[ Hôm sau.. Tại nhà Bảo An]
Mẹ nó đâu rồi, mau đi pha nước tiếp khách
" Là ai đến chơi đấy, tôi làm một ít bánh ngọt mang ra nhé"
Mẹ Bảo An vừa mang mâm trà, bánh mứt ra thì bà đứng dường như chết lặng
À, chào chị. Xin trân trọng giới thiệu với chị, tôi là Thùy My vợ tương lai đồng thời cũng là thành viên tương lai trong ngôi nhà này. Mong được làm quen với chị.
" Này, cô là ai mà dám vào nhà tôi nói chuyện với giọng điệu như thế. Mau bước ra khỏi nhà tôi ngay"
Ủa chị, chị không phải là giúp việc của anh Quốc đây ư?
Ủa anh, sao anh nói với em nhà anh chỉ có một người con trai thôi sao
À..bé cưng của anh cứ bình tĩnh trước đã. Mọi chuyện cứ để anh đây lo liệu
Bà đứng đực ra đó làm gì. Sẵn tiện nói cho bà biết, từ hôm nay Thùy My đây sẽ sống chính thức trong ngôi nhà này. Bà và con không có quyền được lên tiếng
" Thật nực cười, ông nghĩ Bảo An sẽ chấp nhận người đàn bà kia là mẹ kế ư".
Bố, mẹ. Đã xảy ra chuyện gì mà ồn ào thế. Bảo An không thể tập trung học bài
Không phải chuyện của con. Con mau quay về phòng học bài ngay cho bố.
Lúc bấy giờ Bảo An vẫn còn loay hoay chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì lại bị người bố mình nhốt cậu vào phòng.
( Tiếng đập cửa) Bố, sao bố lại nhốt con lại cơ chứ. Mở cửa cho con đi mà bố, con muốn được gặp mẹ. Mẹ ơi,...Bảo An sợ lắm, mẹ mở cửa cho Bảo An đi mà mẹ.
Mẹ Bảo An vì không thể tiếp tục chịu đựng những áp lực từ người chồng vũ phu của mình nên bà nhất thời đã quyết định rời khỏi ngôi nhà thân thuộc, rời khỏi con trai yêu quý của bà.
Có lẽ, suốt hai mươi năm qua bà đã phải chịu đựng biết bao trận đòn vô cớ khi chồng bà say xỉn. Những lời đàm tiếu từ họ hàng, chẳng ai có thể thấu hiểu bao nỗi buồn tủi mà bà đã phải gánh chịu.
Căn bản, bà không thể mang theo Bảo An khi trên tay chẳng có thứ gì ngoài hai bàn tay trắng. Bà thiết nghĩ Bảo An sẽ hạnh phúc hơn khi ở lại ngôi nhà, có điều kiện sung túc hơn. Được ăn học đến nơi đến chốn, không phải vất vả lang thang theo bà bươn trải từng ngày để kím bữa ăn.
Phải chăng bà đã sai khi không thấu hiểu tâm trạng của Bảo An. Cậu bé chỉ ước mong có được một chút tình cảm từ người thân, gia đình. Dù có cực khổ cậu bé vẫn có thể vượt qua để đổi được những nụ cười tươi bên người thân yêu của mình.
" Bảo An à, mẹ xin lỗi con. Mẹ rất yêu con nhưng mẹ không còn cách nào khác ngoài rời đi. Mong con sẽ hạnh phúc hơn những tháng ngày trước đây mà mẹ đã không thể cho con có được một mái ấm như bao bạn bè cùng chăng lứa. Tạm biệt con nhé... Bảo An!
Bảo An lúc bấy giờ dường như đã hiểu ra được mọi chuyện. Cậu đau đớn buông xuôi tất cả, cậu ngã người vào cánh cửa và gục xuống khóc nghẹn suốt đêm.
Tại sao, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Một mái ấm gia đình nhỏ nhoi thôi sao lại đắc như thế. Mình phải làm sao để vượt qua chuỗi ngày tựa như ngục tù này cơ chứ.
----
"Chào cậu chủ Trương. Bà chủ đang đợi cậu dùng bữa ạ"
Con về rồi à. Hôm nay con tan học về muộn thế. Nói mẹ nghe nào, hôm nay con học có vui không?
~ Con không còn là con nít nữa, mẹ không cần phải bận tâm đến chuyện riêng của con. Con no rồi, con lên phòng trước đây.
Trương.. Trương Huy Tuấn. Cái thằng nhóc này!
Huy Tuấn chậm rãi mở cửa phòng, cậu vừa bước vào đã ném balo sang một góc. Cậu kéo nhẹ chiếc cà vạt và nằm ngữa trên chiếc giường
~ Thật nhàm chán, cuộc sống vô vị đến thế ư.
Sáng hôm sau, khi bình minh đã lên lưng đồi. Tia nắng hồng chiếu rọi qua khe cửa sổ. Trương Huy Tuấn vẫn nằm ngủ say trên chiếc nệm êm
" Dạ thưa cậu chủ, đã muộn giờ học rồi ạ"
~ Ưmm...Phiền chết đi được, tôi muốn ngủ thêm chút đã..
~ A.. đau. Sao mẹ lại nhéo tai con.
Cái thằng nhóc này có mau dậy ăn sáng rồi đi học không. Hay muốn mẹ gọi điện mách bố con biết đây.
Mình nuông chiều cái thằng bé này quá nên nó hư đốn rồi. Không thể cứ tiếp tục như thế được, từ ngày mai mẹ sẽ thuê bảo mẫu đến để quản lý con, kể cả những chuyện riêng tư của con mẹ cũng phải nắm soát.
~ Mẹ à, con chịu thua mẹ luôn đấy.
[ Nhà Bảo An..]
" Con trai à. Mau đến ăn cơm cùng gia đình thôi nào. Bố con đợi con từ nãy đến giờ đấy An An
Bà không phải là gia đình của tôi. Chỉ có mẹ tôi mới được gọi tôi là An An thôi!
Thằng ranh xất láo. Mày không nể mặc bố mày cơ à.
Bảo An tỏ ra vẻ bất mãn. Cậu cứ một mạch rời khỏi căn nhà
" Ê kìa tụi bây. Nhìn sang bên kia xem, không phải là Bảo An ư. Sao giờ này nó không đến trường mà hớt hãy chạy đi đâu thế cơ chứ"
" Chắc bố nó chạy ra tay đánh mẹ con Bảo An. Tội nó thật, mà thôi muộn giờ học rồi chúng mình mau đến lớp thôi"
Updated 42 Episodes
Comments
Punni07
Biến cố sớm vậy /Scowl/
2024-11-15
1
moon
mong sớm qua
2024-12-13
1
Hướng dương nhỏ 🌻🌻🌻
Biến cố qua chừng
2024-12-06
1