Chương 12: Ông chủ nội thương

Có lẽ đây là lần đầu tiên được thoải mái vậy, Cửu chìm vào trong giấc ngủ tương đối sâu. Không có tiếng gào thét la mắng vì cô ngủ quên mà gọi cô dậy. Cũng không có những cái lạnh hành hạ đến thân thể.

Nhưng rồi bản thân cũng chợt tỉnh giấc, tinh thần cô luôn trong trạng thái ngủ không quá sâu. Bởi trước giờ cô không dám, một phần cũng không được phép, chỉ vì ngủ quá giờ mà đã biết bao nhiêu hình phạt rồi.

Cửu gương mặt có chút ngơ ngác ngồi dậy, lại thấy tấm chăn trên người cô rớt xuống, chiếc váy cũng có phần nhăn nhúm, một bên vai bị lỏng lẻo để lộ khớp xương quai xanh.

Hoắc Thừa Cảnh thoáng cau mày ngước nhìn cô, đúng thật là hành động vô thức này của cô là muốn dụ dỗ mà.

Chưa kịp tỉnh táo thì một giọng nói ồm ồm đã vang lên.

“Tỉnh rồi thì qua đây bôi thuốc cho tôi.”

Hoắc Thừa Cảnh dựa lưng trên giường, chiếc áo đã được cởi ra để lộ cơ thể vạm vỡ cùng làn da hơi ngả màu, trên người chỉ còn lại chiếc quần ngủ. Đâu đó cũng không khó để nhìn ra được vài vết sẹo còn in hằn trên cơ thể ấy. Như mang theo vết tích về việc bản thân đã chịu không ít những vết thương qua các cuộc xung đột bạo lực hay đánh nhau.

Muốn bao nhiêu dụ hoặc đều có bấy nhiêu. Nhưng mà đó là với những người khác, Cửu làm gì có tâm tình mơ tưởng.

Căn phòng kéo rèm kín, nếu không phải vì một lỗ hở nhỏ ngay chỗ kéo rèm mà tia nắng lọt qua rọi vào căn phòng, cô vẫn còn tưởng đây là buổi tối.

Mặc dù còn đang ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã hiểu được tình thế. Cửu liền nhanh chóng tiến lại bên giường, dùng lọ thuốc hôm qua.

Nhưng rồi cô lại ngước nhìn lên người đàn ông vì không biết vết thương ở đâu, bất ngờ chạm vào ánh mắt sắc lẹm ấy khiến cô lần nữa sợ hãi cúi mặt.

Hoắc Thừa Cảnh lười biếng đưa ngón tay chỉ lên cơ thể.

“Nhớ cho kĩ, vết thương ở đây.”

Đúng thật là Hoắc Thừa Cảnh không bị thương, nhưng Cửu lại có suy nghĩ khác, chẳng lẽ là nội thương nên cô mới phải bôi thuốc.

Chắc chắn là hắn ta bị nội thương phía bên trong.

Kì thật, Hoắc Thừa Cảnh chỉ muốn giữ cô lại làm trò. Nhìn vẻ bối rối lẫn ngu ngơ khi bôi vết thương, cả vẻ mặt bôi lên vết thương rất nhẹ nhàng như sợ hắn đau của cô nữa.

Những ngày sau đó, Cửu lúc nào cũng ngủ lại nơi phòng của Hoắc Thừa Cảnh. Mà Hoắc Thừa Cảnh cũng không làm khó cô là mấy, khiến cô gái nhỏ luôn được ngủ thoải mái.

Dường như từ khi ở đây, đám người làm không dám làm khó cô.

Cứ như vậy hơn một tuần trôi qua.

Cửu hôm nay bước đến phòng ông chủ như thường lệ, vừa định mở cửa thì lại thấy bị khóa. Cô định đứng chờ thì Chước Vũ từ xa đi đến, bộ dáng nghiêm chỉnh.

“Sao cô lại ở đây?”

Cửu cúi đầu, cẩn trọng đáp.

“Tôi giúp ngài Hoắc bôi vết thương.”

Chước Vũ hơi cau mày, ông chủ có bao giờ bị vết thương nào mà phải cần người chăm sóc. Hơn nữa còn tận hơn một tuần vẫn chưa khỏi. Chẳng phải ông chủ mấy ngày nay vẫn luyện tập sức khỏe bình thường, căn bản không giống người đang bị thương chút nào.

Hơn nữa, ngày hôm nay tâm trạng ông chủ rất tệ vì phải tiếp xúc với đám trưởng bối vẫn nhăm nhe vị trí làm chủ của ngài. Chính vì biết được tâm trạng tệ, nên cậu đã sớm kiếm người “giải tỏa” cho ông chủ rồi.

Chước Vũ lần nữa nhìn Cửu rồi đánh giá, không lẽ lại chiêu trò muốn tìm cách bước lên giường. Nghĩ đến đây, liền thẳng giọng không nhân nhượng. Tình thế này anh nhìn đã quá quen mắt.

“Ông chủ căn bản không bị thương. Nếu muốn tìm cách bước lên giường của ngài thì nên sớm từ bỏ hy vọng đi. Không phải chỉ vì tiếp xúc được một hai lần liền ảo tưởng. Hoắc thiếu không phải người cô muốn đụng là đụng.”

Cửu nhất thời đứng ngây ra không biết làm gì. Nhưng rồi hiểu được, cô vội cúi đầu. Mặc dù lời nói đều là xúc phạm, nhưng cô gái nhỏ không buồn là mấy. Hơn nữa Cửu trong lòng không khỏi vui mừng, như vậy cô sẽ không phải lo nhìn sắc mặt của ông chủ mà làm việc nữa.

Cửu trở về nhà kho, trên đường đi đám người làm trông thấy không khỏi bàn tán. Gương mặt kẻ nào kẻ nấy đều thể hiện rõ sự khinh bỉ.

“Chỉ là một người làm cũng dám mơ tưởng.”

“Sớm muộn gì cũng bị đá thôi.”

“Chim sẻ mà mơ trở thành phượng hoàng, đúng là hoang đường. Lại còn không xem bản thân là gì.”

Lời kẻ nào kẻ nấy đay nghiến, cô chỉ có thể cúi đầu cố gắng phớt lờ. Cô làm gì mà mong muốn mơ tưởng chứ, một chút cũng không có. Bởi cô biết rõ thân phận bản thân là gì. Một món đồ được mua không hơn không kém.

Hot

Comments

cá con nhỏ

cá con nhỏ

lúc đó đừng hỏi tụi em tại sao lại mất 1/2 lương nhé 🤣

2024-04-29

6

Rubi

Rubi

Anh trợ lý ngu rồi

2024-04-06

2

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Một người được mua về thì phái hầu hạ ong chủ là đúng rồi còn mấy người học cao,con nhà có gia thế mà phải đi giúp việc chỉ mong được leo lên giường ông chủ sao , để được đổi đời sao

2024-02-16

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Món Đồ Đấu Giá
2 Chương 2: Bắt nạt
3 Chương 3: Nhìn lén
4 Chương 4: Tra hỏi
5 Chương 5: Phạt
6 Chương 6: Không có giá trị
7 Chương 7: Ném cô đi
8 Chương 8: Ám sát
9 Chương 9: Hành động ngu ngốc
10 Chương 10: Cần đào tạo lại
11 Chương 11: Hắn không tốt bụng
12 Chương 12: Ông chủ nội thương
13 Chương 13: Bôi thuốc
14 Chương 14: Dùng miệng… bôi!
15 Chương 15: Hành hạ
16 Chương 16: Biểu cảm giết người
17 Chương 17: Có lẽ vì một nữ hầu
18 Chương 18: Tiếp tục làm việc
19 Chương 19: Khẩu vị mới
20 Chương 20: Bác bỏ
21 Chương 21: Cho phép ăn
22 Chương 22: Uống thử sữa
23 Chương 23: Xem ra cũng ngọt
24 Chương 24: Muốn trốn sao?
25 Chương 25: Xin ngài
26 Chương 26: Thân thể yếu ớt
27 Chương 27: Van xin ngài
28 Chương 28: Sợ hãi
29 Chương 29: Ngất
30 Chương 30: Chăm sóc
31 Chương 31: Nghĩ về nữ hầu
32 Chương 32: Trưởng Bối
33 Chương 33: Cố tình bị thương
34 Chương 34: Băng vết thương
35 Chương 35: Bắt nạt
36 Chương 36: Phục vụ
37 Chương 37: Phát hiện vết thương
38 Chương 38: Lo lắng
39 Chương 39: Giá trên trời
40 Chương 40: Lấy lòng tôi đi
41 Chương 41: Học lấy lòng
42 Chương 42: Không ổn rồi
43 Chương 43: Thất hứa
44 Chương 44: Thuộc về hắn
45 Chương 45: Không còn nơi để ở
46 Chương 46: Đem cô về phòng
47 Chương 47: Tiếp thu
48 Chương 48: Sợ gì nữa
49 Chương 49: Chê giường tôi bẩn?
50 Chương 50: Mất ngủ
51 Chương 51: Mang cô đến nơi
52 Chương 52: Nhân từ với cô
53 Chương 53: Cô không chạy được
54 Chương 54: Muốn tự do không?
55 Chương 55: Thay đổi suy nghĩ
56 Chương 56: Tôi, đau
57 Chương 57: Hợp tác
58 Chương 58: Chết cũng không muốn
59 Chương 59: Tự do
60 Chương 60: Tìm kiếm
61 Chương 61: Vô thức tiến vào suy nghĩ
62 Chương 62: Xử lý
63 Chương 63: Bất ổn
64 Chương 64: Muốn cái gì, tôi sẽ cho
65 Chương 65: Nhu tình trong đáy mắt
66 Chương 66: Mua sắm
67 Chương 67: Tôi sẽ không làm gì
68 Chương 68: Hỗ trợ về tinh thần
69 Chương 69: Ý đồ xấu
70 Chương 70: Khu luyện tập
71 Chương 71: Vứt bỏ tôn nghiêm
72 Chương 72: Cắn rứt lương tâm
73 Chương 73: Làm những điều em muốn
74 Chương 74: Lo lắng cho em đến chết mất
75 Chương 75: Nấu ăn cho cô
76 Chương 76: Tôi xin lỗi
77 Chương 77: Mang thai
78 Chương 78: Đoá hoa đẹp nhất
79 Chương 79: Giận dỗi
80 Chương 80:
81 Chương 81: Yêu em (End)
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Chương 1: Món Đồ Đấu Giá
2
Chương 2: Bắt nạt
3
Chương 3: Nhìn lén
4
Chương 4: Tra hỏi
5
Chương 5: Phạt
6
Chương 6: Không có giá trị
7
Chương 7: Ném cô đi
8
Chương 8: Ám sát
9
Chương 9: Hành động ngu ngốc
10
Chương 10: Cần đào tạo lại
11
Chương 11: Hắn không tốt bụng
12
Chương 12: Ông chủ nội thương
13
Chương 13: Bôi thuốc
14
Chương 14: Dùng miệng… bôi!
15
Chương 15: Hành hạ
16
Chương 16: Biểu cảm giết người
17
Chương 17: Có lẽ vì một nữ hầu
18
Chương 18: Tiếp tục làm việc
19
Chương 19: Khẩu vị mới
20
Chương 20: Bác bỏ
21
Chương 21: Cho phép ăn
22
Chương 22: Uống thử sữa
23
Chương 23: Xem ra cũng ngọt
24
Chương 24: Muốn trốn sao?
25
Chương 25: Xin ngài
26
Chương 26: Thân thể yếu ớt
27
Chương 27: Van xin ngài
28
Chương 28: Sợ hãi
29
Chương 29: Ngất
30
Chương 30: Chăm sóc
31
Chương 31: Nghĩ về nữ hầu
32
Chương 32: Trưởng Bối
33
Chương 33: Cố tình bị thương
34
Chương 34: Băng vết thương
35
Chương 35: Bắt nạt
36
Chương 36: Phục vụ
37
Chương 37: Phát hiện vết thương
38
Chương 38: Lo lắng
39
Chương 39: Giá trên trời
40
Chương 40: Lấy lòng tôi đi
41
Chương 41: Học lấy lòng
42
Chương 42: Không ổn rồi
43
Chương 43: Thất hứa
44
Chương 44: Thuộc về hắn
45
Chương 45: Không còn nơi để ở
46
Chương 46: Đem cô về phòng
47
Chương 47: Tiếp thu
48
Chương 48: Sợ gì nữa
49
Chương 49: Chê giường tôi bẩn?
50
Chương 50: Mất ngủ
51
Chương 51: Mang cô đến nơi
52
Chương 52: Nhân từ với cô
53
Chương 53: Cô không chạy được
54
Chương 54: Muốn tự do không?
55
Chương 55: Thay đổi suy nghĩ
56
Chương 56: Tôi, đau
57
Chương 57: Hợp tác
58
Chương 58: Chết cũng không muốn
59
Chương 59: Tự do
60
Chương 60: Tìm kiếm
61
Chương 61: Vô thức tiến vào suy nghĩ
62
Chương 62: Xử lý
63
Chương 63: Bất ổn
64
Chương 64: Muốn cái gì, tôi sẽ cho
65
Chương 65: Nhu tình trong đáy mắt
66
Chương 66: Mua sắm
67
Chương 67: Tôi sẽ không làm gì
68
Chương 68: Hỗ trợ về tinh thần
69
Chương 69: Ý đồ xấu
70
Chương 70: Khu luyện tập
71
Chương 71: Vứt bỏ tôn nghiêm
72
Chương 72: Cắn rứt lương tâm
73
Chương 73: Làm những điều em muốn
74
Chương 74: Lo lắng cho em đến chết mất
75
Chương 75: Nấu ăn cho cô
76
Chương 76: Tôi xin lỗi
77
Chương 77: Mang thai
78
Chương 78: Đoá hoa đẹp nhất
79
Chương 79: Giận dỗi
80
Chương 80:
81
Chương 81: Yêu em (End)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play