Nghĩ đến đây, Thẩm Dịch đã ngờ ngợ ra điều gì đó, có thể tình trạng hiện tại của bản thân anh không mấy khả quan. Nếu là trúng độc hoặc gặp chấn thương từ ngoại lực, chưa tính đến cơ thể sẽ chịu tổn thương gì, khí vận đều sẽ bảo tồn giác quan cảm nhận xuống thấp nhất.
Nhưng đi kèm theo đó là tốc độ tiêu hao khí vận càng xuôi đi rất nhiều.
‘Đúng là vô dụng.’
“Hô.... a....” Hô hấp Thẩm Dịch dồn dập trong vài hơi, khi anh đã hoàn toàn thích ứng được với cơ thể của nguyên chủ.
Anh nắm bắt thời cơ, vội lướt qua dòng thác lũ kí ức, một số ít bản năng vẫn còn sót lại trong cơ thể. Càng chứng thực hơn với suy đoán của Thẩm Dịch là, nguyên chủ không phải bẩm sinh mù lòa, cũng không bị mù tạm thời.
Nhưng cũng không gặp phải tồn thương gì cả?
Gì a?
Vậy đây là đang xảy ra chuyện gì?
Thẩm Dịch hoài nghi nhưng không tìm đến được nguyên nhân, trong lúc lơ đãng là khi, anh khẽ nâng lên gương mặt. Chóp mũi bỗng cọ đến dị vật, mềm như mây, lại buộc cứng như rắn siết.
Thẩm Dịch cứng đờ lại, sau đó thả lỏng tinh thần luôn căng chặt không yên, cái cảm giác này có chút quen thuộc làm sao.
Thẩm Dịch thử động đậy mạnh mẽ hơn, nhưng trong mắt kẻ khác nhìn đến, vẫn chậm rì rì vô cùng. Tựa như mèo con đang dò ra móng vuốt với thế giới bên ngoài trong chiếc ổ ấm an toàn.
Chậm rãi mà từ tốn, cảnh giác cùng sợ sệt.
Song song đi kèm đó là cố gắng kiên cường, tỏ ra bản thân rất trấn định. Chỉ sợ bỗng nhiên có một âm thanh vang lên, chú mèo ấy sẽ bị dọa đến, co rúm lại, vô thố mà run rẩy thân mình.
Thẩm Dịch chậm chạp thả nhẹ hô hấp, miễn cưỡng ngăn chặn bản năng phát run lên của cơ thể, anh dẫm xuống, mơ hồ xác nhận được một mảnh vải đang che phủ đi đôi mắt anh.
Tinh tế, cẩn thận, kín kẽ.
Lại chặt chẽ làm sao.
Khe khẽ tiếng chăn cọ xát, chuông nhỏ đong đưa, trong không gian như một lồng giam to lớn, lại chẳng bị ai chú ý đến hồ điệp nhỏ đang cố giẫy giụa khỏi tơ vò, muốn thoát khỏi chiếc bẫy xinh đẹp của ai đó tạo ra, để bay đến khoảng trời tự do.
Dù vậy, vẫn rất khó khăn.
Có thứ kéo căng cánh tay anh, khiến cơ bắp Thẩm Dịch tê liệt bất thường.
Thẩm Dịch ngăn không được cảm xúc mất kiên nhẫn của mình, khóe môi giật nhẹ, lại cố gắng nhấp chặt. Anh giật mạnh hành động của cánh tay, thứ âm thanh trầm đục vang lên, “lách cách ——” bất thường, nó truyền đến bên tai, trùng khớp theo từng cử động của cổ tay Thẩm Dịch.
‘Đây là.... bị bắt cóc?’ Anh tự hỏi.
‘Ha?’ Nhưng Thẩm Dịch lại lập tức phủ nhận đi suy nghĩ ấy, cảm nhận tư thế bất kham của chính mình hiện tại.
Thẩm Dịch kỹ càng miêu tả xong, anh bất ngờ cử động hai tay đang bị trói buộc ở trên đầu.
‘Khóa qua đầu? Trên, giường ư....’ Thẩm Dịch cấm không được cảm thán, nghĩ đến một số hình ảnh bản thân đã từng trải qua.
‘Quá quen thuộc....’ Anh nghĩ, rồi khẽ rùng mình.
Không phải sợ, mà là sửng sốt, sau đó càng là ý cười ẩn ẩn tại cổ họng.
Thẩm Dịch nhịn xuống tiếng cười của mình.
Ngón tay anh gõ nhẹ nhàng, đầu móng mềm mại không có một chút sát thương. Thon dài, mềm mụp, vì thời gian trói buộc quá lâu khiến máu không thể lưu thông, sắc da trắng bệch với đường gân xanh nổi rõ như bệnh trạng.
Đường mạch máu màu xanh kia càng chói mắt đến cực điểm. Ở trên nền tuyết trắng lại xuất hiện thứ xấu xí phá hủy kiệt tác. Nếu như có thể dính đến ướt át chất lỏng, hồng nhuận thủy mật, thật hận không thể liếm một chút, lại cắn nhẹ.
Nếu được đánh dấu lên làn da kia, vậy thì tốt quá rồi....
Thẩm Dịch vô tri vô giác trước mỹ cảm bản thân kiến tạo nên, anh vẫn nỗ lực miệt mài dò xét không gian xung quanh mình. Khi ngón tay hoạt động một cách rất nhỏ, từng chút một, anh chạm vào mặt cứng được trói buộc cùng với còng tay.
Thẩm Dịch còn thông qua vòng sắt được kiềm hãm mà đoán ra chiều dài cùng mức độ kiên cố. Nếu tính khả năng tránh thoát được còng tay, tỉ lệ có bao nhiêu cao.
Thẩm Dịch siết chặt hai tay, sau đó, anh nâng lên tay, chỉnh chỉnh lại vị trí phù hợp rồi dậm thật mạnh nó vào đầu giường.
“Cạch —— !”
Xong xuôi, Thẩm Dịch buông lỏng tay, tiếng xiềng xích của còng tay vô tư lự va vào nhau, một hồi âm thanh lưu sướng, nhưng lại như một hòn đá rơi xuống mặt hồ. Khoáy động lên sự bình tĩnh của Thẩm Dịch.
‘Ai bắt cóc, lại làm ra tư thế này chứ....’ Gương mặt Thẩm Dịch lại trắng, lại đỏ, như thể chú tôm hấp trong nhiệt độ cao, muốn thiêu đốt đến ngon miệng.
Thẩm Dịch cắn môi, khe khẽ cười gượng, ‘Ai làm vậy, thiên tài, trói kiểu này cũng tình thú quá ha, haha....’
Nhưng anh không cười được lâu, bởi vì những kẻ sử dụng cái kiểu “tình thú” này....
Không bao giờ đơn giản.
Thẩm Dịch lặng đi vài giây, bắt đầu có dấu hiệu muốn buông xuôi hết thảy, giả chết. Chợt trong đầu anh lóe lên một tia sáng, nếu anh nhớ không lầm thì trước khi mất kết nối với hệ thống, những điều cuối nó nói, là gì nhỉ?
Thẩm Dịch nhớ lại, đầu óc anh trì độn chậm chạp một lúc, rồi mới phản ứng lại đây.
Khí vận chi tử....
Đang ở bên cạnh....?
Ha....
Hừ!
Thẩm Dịch tạm thời áp xuống loại xúc cảm muốn giẫy giụa và thẹn quá thành giận, muốn cắn người xuống. Chỉ trong giây lát, Thẩm Dịch đã nhập diễn, anh hít vào một hơi thật sâu, tuy xác định được nam chính không bình thường. Nhưng Thẩm Dịch lại khá có kiên nhẫn, nếu hắn đã muốn quan sát anh, vậy anh sẽ diễn cho hắn xem!
Thẩm Dịch làm như là một kẻ yếu ớt không hay biết ở nơi này, và bên cạnh bản thân còn tồn tại một kẻ khác.
Đôi tay của anh bị phong bế, phạm vi hoạt động di chuyển trong diện tích nhỏ hẹp đến đáng thương, Thẩm Dịch chỉ đành đánh chủ ý sang chân, với tình trạng bị trói buộc, tư thế này có vẻ thoải mái hơn anh tưởng.
Nhưng khi Thẩm Dịch hơi dịch một chút ngón chân, dò xét trượt đi ở trên chiếc giường mềm mại tựa bông này....
Thẩm Dịch ‘....?’
‘Mất dạy....’ Anh khẽ mắng.
Cũng thật thất sách làm sao, từ nãy đến giờ chỉ mân mê chơi đùa còng tay khóa trên đầu, vậy mà Thẩm Dịch lại chẳng phát hiện trên thân còn một thứ đồ vật khác.
“Ưm.... ha?” Cổ chân còn có một thứ, nó dán sát đến muốn hòa thành một thể trên người Thẩm Dịch, khi anh đem chân này chạm đến cổ chân bên trái.
Dưới xiềng xích, được cẩn thận buộc vào một tầng ngăn cách, tựa như da người. Đây có thể là nguyên do tại sao Thẩm Dịch lại không phát hiện trên người còn nhiều thêm một vật “trang sức” nữa.
“A!” Thẩm Dịch tức giận kêu một tiếng.
Rất nhỏ.
Như cố gắng không gây sự chú ý.
Tức giận rồi?
Có khả năng đó.
Thẩm Dịch thật sự tức giận, anh không rõ tại sao lại dao động mạnh đến như vậy. Nhưng cũng đúng, bởi vì từ trước đến nay, Thẩm Dịch chưa bao giờ đẩy bản thân vào thế bị động nhiều đến như vậy. Còn không có thời gian để sửa soạn lại kế hoạch, hoàn toàn bất công!
Thẩm Dịch vừa giận lại vừa hoảng, khi chính anh ở trong cái loại bị trói buộc này, khơi gợi nhiều thứ, nhiều hơn, là dục vọng.
Sức lực của cơ thể ảnh hưởng đến tâm tình của Thẩm Dịch không nhẹ.
Anh di dịch một hồi, toàn thân đã cảm giác được cơn mệt mỏi bất lực, trên người như bị rót chì, nặng nề vô cùng.
Có gông xiềng buộc chặt, sợ hãi của bản năng, hoài dư của nguyên chủ, cái cảm giác nặng nề này không chỉ là cơ thể anh. Càng sâu hơn nữa, trái tim càng nhảy không theo nhịp, hô hấp....
“Hưm.... ô....” Thẩm Dịch nức nở một tiếng, lồng ngực phập phồng càng lúc càng lớn, sợ hãi, giác quan và xúc cảm càng nâng cao hơn. Da thịt non mềm được kiều dưỡng ra trong lúc vô thức bị Thẩm Dịch cọ mạnh, chà đạp đến đau nhứt.
Khi lòng bàn chân dẫm đạp trên chăn đệm.
Còn khá êm.
Thẩm Dịch ho khan, trong cổ họng như ấp ủ tiếng thét, nuốt nghẹn trở xuống, anh cắn môi. Răng nanh nhòn nhọn như răng của chú mèo nhỏ chưa cai sữa. Nó đè nghiến lên môi dưới, cơn đau nhói lên, làm anh giật mình, vội vàng lại vô thố mà nhả ra thịt mềm ở môi.
Thẩm Dịch rụt rè nhấp nhẹ miệng, chuẩn bị tâm lý rất lâu sau anh mới cất lời hỏi, “Có.... có ai không ạ?”
Âm thanh mềm mại, mềm đến ngọt nị bất ngờ, trong không gian 4 bức tường u ám, âm thanh vang đi. Nó vọng lại lại càng thêm thanh thúy, như tiếng kêu của thiên sứ, trong trẻo mà làm người nghe được, nghe đến si mê.
Giống như thiên sứ đã ngủ say rất lâu, khi nói chuyện, Thẩm Dịch ngập ngừng nuốt ực một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc ran rát, nó làm tiếng nói của Thẩm Dịch tô điểm thêm sự yếu ớt, như là phác họa nên tâm trạng của anh, khi đang trải qua sự sợ hãi tột đỉnh.
Rất lâu sau, vẫn không có lời đáp lại, Thẩm Dịch càng không phát hiện cảm giác có người tồn tại ở bên cạnh, anh cố gắng dỏng tai lên mà lắng nghe, tiếng hít thở, cũng rất nhỏ.
Cơ thể anh ở tư thế kỳ quái quá lâu đã truyền đến thứ khó chịu không tên.
Thẩm Dịch âm giọng ẩn chứa một chút nức nở sắp khóc, lại lên tiếng hỏi “Có.... rốt cuộc, có ai không ạ?”
Hoàn toàn im lặng.
Nếu không phải Thẩm Dịch biết trước ở đây còn người, và có sự khẳng định, hệ thống chắc chắn sẽ không báo cáo sai lầm, giống như trước khi Luminol biến mất, nó cũng đã thấy điều gì đó....
May rằng Thẩm Dịch từ trước đến nay luôn cẩn thận, ở trong không gian hệ thống tại cục thời không cũng không có tùy ý đến bao nhiêu, tiến vào thế giới là nơi chốn đều nguy hiểm cả, vậy nên từng hành vi sau khi xuyên đến của anh luôn chưa từng sai lầm, nếu không chỉ sợ là đã lộ tẩy từ lâu.
Đáng nhẽ nhiệm vụ giả tinh thần lực rất mạnh, năng lực Thẩm Dịch cũng không kém, thuộc hàng trung sắp lên cao cấp, đáng tiếc còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khi làm nhiệm vụ nên mãi vẫn chưa thay đổi cấp bậc. Ví dụ điển hình như cơ thể nguyên chủ đi, nó quá yếu, tất cả giác quan đều hỗn loạn, ảnh hưởng đến năng lực phản ứng và phán đoán của anh.
Và cấp bậc của thế giới dồn thêm, chèn ép Thẩm Dịch, và bởi vì anh mang ý đồ xấu, anh bó tay bó chân rồi, bản thân là thật yếu nhược không thể tùy tiện đối kháng quyền cao.
Mất hết khí vận để chữa trị cơ thể bệnh tật, vì duy trì thanh tỉnh mà vét túi đến sạch sẽ để đổi lấy thời gian tiếp cận khí vận chi tử, thế không thể đỡ này, cộng dồn thêm vấn đề cơ thể đem lại, thật làm người bực bội vô cớ.
Thẩm Dịch nhịn không được cắn môi ‘Giờ mà không nghĩ ra cách làm cho mục tiêu nhiệm vụ chú ý đến, chủ động đi ra từ bóng tối và chạm vào mình, có mà chết ngất, chậc chậc, chả nhẽ cần phải dùng đến cách đó, không nên a, cơ thể này có thể hay không....’
Thẩm Dịch do dự lên, anh chẳng biết cách này có hay không thành công, ý nghĩ giảo hoạt trong đầu đang quyết đoán lướt qua.
Thẩm Dịch vẫn tiếp tục phát huy phản ứng của một người bình thường khi bị bắt cóc. Sợ hãi, chật vật, rụt rè và cố gắng trấn tĩnh, Thẩm Dịch sử dụng đến thuần thục và nhuần nhuyễn.
Nhưng cảm xúc phóng đại rất lớn, mẫn cảm tuyến lệ cùng khủng hoảng lập tức bùng nổ mà không thể kiềm giữ lại được.
‘Đau....’ Thẩm Dịch thút thít khóc, ngoài lề kế hoạch xảy ra bất chợt, anh thẹn thùng, đè nén vài lần mới ổn định lại cảm xúc, nuốt nhẹ một ngụm nước, sau khi đã thích ứng xong. Thẩm Dịch gan to lớn mật hơn một chút, anh thử nghiệm mặt qua một bên, nhẹ nhàng cọ xát gương mặt với bắp tay.
Không phải nghĩ cách gỡ đi mảnh vải.... mà là, dùng để lau nước mắt.
Ngoài lề kế hoạch một chút thôi....
Mà dù Thẩm Dịch có nghĩ muốn dùng cách cọ xát này để gỡ ra dị vật trên mặt, nhưng không thể, tưởng chừng điều này rất dễ dàng. Tuy nhiên từ trực giác của bản thân, Thẩm Dịch tạm thời thúc thủ chịu trói, nó thật sự rất khó.
Trói buộc trên gương mặt anh vừa kín kẽ lại tỉ mỉ. Cũng đủ để biết công sức và tấm lòng người tạo ra đã cẩn thận cỡ nào rồi.
‘Đau.... thật sự....’ Thẩm Dịch ngậm nước mắt, lại dụi một lần, nức nở nghẹn xuống tiếng khóc, anh bất lực cắn nhẹ môi mềm, ‘Ức.... a.... rất đau.... da mình, rát quá.’
Updated 56 Episodes
Comments
Osa Hiroyasu
cẩn thật thành thói quen cũng không phải điều gì xấu, đặc biệt là với nhiệm vụ sắm vai, biết bao nhiêu chật vật mới tạo nên tính cẩn thận đó, thật sự ko dám nghĩ Thẩm Dịch trải qua bao nhiêu nguy hiểm
Câu mẫu này hay đó đa :))
2025-03-22
0
Harusumi Hisashi
thích mà iem còn bày đặt, chắc trải qua nhiều nên em thành ra quen ha, có khi còn ham mê chơi mà ngại mặt mùi lắm đấy chứ 😂, ko sao ko sao, t hiểu mà ~
2025-03-20
3
chạm nhẹ để đoán được vật giam giữ là gì, sau đó đạp mạnh vào đầu giường (chắc thế) rồi mới nghe rõ âm thanh lách cách, đoán chừng là xiềng xích hoặc còng tay, không phải đợn giản đâu nhe, vừa trói buộc bằng tư thế nằm, vừa dùng còng tay, ko đơn giản 🙊🙊
2025-03-23
1