Chương 3: Thay chị lấy chồng

Bây giờ, ngoại trừ để Thanh Y chịu khổ ra, Hướng phu nhân đúng là không còn cách nào khác rồi!

Hôn lễ sau đó nhanh chóng được diễn ra!

Hôm ấy, Hướng phu nhân phải đưa Hướng Thanh Y, đứa con gái thứ hai của mình gả đi, mặc dù đầu óc của con bé vốn không được bình thường, thậm chí là còn như đứa trẻ. Hôn lễ hôm ấy cũng không có chú rể, cũng được tổ chức rất đơn giản. Chỉ là đón dâu về nhà mà thôi, hoàn toàn không mời khách khứa gì, nếu có người thì đó cũng chỉ là anh em thân thiết lắm với nhà họ Sở mà thôi.

Thanh Y trở thành vợ của người ta sau khi cô ngây ngô làm theo lời mẹ mình, ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn kia. Hướng Thanh Y cũng không biết bản thân mình đã làm cái gì, đầu óc cô cứ như một đứa trẻ lên ba, cứ nghĩ ký vào đó sẽ có kẹo mà thôi.

Hôn lễ diễn ra một cách nhanh chóng!

Sau khi làm đủ các nghi thức cần phải làm, Hướng Thanh Y được người giúp việc dẫn về phòng tân hôn. Ban đầu, cô gái nhỏ này còn ương bướng nhất định không chịu đi, nhưng mẹ chồng nói nếu đến đó sẽ có kẹo ăn, thế là Thanh Y vui vẻ đi luôn.

Cô gái này thì biết lấy chồng là gì đâu!

Hướng Thanh Y thì chỉ có một niềm đam mê bất tận với mấy loại kẹo đủ màu sắc mà thôi.

Ngồi trên giường trải đầy hoa, trên người của Hướng Thanh Y vẫn còn khoác lên một bộ váy cưới tinh xảo tôn lên nước da trắng muốt của cô. Hai tay cô ôm chặt một con gấu nhỏ, đôi mắt long lanh to tròn nhìn một lượt xung quanh, dường như người con gái này đang tìm kiếm điều gì đó.

Cô ngó nghiêng xung quanh!

Không phải nói đến đây là sẽ được ăn kẹo thoả thích hay sao?

Sao lại chẳng thấy kẹo đâu nhỉ?

Thanh Y ảo não nhìn con gấu bông trên tay mình: "Bé gấu à, hình như nơi này không có kẹo thì phải? Nhưng rõ ràng là mẹ bảo ở đây có kẹo mà, sao lại không thấy nhỉ?" Giọng nói của cô gái ấy ngây ngô, trong trẻo, nghe thật là dễ thương, chỉ tiếc là đầu óc của Hướng Thanh Y lại có vấn đề mà thôi.

Đang ngồi ngây ra đó thì cánh cửa ở phía trước mở ra, từng bước chân vang lên ngày một lớn hơn tiến về phía của người con gái đang ngồi trên giường. Trước mặt của Thanh Y là một bóng đen cao lớn. Cô ngây ngô nhướn mày, rồi tò mò ngước mắt lên. Trước mặt cô hiện giờ là một người đàn ông cao lớn, trên người anh ta khoác một bộ âu phục sang trọng, hai tay anh ta cho vào trong túi quần của mình. Dáng người cao lớn, ngũ quan thanh tú, đôi lông mày rậm rạp vô cùng dũng mãnh.

Hướng Thanh Y mở to mắt nhìn người vừa bước vào, cô không hề tỏ ra sợ hãi mà ngây thơ hỏi: "Chú à? Chú là ai thế? Có phải chú mang kẹo đến cho Y Y phải không?" Nhắc đến kẹo, hai mắt của cô bé kia liền sáng lên như sao, trên khuôn mặt còn đang cười khúc khích nhìn người đàn ông ở trước mặt mình.

Khoé môi của Sở Duật hơi giật giật!

Anh nhíu mày nhìn cô gái ở trước mặt với một tâm trạng vô cùng bàng hoàng.

Chú sao?

Sở Duật năm nay mới có hai mươi tư tuổi thôi đấy, cô gái này sao lại gọi anh là chú rồi? Bây giờ Sở Duật không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình hiện giờ nữa.

Khoé môi của Sở Duật giương cao, hai mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm người con gái xinh đẹp trước mặt: "Cô gái? Cô không sợ tôi sao? Đối diện với tôi cô không sợ à?" Đây chính là điều khiến cho Sở Duật bất ngờ về người vợ kia của mình. Trước đây, mỗi khi ai đối diện với Sở Duật đều tỏ ra vô cùng sợ hãi, nay người vợ này của anh lại không hề sợ.

Đúng thật là khiến anh hơi bất ngờ đấy!

Hướng Thanh Y thu lại nụ cười trên môi mình, cô liên tục lắc đầu: "Không sợ! Chú à, chú đến chơi với Y Y ạ? Mẹ bảo Y Y đến đây nhưng lại không mang kẹo cho Y Y, có phải chú mang đồ ăn đến cho Y Y có đúng không ạ?" Cô gái nhỏ này mím môi lại, hai mắt to tròn nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Đầu óc của cô vốn đã không được bình thường, nên làm gì có chuyện biết sợ hay là không cơ chứ.

Sở Duật không biết hình dung tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào nữa. Cô gái này cứ một câu gọi chú, hai câu gọi chú, trông anh già đến như vậy cơ à? Sở Duật hơi nhíu mày quan sát người con gái trên giường kia.

Cô gái này vốn rất xinh đẹp mà!

Nhưng có vẻ như đầu óc không được bình thường cho lắm!

Hướng Thanh Y vốn dĩ rất thông minh, cô cũng rất xinh đẹp nữa, cô còn đẹp hơn người chị tên Hướng Thanh Lan kia của mình nữa. Nhưng chỉ tiếc rằng vào đúng ngày sinh nhật tuổi mười tám của mình, Hướng Thanh Y đã gặp tai nạn giao thông, một tai nạn rất nghiêm trọng.

Tuy vụ tai nạn ấy không hề cướp đi tính mạng của cô, thế nhưng nó đã khiến cô từ một cô gái thông minh biến thành một đứa trẻ ba tuổi vô lo vô nghĩ. Nhà họ Hướng đã tìm mọi cách để chữa trị cho cô, nhưng vẫn không có cách nào hiệu quả. Hướng Thanh Y vẫn cứ như vậy, trong suốt hai năm nay, cô vẫn chỉ sống trong tiềm thức của một đứa trẻ ba tuổi mà thôi.

Hướng Thanh Y hơi chau mày, thấy người kia không trả lời, cô khoanh tay giận dỗi cứ như một đứa trẻ rồi chạy lon ton xuống giường: "Chú à, sao chú không trả lời thế? Có phải là chú ghét Y Y phải không? Chú ghét Y Y thì đi đi, Y Y cũng không muốn nhìn thái chú." Do còn mặc váy trên người cho nên Hướng Thanh Y chỉ mới lon ton được vài buổi thì vô tình giẫm vào chiếc váy lòe xòe ở trên người, tí nữa thì ngã ra, cũng may là Sở Duật đỡ được cô.

Anh ấn cô gái này ngồi xuống giường, hung hăng liếc mắt nhìn cô một cái: "Cô ngồi im một chỗ đi, đừng có chạy lung tung, không có ngã ra đấy thì ba mẹ tôi lại mắng tôi không chăm sóc tốt cho cô." Sở Duật nhìn cô, anh còn tỏ vẻ ghét bỏ nữa.

"Hơn nữa cô gái này, tôi cũng cần phải nhắc nhở cô một câu. Tuy bây giờ tôi là chồng của cô, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Tôi với cô có lẽ đều bị người khác ép hôn, nên cũng không cần phải tỏ ra thân thiết làm gì cả. Chúng ta cứ sống cuộc sống của mình, thân ai nấy lo." Sở Duật lạnh lùng quăng cho Hướng Thanh Y một câu, anh vốn đâu có muốn lấy vợ, chỉ tại cha mẹ ép anh đấy chứ.

Suốt những năm nay, Sở Duật không ngừng nghe những lời lải nhải của cha mẹ mình, suốt ngày ép anh lấy vợ. Chính vì thế anh mới tung tin đồn là bản thân mình tàn tật ra bên ngoài, khiến những cô gái kia chạy mất dép. Sở Duật cũng chẳng bao giờ để lộ mặt mình trước giới truyền thông, cho nên khi gặp anh cũng chẳng ai nhận ra cả.

Tưởng rằng như vậy cha mẹ sẽ để yên, nhưng không ngờ họ lại nhất quyết ép anh lấy vợ cơ chứ. Lại còn bị ép hôn nữa chứ. Sở Duật lần này chống đối mấy cũng không được, thế nên anh đành phải chấp nhận lấy một cô vợ hờ mà thôi?

"Chồng, chú là chồng của Y Y sao?" Hướng Thanh Y ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy to tròn như hai viên ngọc chăm chăm nhìn người ở trước mặt mình. Sở Duật gật đầu một cái, Thanh Y lại vô cùng hào hứng hỏi anh: "Chú ơi, thế chồng là gì vậy chú? Có ăn được không? Chồng có ngon như kẹo không?"

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Tội cho Thanh Y quá, tự nhiên lại rơi vào hoàn cảnh này. Nhưng cũng không sao, ngốc cũng có cái phúc của ngốc. Chính bởi sự ngây ngô của mình mà sau này cô gái nhỏ sẽ thu phục được trái tim của anh Duật thôi. Ko, là anh Duật tự nguyện mang trái tim ra nộp cho TY ấy.
Cũng mong TY sớm lấy lại sự thông minh vốn có.

2024-09-30

12

Ngô Huệ

Ngô Huệ

Có ăn được không sau này chị biết chắc là ngon rồi

2024-11-07

8

:333

:333

Ngon hơn cả kẹo/Drool/

2024-11-30

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Nhất quyết không gả
2 Chương 2: Tìm người thay thế
3 Chương 3: Thay chị lấy chồng
4 Chương 4: Lúng túng
5 Chương 5: Thú tính
6 Chương 6: Chưa từng được quan tâm như thế
7 Chương 7: Canh bồi bổ
8 Chương 8: Con ghẻ
9 Chương 9: Giận
10 Chương 10: Dỗ vợ
11 Chương 11: Ghen
12 Chương 12: Lần đầu dỗ dành
13 Chương 13: Dối lòng
14 Chương 14: Băng tan
15 Chương 15: Gặp nguy
16 Chương 16: Cứu nguy
17 Chương 17: Cái giá phải trả
18 Chương 18: Bảo vệ
19 Chương 19: Cha mẹ chồng quốc dân
20 Chương 20: Đến công ty
21 Chương 21: Cay độc
22 Chương 22: Vợ tôi
23 Chương 23: Trừng phạt
24 Chương 24: Tan chảy
25 Chương 25: Ăn giấm
26 Chương 26: Cái miệng hại cái thân
27 Chương 27: Đáng yêu
28 Chương 28: Tình cảm
29 Chương 29: Chọc vào nỗi đau
30 Chương 30: Biện pháp
31 Chương 31: Thất bại
32 Chương 32: Bụng dạ đen tối
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35: Về nhà mẹ đẻ
36 Chương 36: Bẻ gãy mộng tưởng
37 Chương 37: Cảnh cáo
38 Chương 38: Mình em
39 Chương 39: Quá khứ
40 Chương 40: Giận dữ
41 Chương 41: Bắt cóc
42 Chương 42: Lo lắng
43 Chương 43: Độc ác
44 Chương 44: Đau đớn
45 Chương 45: Tức giận
46 Chương 46: Trả giá (1)
47 Chương 47: Trả giá (2)
48 Chương 48: Hình phạt
49 Chương 49: Suy sụp
50 Chương 50: Khỏi bệnh
51 Chương 51: Dò hỏi
52 Chương 52: Đáng phải nhận
53 Chương 53: Tốt
54 Chương 54: Cưng chiều
55 Chương 55: Cầu xin
56 Chương 56: Ra mặt
57 Chương 57: Vị khách không mời
58 Chương 58: Trơ trẽn
59 Chương 59: Cảnh cáo
60 Chương 60: Quá khứ
61 Chương 61: Mình em
62 Chương 62: Thay đổi
63 Chương 63: Gặp lại (1)
64 Chương 64: Gặp lại (2)
65 Chương 65: Ảo tưởng
66 Chương 66: Giận
67 Chương 67: Tin tưởng
68 Chương 68: Tâm sự
69 Chương 69: Bất an
70 Chương 70: Lòng tin
71 Chương 71: Gặp mặt
72 Chương 72: Kích động
73 Chương 73: Hỗn loạn
74 Chương 74: Đối diện
75 Chương 75: Phản bội?
76 Chương 76: Bộ mặt thật
77 Chương 77: Hình phạt
78 Chương 78: Giải thích (1)
79 Chương 79: Giải thích (2)
80 Chương 80: Về nhà
81 Chương 81: Tiến về phía trước
82 Chương 82: Ăn giấm
83 Chương 83: Mặt dày
84 Chương 84: Mang thai
85 Chương 85: Vô sỉ
86 Chương 86: Chuyển phòng ngủ
87 Chương 87: Kết thúc
88 Chương 88: Ngoại truyện (1)
89 Chương 89: Ngoại truyện (2)
90 Chương 90: Ngoại truyện (3): Toàn văn hoàn
91 Giới thiệu tác phẩm mới
Chapter

Updated 91 Episodes

1
Chương 1: Nhất quyết không gả
2
Chương 2: Tìm người thay thế
3
Chương 3: Thay chị lấy chồng
4
Chương 4: Lúng túng
5
Chương 5: Thú tính
6
Chương 6: Chưa từng được quan tâm như thế
7
Chương 7: Canh bồi bổ
8
Chương 8: Con ghẻ
9
Chương 9: Giận
10
Chương 10: Dỗ vợ
11
Chương 11: Ghen
12
Chương 12: Lần đầu dỗ dành
13
Chương 13: Dối lòng
14
Chương 14: Băng tan
15
Chương 15: Gặp nguy
16
Chương 16: Cứu nguy
17
Chương 17: Cái giá phải trả
18
Chương 18: Bảo vệ
19
Chương 19: Cha mẹ chồng quốc dân
20
Chương 20: Đến công ty
21
Chương 21: Cay độc
22
Chương 22: Vợ tôi
23
Chương 23: Trừng phạt
24
Chương 24: Tan chảy
25
Chương 25: Ăn giấm
26
Chương 26: Cái miệng hại cái thân
27
Chương 27: Đáng yêu
28
Chương 28: Tình cảm
29
Chương 29: Chọc vào nỗi đau
30
Chương 30: Biện pháp
31
Chương 31: Thất bại
32
Chương 32: Bụng dạ đen tối
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35: Về nhà mẹ đẻ
36
Chương 36: Bẻ gãy mộng tưởng
37
Chương 37: Cảnh cáo
38
Chương 38: Mình em
39
Chương 39: Quá khứ
40
Chương 40: Giận dữ
41
Chương 41: Bắt cóc
42
Chương 42: Lo lắng
43
Chương 43: Độc ác
44
Chương 44: Đau đớn
45
Chương 45: Tức giận
46
Chương 46: Trả giá (1)
47
Chương 47: Trả giá (2)
48
Chương 48: Hình phạt
49
Chương 49: Suy sụp
50
Chương 50: Khỏi bệnh
51
Chương 51: Dò hỏi
52
Chương 52: Đáng phải nhận
53
Chương 53: Tốt
54
Chương 54: Cưng chiều
55
Chương 55: Cầu xin
56
Chương 56: Ra mặt
57
Chương 57: Vị khách không mời
58
Chương 58: Trơ trẽn
59
Chương 59: Cảnh cáo
60
Chương 60: Quá khứ
61
Chương 61: Mình em
62
Chương 62: Thay đổi
63
Chương 63: Gặp lại (1)
64
Chương 64: Gặp lại (2)
65
Chương 65: Ảo tưởng
66
Chương 66: Giận
67
Chương 67: Tin tưởng
68
Chương 68: Tâm sự
69
Chương 69: Bất an
70
Chương 70: Lòng tin
71
Chương 71: Gặp mặt
72
Chương 72: Kích động
73
Chương 73: Hỗn loạn
74
Chương 74: Đối diện
75
Chương 75: Phản bội?
76
Chương 76: Bộ mặt thật
77
Chương 77: Hình phạt
78
Chương 78: Giải thích (1)
79
Chương 79: Giải thích (2)
80
Chương 80: Về nhà
81
Chương 81: Tiến về phía trước
82
Chương 82: Ăn giấm
83
Chương 83: Mặt dày
84
Chương 84: Mang thai
85
Chương 85: Vô sỉ
86
Chương 86: Chuyển phòng ngủ
87
Chương 87: Kết thúc
88
Chương 88: Ngoại truyện (1)
89
Chương 89: Ngoại truyện (2)
90
Chương 90: Ngoại truyện (3): Toàn văn hoàn
91
Giới thiệu tác phẩm mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play