Tuệ Nhiễm từ đầu đến cuối cứ thích nhắm vào cô, trong khi đó, người khiến cô ta tổn thương là Cận Thời Xuyên cơ mà.

“Tôi làm cùng cô. Dù sao tôi cũng thành thạo hơn, với lại một mình cô có thức suốt đêm cũng không thể nào làm hết được.” Lục Hạ tỏ ra đồng cảm.

Viễn Hi Đình hơi cảm động, cô thật sự không ngờ một cô gái thường ngày ít nói, luôn ngồi thu lu một góc, nay lại chủ động giúp đỡ mình. Nhưng đây là nghiệp của cô, sao có thể kéo người khác vào được chịu khổ cùng được.

Vào lúc cô định từ chối thì Cao Lâm Mạt nói: “Tôi cũng tham gia.”

“Tôi nữa.” Triệu Cảnh Đằng hùa theo.

“Tính luôn cả tôi đi.” Bạch Khởi cũng nhập hội.

“Cảm ơn mọi người, nhưng mà…” Viễn Hi Đình đang ấp úng không biết phải nói tiếp như thế nào thì Cao Lâm Mạt đã vỗ vai cô nói thay: “Coi như phòng chúng ta tăng ca đi.”

Lục Hạ tiếp lời: “Nếu cô thấy áy náy thì hãy gọi bữa tối cho mọi người, được không?”

“Được, được…” Viễn Hi Đình mừng tới phát khóc.

Cùng thời điểm đó, Viễn Nhiên được tài xế nhà họ Cận đón về biệt thự chính.

Cô bé cao gầy nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn, đôi mắt bồ câu to tròn long lanh, trên người mặc đồng phục cấp một, chân đi giày da đen.

Vừa bước vào cửa phòng khách, cô bé liền nhoẻn môi cười: “Cháu chào cụ nội.”

Ông cụ Cận không cách gì cự tuyệt nụ cười ngây thơ tươi tắn của cô bé trước mặt, ông khoát tay rồi vỗ vỗ phần ghế sô pha trống bên cạnh mình: “Nào, mau tới đây.”

“Dạ.” Viễn Nhiên không ngừng cười, cô bé tháo cặp sách đặt sang một bên, rồi ngồi xuống cạnh Cận Bá Quốc.

“Cháu gái, cháu tên gì?” Cận Bá Quốc thấy cô bé khá đáng yêu nên đặt tờ báo xuống bàn rồi hỏi.

“Cháu tên là Viễn Nhiên ạ. Mẹ cháu thường gọi cháu là Nhiên Nhiên.” Cô bé nhanh nhảu trả lời: “Cháu đã mười tuổi rồi.”

“Nhiên Nhiên… cái tên rất hay.” Cận Bá Quốc tươi cười, hỏi cô bé: “Hôm nay con học hành thế nào?”

“Rất tốt ạ.” Viễn Nhiên ngoan ngoãn đáp lại, chần chừ một lúc rồi cô bé lại hỏi Cận Bá Quốc: “Cụ ơi, sau này mỗi khi cháu tan học sẽ tới đây chơi được không? Chứ một mình cháu về nhà cũng không biết phải làm gì cả.”

Cận Bá Quốc nghe xong liền bật cười: “Được chứ! Nhưng sao cháu lại ở một mình, bố mẹ cháu đâu?”

Viễn Nhiên phũng phịu than thở: “Bố cháu thì không chịu chơi cùng cháu. Mà mẹ cháu thì hôm nào cũng khuya muộn mới trở về. Mẹ nói công việc mới của mẹ rất bận. Trước kia, mẹ cháu một ngày làm bốn công việc cũng không thấy bận như thế!”

“Chắc là mẹ cháu chưa quen với công việc nên mới thế!” Cận Bá Quốc xoa đầu an ủi cô bé.

“Hazza…” Viễn Nhiên thở dài: “Cụ ơi, cụ không biết chứ, mỗi sớm mẹ cháu đều dậy sớm làm việc nhà, đưa cháu đi học, rồi tới công ty. Có hôm bố còn đưa một người phụ nữ nào đó về nhà, cô ấy liên tục mắng chửi mẹ của cháu…”

Trong lòng Viễn Nhiên thầm nghĩ: Bố, con đúng là cần một người bố thật! Nhưng con không thể vì thế mà để mẹ con chịu thiệt thòi được.

“Có chuyện đó thật sao?” Cận Bá Quốc hơi sững người hỏi lại.

Viễn Nhiên tỏ vẻ đau khổ gật đầu: “Dạ vâng ạ, cô ấy còn định đánh cháu và mẹ nữa cơ… Nhưng mà cụ ơi, cụ đừng nói với bố là cháu mách cụ đó nhé, nếu không bố sẽ lại la cháu cho xem.”

Cận Bá Quốc dịu dàng xoa đầu cô bé: “Được rồi.”

Vừa đúng lúc, Cận Thời Xuyên trở về, Cận Bá Quốc nói với Viễn Nhiên: “Cháu gái, cháu vào trong chơi với bà Trương một lát, cụ có chuyện cần nói với bố cháu.”

“Dạ được.” Viễn Nhiên vui vẻ nắm lấy tay bà Trương, tung tăng rời đi.

Cận Thời Xuyên vừa định ngồi xuống thì Cận Bá Quốc liền quát lớn: “Đứng lên.”

Anh giật mình đứng phắt dậy, nghiêm túc hỏi: “Ông nội, cháu lại làm sai gì rồi?”

“Cháu còn dám hỏi ông già này sao?” Cận Bá Quốc dùng gậy chỉ lên mặt cháu trai: “Cháu lại dám bắt nạt Hi Đình à? Lớn gan thật. Đứa cháu dâu mà ta bảo vệ, cháu lại dám động tới ư?”

“Có phải Viễn Nhiên đã mách gì với ông không?” Cận Thời Xuyên tỏ ra khổ sở: “Con nít nói mà ông cũng tin à?”

“Câm miệng. Ta còn không hiểu cháu sao?” Cận Bá Quốc thu gậy về, dập mấy cái giữa sàn phát lên thành tiếng: “Ta nói cho cháu biết, đây là lần cuối ta nghiêm túc cảnh cáo cháu. Nếu để ta nghe thấy việc cháu ức hiếp cháu dâu của ta nữa thì ta sẽ cho cháu biết tay.”

Cận Thời Xuyên ủ dột thở dài: “Không biết ai mới là cháu ruột của ông nữa.”

“Đã thế cháu nên biết thân biết phận đi, đừng có lúc nào cũng hà khắc với phụ nữ.” Cận Bá Quốc biết Cận Thời Xuyên vì bị phản bội nên luôn có ác cảm với phụ nữ, ông cũng thấu hiểu bản mặt lạnh của cháu trai, một khi anh nổi điên lên thì bao nhiêu tàn nhẫn đều vùng vẫy sống lại, ít ai có thể chống đỡ nổi. Mà ông thật lòng quý hai mẹ con Viễn Hi Đình, đặc biệt là hôm nay gặp Viễn Nhiên, cái miệng xinh của cô bé cười lên đáng yêu biết mấy.

Hot

Comments

Trương Thi Điệu

Trương Thi Điệu

con gái tuyệt vời

2024-04-21

0

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Có đứa con gái mat lòng mát dạ

2023-07-27

0

Toàn bộ
Chapter
1 Lời mở đầu
2 Gặp lại nhau giống như hai người xa lạ
3 Chạm mặt nhau vào thời điểm cả hai không ngờ tới nhất
4 Mười năm thương nhớ, không đành buông tay
5 Không nghĩ là anh lại muốn kết hôn hợp đồng
6 Không phải trùng tên mà là cùng một người
7 Xem như dùng tiền mua vợ
8 Tình yêu đã sớm lớn hơn nỗi hận
9 Hiểu lầm thêm sâu
10 Vết thương đau nhất là vết thương không nhìn thấy máu
11 Sự trả thù không vui
12 Sự trỗi dậy mạnh mẽ của thanh xuân
13 Bảo vệ em theo bản năng phản xạ có điều kiện
14 Có người chơi xấu ắt sẽ có người khác bảo vệ
15 Vô tình hôn em
16 Mùa xuân của tổng giám đốc tới rồi
17 Cận Thời Xuyên, mau cứu em
18 Đàn ông là quái thú
19 Bữa cơm bất đắc dĩ
20 Quá khứ thương đau một lần nữa trỗi dậy
21 Đột nhiên trở nên tốt tính
22 Không thể nào cưỡng lại những rung cảm
23 Bạn thân
24 Có anh chống lưng
25 Dám làm mà không dám nhận
26 Cũng đâu phải chưa từng hôn
27 Giữa hàng trăm ánh mắt cay nghiệt, chỉ có anh chịu bước về phía em
28 Sự thật năm xưa dần hé lộ
29 Hoá ra em mới là người bất ngờ
30 Liệu anh có còn chút tình cảm nào với em không?
31 Nhất định phải vạch rõ giới hạn sao?
32 Phụ nữ khi say
33 Giận cá chém thớt
34 Không muốn em hiểu nhầm
35 Em luôn luôn là giới hạn
36 Hiểu rõ nhau hơn
37 Sao em dám trêu chọc bản lĩnh đàn ông của anh?
38 Nhất thời mất kiểm soát
39 Bị hãm hại
40 Can tâm tình nguyện trao hết cho anh
41 Lần đầu của con gái
42 Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?
43 Hôn anh
44 Bị đổ oan
45 Không muốn tiếp tục trốn chạy
46 Gặp lại người bạn cũ
47 Cần em bước vào thế giới cô độc của riêng anh
48 Đêm mưa
49 Không muốn anh phải lo lắng
50 Phơi bày sự thật
51 Chỉ muốn ôm em thật chặt
52 Khoảnh thời gian yên lặng và bình yên
53 Biển đêm
54 Dã thú và thiên thần cách nhau không xa
55 Thăm mộ
56 Nam phụ trong lòng em
57 Biết phải làm sao?
58 Bệnh viện
59 Chuốc say anh để tìm ra sự thật
60 Em không cần anh thì anh còn cần mạng để làm gì?
61 Rõ ràng là quan tâm nhưng lại tỏ ra hờ hững
62 Vì một người
63 Suốt đời này chỉ yêu mình cô ấy
64 Làm rõ ràng mọi chuyện
65 Gọi ông xã
66 Sự cưng chiều của Cận tổng
67 Vụng trộm yêu đương
68 Nhà họ Cận chống lưng
69 Càng ngày càng lưu manh dã thú
70 Nhớ em
71 Em dám đặt công việc lên trước anh?
72 Chỉ em hiểu anh
73 Luôn luôn ở bên em
74 Dỗ vợ
75 Tối nay em lại phải chịu khổ rồi
76 Bị bắt cóc
77 Đòi người
78 Không biết ai ngốc hơn ai
79 Đối với anh em là duy nhất
80 Sự đời thích trêu ngươi
81 Em đúng là không nên tin anh
82 Món quà bí ẩn
83 Kiều Tầm (1)
84 Kiều Tầm (2)
85 Chọc phải ổ kiến lửa
86 Cuộc đời em vốn chỉ có một màu sắc, cho tới khi gặp anh mới trở nên rực rỡ
87 Bị bêu xấu
88 Công khai thân phận
89 Sự thay đổi bất thường của ai đó
90 Không gian riêng tư
91 Em thật sự rất mê người
92 Người anh chọn mãi mãi là em
93 Trên đời này vẫn tồn tại luật nhân quả
94 Anh mãi mãi là nhà của em
95 Sóng gió gia tộc Cận
96 Có chết cũng để em chết trong sung sướng
97 Cho anh danh phận
98 Bị kẻ xấu hãm hại
99 Thoát chết trong gang tấc
100 Ông nội đã tỉnh lại
101 Trở về
102 Sau cơn mưa trời lại sáng
103 Cầu hôn
104 Đại kết cục
Chapter

Updated 104 Episodes

1
Lời mở đầu
2
Gặp lại nhau giống như hai người xa lạ
3
Chạm mặt nhau vào thời điểm cả hai không ngờ tới nhất
4
Mười năm thương nhớ, không đành buông tay
5
Không nghĩ là anh lại muốn kết hôn hợp đồng
6
Không phải trùng tên mà là cùng một người
7
Xem như dùng tiền mua vợ
8
Tình yêu đã sớm lớn hơn nỗi hận
9
Hiểu lầm thêm sâu
10
Vết thương đau nhất là vết thương không nhìn thấy máu
11
Sự trả thù không vui
12
Sự trỗi dậy mạnh mẽ của thanh xuân
13
Bảo vệ em theo bản năng phản xạ có điều kiện
14
Có người chơi xấu ắt sẽ có người khác bảo vệ
15
Vô tình hôn em
16
Mùa xuân của tổng giám đốc tới rồi
17
Cận Thời Xuyên, mau cứu em
18
Đàn ông là quái thú
19
Bữa cơm bất đắc dĩ
20
Quá khứ thương đau một lần nữa trỗi dậy
21
Đột nhiên trở nên tốt tính
22
Không thể nào cưỡng lại những rung cảm
23
Bạn thân
24
Có anh chống lưng
25
Dám làm mà không dám nhận
26
Cũng đâu phải chưa từng hôn
27
Giữa hàng trăm ánh mắt cay nghiệt, chỉ có anh chịu bước về phía em
28
Sự thật năm xưa dần hé lộ
29
Hoá ra em mới là người bất ngờ
30
Liệu anh có còn chút tình cảm nào với em không?
31
Nhất định phải vạch rõ giới hạn sao?
32
Phụ nữ khi say
33
Giận cá chém thớt
34
Không muốn em hiểu nhầm
35
Em luôn luôn là giới hạn
36
Hiểu rõ nhau hơn
37
Sao em dám trêu chọc bản lĩnh đàn ông của anh?
38
Nhất thời mất kiểm soát
39
Bị hãm hại
40
Can tâm tình nguyện trao hết cho anh
41
Lần đầu của con gái
42
Có cần anh nhắc lại cho em nhớ không?
43
Hôn anh
44
Bị đổ oan
45
Không muốn tiếp tục trốn chạy
46
Gặp lại người bạn cũ
47
Cần em bước vào thế giới cô độc của riêng anh
48
Đêm mưa
49
Không muốn anh phải lo lắng
50
Phơi bày sự thật
51
Chỉ muốn ôm em thật chặt
52
Khoảnh thời gian yên lặng và bình yên
53
Biển đêm
54
Dã thú và thiên thần cách nhau không xa
55
Thăm mộ
56
Nam phụ trong lòng em
57
Biết phải làm sao?
58
Bệnh viện
59
Chuốc say anh để tìm ra sự thật
60
Em không cần anh thì anh còn cần mạng để làm gì?
61
Rõ ràng là quan tâm nhưng lại tỏ ra hờ hững
62
Vì một người
63
Suốt đời này chỉ yêu mình cô ấy
64
Làm rõ ràng mọi chuyện
65
Gọi ông xã
66
Sự cưng chiều của Cận tổng
67
Vụng trộm yêu đương
68
Nhà họ Cận chống lưng
69
Càng ngày càng lưu manh dã thú
70
Nhớ em
71
Em dám đặt công việc lên trước anh?
72
Chỉ em hiểu anh
73
Luôn luôn ở bên em
74
Dỗ vợ
75
Tối nay em lại phải chịu khổ rồi
76
Bị bắt cóc
77
Đòi người
78
Không biết ai ngốc hơn ai
79
Đối với anh em là duy nhất
80
Sự đời thích trêu ngươi
81
Em đúng là không nên tin anh
82
Món quà bí ẩn
83
Kiều Tầm (1)
84
Kiều Tầm (2)
85
Chọc phải ổ kiến lửa
86
Cuộc đời em vốn chỉ có một màu sắc, cho tới khi gặp anh mới trở nên rực rỡ
87
Bị bêu xấu
88
Công khai thân phận
89
Sự thay đổi bất thường của ai đó
90
Không gian riêng tư
91
Em thật sự rất mê người
92
Người anh chọn mãi mãi là em
93
Trên đời này vẫn tồn tại luật nhân quả
94
Anh mãi mãi là nhà của em
95
Sóng gió gia tộc Cận
96
Có chết cũng để em chết trong sung sướng
97
Cho anh danh phận
98
Bị kẻ xấu hãm hại
99
Thoát chết trong gang tấc
100
Ông nội đã tỉnh lại
101
Trở về
102
Sau cơn mưa trời lại sáng
103
Cầu hôn
104
Đại kết cục

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play