Cuộc sống của cô cứ thế bình dị trôi qua, cô đã nghĩ có lẽ mình sẽ sống hết cả đời này như vậy, không muộn phiền, không vướng bận tình yêu nhưng cuộc sống mà, đâu chỉ có tình cảm nam nữ.
Có những ngày, mọi thứ đều thật tồi tệ: công việc không suôn sẻ, cô bị đồng nghiệp ức hiếp, mẹ cô lại cằn nhằn vì những chuyện không đâu, cô muốn tìm ai đó để chia sẻ.
Cô liền nghĩ ngay đến cô bạn thân từ thời đại học. Dù tốt nghiệp đã lâu nhưng cả hai vẫn giữ liên lạc. Tuy nhiên, cô ấy cách xa cô 40 km, và vì cả hai đều có cuộc sống riêng nên thỉnh thoảng cả hai mới có thể gặp nhau và bàn về đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất. Cô gửi tin nhắn:
- Ê.. Mày đang làm gì đó?
Sau gần 30 phút, điện thoại cô có thông báo tin nhắn:
- Tao đang bận với đống báo cáo và giáo án
- Uh. Mày tranh thủ làm rùi ngủ sớm đi..
- Uh.
"Haizz... " Cô khẽ thở dài! Bạn cô đang bận rộn với những vấn đề của cô ấy thì sao cô có thể chia sẻ với cô ấy vấn đề của mình ngay lúc này.
Một mình buồn chán, cô lướt facebook, coi video nghe nhạc các kiểu, nhưng tâm trạng vẫn không khá hơn. Nỗi buồn, cô đơn, sự tuyệt vọng như bủa vây, kéo cô vào giấc ngủ tự lúc nào...
***Tại quán cà phê***
Ngày cuối tuần, quán cà phê có vẻ đông đúc hơn nhưng may mắn là chiếc bàn nơi cô thường ngồi: tầng 3 của quán, ngay sát ban công vẫn còn trống. Ngồi chỗ này, cô có thể ngắm nhìn đường phố, dòng người qua lại làm cô thấy lòng nhẹ nhàng, bình yên hơn.
Bình thường, cô lười ra ngoài và cô cũng không thích đi cà phê cho lắm nhưng đôi lúc cô cảm thấy bế tắc trong cuộc sống, cô lại trốn chạy ra đây, tạm gác lại những muộn phiền, đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Nó làm tâm trạng cô tốt hơn.
...
- Xin lỗi cô! Tôi có thể ngồi ở đây không?
Câu nói làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Ngước lên nhìn thì cô thấy một anh chàng cao lớn với gương mặt không gọi là đẹp trai nhưng với sóng mũi cao và đôi mắt to làm gương mặt anh ta trông khá ưa nhìn cùng phong cách trông rất chững chạc. Cô chưa biết trả lời như thế nào thì anh ta tiếp:
- À\, quán hôm nay đông quá\, nếu cô không phiền thì tôi có thể ngồi chung bàn được không?
"Cái thằng cha vô duyên này, sao không ngồi chung zi mấy bàn có nam, xin ngồi chung mình không biết, hay là để ý mình ta? hehehe"- Cô nghĩ thầm trong đầu.
Có lẽ nhìn vẻ mặt cô hơi kỳ lạ nên anh ta nói:
- Cô đừng hiểu lầm nha\, chỗ cô ngồi là chỗ tôi vẫn thường ngồi. Ngồi chỗ này có thể ngắm nhìn đường phố\, cảnh vật... nếu cô cảm thấy phiền thì tôi sẽ qua chỗ khác ngồi.
"Èo! Mày tỉnh lại đi! Quê chưa con! Mày già khú đế rùi còn tưởng bở"- nội tâm cô gào thét
- Đâu!.. Tôi có hiểu lầm gì đâu- cô lắp bắp chữa thẹn nhưng nhìn gương mặt khinh khỉnh kia làm cô cảm giác câu nói này không có tác dụng mấy.
- Vậy tôi có thể ngồi cùng cô chứ? -anh ta nhẹ nhàng đề nghị
- Hả?- Cô có vẻ bối rối.
- Nếu cô ngại thì thôi tôi đi chỗ khác- anh nói với vẻ buồn.
- À\, không sao\, anh ngồi đi\, tôi cũng đi bây giờ.
Nói rồi, cô vơ túi xách và đi vội như đang trốn chạy. Đúng là cô đang thật sự trốn chạy, cũng đã lâu rồi cô không bắt chuyện với người đàn ông lạ nào và cũng không cho phép bất cứ người đàn ông nào bước vào cuộc đời cô. Nói cô hèn nhát cũng được nhưng cô sợ, cô không muốn lại bị tổn thương.
Cô bỏ đi mà nào hay biết, sau lưng cô, người đàn ông đang đứng ngơ ngác, miệng bất giác cười.
Updated 20 Episodes
Comments