‘A.... Mẹ nó! Đau chết trẫm rồi!’ Thẩm Dịch hiện tại cảm thấy ngượng ngùng không thôi, có thể là trong vô thức bật ra tiếng rên rỉ ngọt mềm này làm hình tượng mãnh nam của anh tan nát. Hoặc là thẹn quá thành giận khi không thể khống chế được nước mắt của mình nữa.
Thẩm Dịch tưởng tượng đến ngón chân mình lúc này rất có thể đã moi ra được một tòa lâu đài rồi, anh mím chặt môi, lại lần nữa muốn phát điên, hiện tại, lập tức, đừng ai ngăn cản trẫm a!!!
Thẩm Dịch cực kỳ điên cuồng mà kêu gào ở trong lòng.
Dù cho trước kia khi bị tổng cục thời không trách phạt xuống, hay là lúc ban đầu Thẩm Dịch mới vừa tham gia tổng cục, làm nhiệm vụ xuyên qua các tiểu thế giới. Dù đã rải qua bao lâu, bao nhiêu cay đắng khốn khổ từ các thế giới khác nhau.
Nhưng tính cách của Thẩm Dịch vẫn không mấy thay đổi, hoặc là nói, đến chính anh cũng không thể hiểu nổi hay phát hiện ra được bản thân có thay đổi hay không.
Thẩm Dịch tự mình thả bay toàn bộ, chỉ phục vụ với sở thích và cái lợi bản thân sẽ đạt được. Thẩm Dịch không có bất cứ sợ hãi gì từ quy tắc, trói buộc, hay cảm giác đạo đức bị bắt cóc, hoặc nói. Trong toàn bộ hành trình nhiệm vụ, Thẩm Dịch luôn trên đường tìm đường chết hoặc đang ở trên đường tìm đến chỗ chết.
Thẩm Dịch là dạng sống không luyến tiếc, nhưng chết cũng chẳng xong. Vừa đạt được bất tử vừa chán sống cùng một lúc, bởi vậy nên chẳng quy tắc nào có thể khóa chết được anh.
Một kẻ ngoan ngoãn lại bất quy tắc.
Thẩm Dịch không sợ chết, anh có mị lực khiến người khác yêu và ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên, vừa yêu vừa nghiến răng hận loại này.
Nhưng chẳng ai dám mơ ước đạt được đến ánh trăng cả, dù một ánh mắt liếc nhìn cũng làm người thổn thức không thôi, và cũng bởi vì ánh trăng nó chỉ đẹp khi được ngắm nhìn và xem nó ở nơi phương xa.
Không thiếu những kẻ tiếp cận Thẩm Dịch, nhưng đương nhiên, Thẩm Dịch là trai thẳng, anh có tính cách ác liệt, thích đùa bỡn, thích cái đẹp và trêu đùa nhân tâm những kẻ được cho là đứa con của số mệnh.
Họ mơ tưởng rằng đã có được anh rồi ư?
Không phải.
Là anh tóm gọn lấy tâm tư và thể xác người nọ, vuốt ve và buộc chặt linh hồn họ trong lòng bàn tay, khiến họ lưu giữ kí ức ấy thâm nhập cốt tủy, khắc ấn lên linh hồn, đời đời vĩnh cửu thoát không khỏi anh được.
Nhưng chung quy những trò vặt vãnh ấy, Thẩm Dịch chỉ làm vì quá nhàm chán mà thôi, đa dạng hoa tâm, giả ý tình thật, hay một đêm tình, và sau một thời gian, Thẩm Dịch sẽ dần quên đi.
Ở cạnh nhau nhất thời là duyên, ở lại là trách nhiệm, không ai nợ một ai, và không ai có trách nhiệm phải nhớ mãi một người cả.
Thẩm Dịch âm thầm hạ đạt cho chính mình một lời nguyền rủa độc địa nhất.
Vĩnh viễn cô độc.
Nhưng sau lại, khi Thẩm Dịch phá vỡ hợp đồng với tổng cục thời không, Thẩm Dịch mới biết được bản thân có linh hồn bất tử, bất sinh bất diệt. Và có thể hưởng lợi được từ thế giới nếu như khiến nam nữ chính thức tỉnh, thoát khỏi vận mệnh trói buộc và tự sinh ra ý thức riêng.
Từ thời điểm đó, Thẩm Dịch liền nảy sinh ra một chút tính cách phản nghịch, ở hệ thống của anh xem ra, là tính cách ích kỷ. Thẩm Dịch đem những thế giới nhỏ chơi cho chết, thế giới lớn hơn nếu không diệt được, thì trong cố ý vô tình cũng khiến nó trở thành một ‘mảnh đất hoang’.
Cũng vì những chiến tích hiển hách, và quá mức trương dương của mình. Thẩm Dịch đương nhiên tổng cục bị bắt được, nếu không thể giết chết thì tra tấn cho linh hồn trở nên suy yếu, và bất cứ kẻ nào cũng có khiếm khuyết. Cho dù là kẻ mạnh nhất cũng không có ngoại lệ, Thẩm Dịch nhún vai tỏ vẻ, nếu giết được thì anh càng phải quỳ xuống tạ ơn rồi, chứ không phải chịu tội thế này đâu.
Nhiều lần chết không xong, Thẩm Dịch đã chết lặng rồi.
Anh u ám mà nghĩ, nếu tổng cục đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra phán quyết cuối cùng này, thì không thể lộ ra khinh thường quá rõ được. Hơn nữa, nếu khí vận duy trì tiêu hao hết, anh cũng không chết, mà chỉ lâm vào ngủ say mà thôi.
Bất quá.... nam chính có sở thích biến thái thích xem con mồi cầu xin như thế này nhỉ?
Có khẩu vị, nếu không phải dành cho chính mình thì nam chính xứng đáng được 10 điểm.
Còn hiện tại?
0 điểm!
Suy nghĩ của Thẩm Dịch lại phiêu xa một chút, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại tinh thần của mình.
Anh nhẹ nhàng co lại ngón chân, nhẹ nhàng di động, cố gắng bày ra ngoài một bộ thẹn thùng và tự nhiên hết mức có thể.
Ở vài giây nhỏ trôi qua, tựa như dài đằng đẵng, dài hơn so với bất cứ lúc nào, anh mấp máy đôi môi, khó chịu mà khiến chính mình hô hấp phập phồng hơn. Rõ ràng tiểu thiếu gia đã chịu không nổi mà trở nên cáu kỉnh, lại chỉ có thể bất lực mà không làm gì được.
Thẩm Dịch biểu hiện ra rất nhuần nhuyễn, không hề có chút nào là gượng gạo cả, như thể đây chính xác là tính cách vốn có của mình. Thẩm Dịch có chút hoài niệm trước kia, nếu không phải hệ thống 04 đã chết rồi, thì không khéo lúc này đây nó sẽ cười nhạo, khinh bỉ anh, sau đó làm bộ thương hại cho kẻ sắp bị bộ dáng ngoan mềm này của anh lừa gạt.
Phì....
Tiếc là hiện tại không có, sau này cũng sẽ không.
Dựa vào ký ức thoáng qua trong cơn lốc số liệu, Thẩm Dịch biết được Dư Yến Tranh là dạng người gì, tiểu thiếu gia được yêu chiều của một đại gia tộc. Tuy rằng không thể xuất hiện được trước mắt mọi người, nhưng bảo vật được kiều dưỡng ra từ danh môn, dù có dễ dãi hay là mềm mại đến cỡ nào. Bị đối xử như thế này mà không sinh ra bất cứ tính tình nào, cũng quá lạ kỳ.
Mà bản thân Thẩm Dịch nhiều ít cũng từng tham gia những nhiệm vụ trở thành tiểu thiếu gia được cưng chiều đến mức kiêu căng ngạo mạn.
Thẩm Dịch khẽ hừ nhẹ một tiếng, một phần là diễn, nhưng nhiều hơn cũng bất mãn vì sự chậm trễ muốn xem kịch, muốn làm anh xấu hổ của Tô Giang Khởi.
Mà cũng đúng thôi, cấp trên đưa ra nhiệm vụ này đâu chỉ muốn Thẩm Dịch sống không dễ dàng, chuyên chọn những thế giới và nhân thiết thế này còn cho Thẩm Dịch còn ám chỉ rằng.
「“Không phải thích chơi lắm à, vậy sao cậu không thử xem cái cảm giác bị con chó chính mình khinh thường nhất chơi cho chết? Thế nào? Dám không?”」
‘Ghê tởm....’
Thẩm Dịch phải bị diễn giải của mình ghê tởm tới nơi rồi. Anh biết bản thân không hề vô tội, nhưng anh vẫn tức giận đến muốn giận chó đánh mèo, không được, càng tức giận, phải làm sao đây.
“Hừ....” Thẩm Dịch hậm hực hừ lạnh một tiếng.
‘Thời gian.... còn nhiều ít?’ Anh chợt nhớ lại mục đích ban đầu của mình, là muốn nam chính chủ động đến gần, và đàm phán. Nhưng là....
Bây giờ đã trôi qua bao nhiêu phút?
Chẳng lẽ hắn đã rời đi rồi?
Thẩm Dịch không rõ lắm, trong lúc anh miên man suy nghĩ đã trải bao lâu, thời gian như ngưng đọng lại, khiến anh nắm không rõ thế cục nữa.
Thẩm Dịch mím môi, nước mắt càng lúc càng nhiều, anh buộc miệng than nhẹ, “Hức.... tay, đau quá, ai đến.... cứu.... cứu em với.”
Tiếng nói hoảng loạn của anh lúc này càng pha lẫn với tiếng nghẹn ngào, Thẩm Dịch tùy ý để chính mình cọ tới cọ lui. Bạ đâu đánh đó để càng có vẻ đáng thương hơn bao giờ hết. Cơ thể ốm yếu giống như không sức lực, có thể ngay lập tức như căn diều đứt gãy, không chút nào yên tĩnh bởi vì hoảng loạn, từng cái di dịch cẩn thận nhưng đổi lại là cơn nhói lên.
Thẩm Dịch “A....”
Không phải....
Sao lại, đau thế này?
Thẩm Dịch càng lúc càng chậm lại động tác, đổi lại là cơn đau càng rõ ràng đến phóng đại.
“Ô.... a....”
Đau quá!!!
Sao lại thế này?!
Cứu cứu trẫm!!
Còng tay ghìm chặt giống như sắp hòa làm một với da thịt, lạnh lẽo đến mức làm cơ thể bất giác rùng mình, dù Thẩm Dịch đã vội vàng đình chỉ cử động, nhưng nếu vừa rồi bỏ qua càng tốt. Bây giờ cẩn thận từng cử chỉ, chỉ một chút cọ xát nhẹ mỗi khi anh cử động.
Cơn đau đến thấu trời, chẳng thể nào miêu tả nổi.
Thẩm Dịch hé mở đôi môi, muốn nói cũng chẳng thể nói nổi, càng không thể la lên thành tiếng, như mèo nhỏ thấp giọng khóc.
“Làm ơn.... em không muốn, ở đây.... ai đó, cứu em với....” Thẩm Dịch nhỏ giọng van xin, cố gắng để bản thân trông đáng thương hết mức có thể. Trước mắt anh không thể cương cứng đối chọi với nam chính, nhân thiết không cho phép bản thân anh làm vậy. Và hơn hết, cơ thể của anh không cho phép, nếu đặt tình trạng của anh và nam chính lên cùng một bàn cân.
Chỉ cần nam chính một vả thôi, anh xin thề, hồn anh lìa khỏi xác ngay lập tức!
Thẩm Dịch dự tính toán rất kỹ từng hành động, tiếng nói, để cho bản thân không thể bày ra bộ dáng đáng thương đến mức bị xem thành lẳng lơ. Và cũng không tức giận quá mức thành chửi rủa thành tiếng, nếu chọc phải nam chính hóa chó điên....
Thẩm Dịch rùng mình.
Nhưng nói đi cũng nói lại thì, cơ thể này Thẩm Dịch dùng cũng có chỗ tốt, nhưng hình như hiệu quả không mấy khả thi lắm.
Đáng thương thì không từ nào để miêu tả được, ấy vậy, nam chính dường như vẫn không như tưởng tượng mà thương tiếc Thẩm Dịch. Cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không hề đáp lại hay có bất kỳ hành động nào cho thấy sự hiện diện.
Thẩm Dịch nhướng mày, bắt đầu hoài nghi có phải hay không nơi nào đó anh phán đoán sai.
‘Vậy cho nên.... Không lẽ mục tiêu lần này là thẳng nam, không phải đi? Chẳng lẽ trói thế này chỉ là hiểu lầm?’
Thẩm Dịch “.....”
Khả năng....
Thẩm Dịch nghĩ thế nào cũng không rõ ràng được Tô Giang Khởi đang có ý gì, chẳng lẽ đơn thuần chỉ muốn xem anh tự chà đạp cơ thể thôi?
‘Không phải a?’ Thẩm Dịch lập tức bác bỏ suy nghĩ này của mình, anh không rõ ràng lắm mà chạy nhanh xem kỹ lại các kí ức của nguyên chủ. Dư Yến Tranh đau ốm từ nhỏ, làm bạn với thuốc và truyền dịch, càng đừng nói đến chuyện biết về công ty và thương trường xảy ra biên động gì.
Nhưng nguyên chủ có biết về các gia tộc hợp tác với Dư gia, trong đó, tuy Dư Yến Tranh chưa từng gặp Tô Giang Khởi, Thẩm Dịch lại chắc chắn rằng Tô Giang Khởi gặp qua nguyên chủ ở nơi nào đó rồi!
‘Dư gia và Tô gia có hợp tác với nhau, hận thù nhau cỡ nào mới cũng không đến mức bắt cóc nguyên chủ chứ?’
Thẩm Dịch tỏ vẻ: không hiểu, nhưng chấn động.
‘Cũng.... không thể ngoại trừ khả năng này, vậy nếu Tô gia đã là đối thủ của Dư gia, vậy bây giờ xem như nam chính là kẻ thù muốn dùng mình làm uy hiếp?’
‘Nếu đúng là như vậy thì xác định rồi! Không thể xem thường chính mình chưa đủ đẹp và đáng thương được! Hoặc hắn điếc.’ Thẩm Dịch chốt hạ ý nghĩ, rồi ở trong lòng nhịn không được cười ‘Ha ha ha, cũng không phải không thể, mình quả nhiên là thiên tài!’
Thẩm Dịch thở dài, anh ngừng hẳn việc khóc, dù gương mặt đẫm lệ này thoạt nhìn đáng thương. Nhưng tương phản, Thẩm Dịch lại toát lên vẻ quật cường đến đáng yêu, anh dò dẫm, muốn tìm xem có cách gì khác ngoại trừ chờ chết.
Thẩm Dịch linh hoạt đưa tay muốn cạy khóa, chợt đã nghe thấy tiếng cười khẽ.
“Hức!” Anh giật thót lên, giả bộ ‘chột dạ’ mà nghiêng nhẹ đầu, cơ thể cứng đờ đi trông thấy.
Hơi hướng gương mặt mình về phía âm thanh đó phát ra, ánh mắt Thẩm Dịch dù bị bịt kín, vẫn theo niềm tin không tồn tại muốn thấy được người mà ngó nghiêng, xem xem âm thanh đó là gì.
Một khoảng lặng thinh thang, Thẩm Dịch môi run run, “Ai đó?” anh gọi, vẫn không có lời đáp lại, tựa như đang trêu đùa với kẻ bị kìm giữ là anh, ngơ ngác trong phút chốc, thiếu niên ‘tưởng’ chừng mình nghe lầm.
Người đó giống như đứng dậy.
Bên tai rõ ràng hơn là tiếng ghế bị xê dịch, quả nhiên là ở rất gần. Thẩm Dịch u ám mắng thầm mục tiêu nhiệm vụ ác thú vị, nhưng không dám lộ biểu hiện gì nhiều trên gương mặt.
anh lùi mình về bên cánh phải, ‘hoảng sợ’ như thỏ nhỏ bẫy sắt kẹp được, mất đi tự do, vùng vẫy khi thợ săn tiến đến gần, muốn trốn thoát cũng chẳng thể thoát được thứ dây xích cứng cáp.
‘Cá cắn câu rồi!’ Thẩm Dịch nhạc đến nở hoa, rốt cuộc sau vài lần tự mình hại mình, cuối cùng thì!
Hic hic, khí vận bảo bối, mừng em về với đội
“Yến Tranh.” Khàn khàn âm thanh vang lên, dường như vương vấn, vờn quanh một cỗ dục vọng dày đặt truyền đến.
“Vâng?” Thân thể này đáp lại tiếng gọi của đối phương.
“Ah?” Không tưởng được sự bất ngờ đến nhanh chóng, Thẩm Dịch thị lực không rõ ràng, nguồn nhiệt bỗng tiếp cận, là gã đàn ông đó đột ngột vươn tay, chạm lên má của anh.
Thẩm Dịch cứng còng chừng vài giây nhỏ sau tiếng nói của gã đàn ông, cơ thể cậu thiếu niên co rụt lại.
Không chỉ bởi việc bên cạnh vốn dĩ ngay từ lúc ban đầu đã có người, mà còn là thất kinh sau cái tên gã đã gọi, là tên của anh, còn.... còn tùy ý động chạm....
Thẩm Dịch nhập sâu vào diễn, anh luyến tiếc hơi ấm và sự mời chào của khí vận, dứt khoát quyết tâm, né tránh bàn tay kia.
Thiếu niên khi nghe được thanh âm, từ cái tên đã cơ trí mà chắc chắn rằng điều đó chứng minh rằng gã đàn ông nọ quen biết anh, hoặc nên nói, có liên quan đến nhà anh, nhưng sẽ là ai?
Trong kí ức ít ỏi, đây là lần đầu tiên Dư Yến Tranh nghe thấy giọng nói này. Trí nhớ anh xuất hiện rất ít người, đều là kẻ quen thuộc gặp mỗi ngày, số ít đối tác quan trọng với nhà họ Dư anh cũng có gặp qua mặt và chào hỏi, vậy nên anh nhớ rất rõ, cho đến thanh âm và khẩu ngữ, hơn hết, trí nhớ anh rất tốt, là thiên tài gặp qua sẽ không quên.
Rốt cuộc.... là ai?
Kẻ này muốn thứ gì từ anh?
Thẩm Dịch môi cắn chặt, lại ngăn không được ý muốn cười tự giễu, một tên ma ốm như anh có cái gì để bị cướp đoạt lấy, chắc chắn anh và gã là không quen biết.
Nước mắt ẩm ướt dính nhớp nháp làm anh khó chịu vô cùng, rảnh rỗi sinh nông nổi, Thẩm Dịch thầm ở trong lòng trộm làm một bài đánh giá chấm điểm cho mục tiêu nhiệm vụ.
Giọng nói trầm trầm, đặc biệt dễ nghe làm sao.
Là nam, tất nhiên, bỏ qua dục vọng khát khao đến khản đặc kia, thì đâu đó chính là khí chất toát lên, thanh thanh lãnh lãnh, cảm giác đầu tiên mang lại cho Thẩm Dịch sau khi gọi tên nguyên chủ, cũng chính là gọi anh, nó mang đến cảm giác nguy cơ cực kỳ cao, là cường đại khí tức trấn áp.
Bàn tay hắn cũng có vết chai thô cứng, xương bàn tay thon dài, Thẩm Dịch đều là từ phán đoán mà tự mình hưng phấn, anh tạm thời chưa biết thuộc tính chính xác của mục tiêu nhiệm vụ sẽ là gì, nhưng càng mơ hồ, lại càng kích thích đến lạ.
Đưa bản thân vào thế bị động, trước mắt Thẩm Dịch lại là tên biến thái, chứ chẳng có cái ngữ nào bình thường lại trói người bằng xích chân với còng tay, khảm lên đầu giường cả.
Đ*o bao giờ! Biến thái nha!
Thẩm Dịch vui vẻ gập lại sổ tay, tạm thời cho mục tiêu nhiệm vụ được 7 điểm, chấm bài xong, thấy được nam chính không phải kẻ bạo ngược, cũng không gấp muốn ra tay đoạt lấy mạng bản thân, Thẩm Dịch chọt chọt lấy ‘Dư Yến Tranh’, kêu gọi để thuận thế mà lên sân khấu.
Thiếu niên co quắp cử động tay, khóe môi càng lúc càng trắng, cắn xuống một cái như do dự, lấy hết dũng khí, Thẩm Dịch khẽ mấp máy môi, thử hỏi “Anh.... Là, ai?”
“Anh.... anh quen biết tôi, sao?”
Gã không đáp. Thay vào đó, hắn dùng hành động để trả lời.
Hắn dĩ nhiên quen biết thiếu niên rồi, yêu nữa là. Nhưng đáng tiếc, thiếu niên lại không quen biết hắn, từng điểm thói quen, hơi thở hắn xuất hiện trên người thiếu niên đến dày đặt, mà thiếu niên như thỏ nhỏ vô tri vô giác chẳng phát hiện bàn thân bị sói đói thèm khát, mơ ước đã lâu.
Không sao, lại không có việc gì.
Hiện tại quen biết, là được không phải sao?
Hắn mê mẩn với gương mặt được thần minh ưu ái này, kể cả bộ dạng nhỏ bé mảnh mai khi biểu hiện sự khiếp nhường, run rẩy sợ hắn của tiểu thiếu gia.
Bị tránh đi cũng không làm hắn thất vọng, mà đã ở trong dự liệu rồi, hắn hạnh phúc đến không thể kiềm được khóe môi mình khi cong lên. Lướt nhẹ ở gò má nọ mịn, rồi tự nhiên rụt tay về, cái cảm giác với đến vị thần trên cao, quả thực....
Trầm đục hơi thở kia chứa đựng nồng đậm dịch vọng, lại là tiếng cười khẽ.
Thẩm Dịch vốn mẫn cảm, nhận thấy sự thay đổi của kẻ này, anh càng sợ “Anh mau nói gì đi.... đừng.... đừng im lặng, anh.... anh đang, làm tôi.... sợ....”
Lung tung nói được một nửa, thiếu niên há miệng thở dốc, lời tiếp theo nghẹn ngào ở cổ họng, bởi vì khi gã đàn ông này xuất hiện, Thẩm Dịch giống như đã lầm tưởng rằng có thể là người này sẽ cứu, và buông tha anh, nhưng mà, ý nghĩ đó có phải quá ngây thơ hay không?
Ngơ ngẩn một lúc, ý nghĩ bỗng đứt đoạn, thiếu niên đứng khựng, đến nổi không kịp giẫy giụa kịp thời, từng viên cúc áo của sơ mi trên cơ thể đã bị hắn ta, cởi bỏ.
“.....”
Updated 56 Episodes
Comments
NHẤT ĐÌNH CHU
em muốn biết lý do tại sao anh có thể làm xong nhiệm vụ ở lần trước được vậy
2025-03-09
3
🛹
va trái va phải va trúng con ma ốm:)) hetcuu
2025-03-09
2
ê nếu là thẳng nam thì không có trói kiểu vậy đâu, nhưng nếu nam chính mà ko chịu bị hấp dẫn, vậy chắc chắn không phải Thẩm Dịch có vấn đề, người có vấn đề tất nhiên là nam chính!
Chứ hoàn toàn ko phải tại mị lực của Thẩm Dịch ko đủ 🙊
2025-03-23
0