Hạ Anh với nét đẹp hiện đại, lại vẫn nữ tính nhưng hơi lạnh lùng. Minh Anh lại có vẻ đẹp thư sinh, ánh mắt biết cười, mũi cao, khuôn miệng tươi tắn, luôn mang cho người đối diện cảm giác dễ gần, đáng tin và vô cùng nồng nhiệt. Minh anh rất vui tính, hòa đồng. Cậu luôn được nhiều thiện cảm của người xung quanh. Cao một mét tám lại giỏi thể thao, thành thích học tập cũng nhất nhì, thành ra việc các cô gái cứ đổ cái rạp, có bao nhiêu cái đuôi cũng khó cắt hết. Mặc dù đã quen với việc được các bạn nữ tỏ tình nên cậu không khó để từ chối. Nhưng đối với người này thì có chút khác biệt. Cậu biết rõ mục đích của các chị nhiều tiền trong buổi tiệc hôm nay, nên mang theo Hạ Anh chắc chắn là một sáng suốt.
Bữa tiệc diễn ra vào buổi chiều, vì tối Minh Anh cùng các bạn phải chịu trách nhiệm kiểm tra, tổng duyệt sân khấu cũng như những vấn đề liên quan cho lễ hội ngày mai của trường.
Ở tầng thượng khách sạn Sofia rất sang trọng nằm trên đường Thanh Niên, sát ven Hồ Tây. View của khách sạn quả nhiên cực đẹp, nhìn qua cửa kính có thể thu vào tầm mắt nguyên hình Hồ Tây liễu rủ, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái.
- Anh! Có phải đây là hội con nhà giàu rất nổi tiếng trong trường anh không? Một bữa tiệc thường niên của nhóm mà tổ chức ở đây, chắc chắn không phải đơn giản?
Hạ Anh nhìn qua đã hiểu ngay cái điều anh nói cái gì mà trông cả vào em rồi đó.
- Đúng thế, nhưng anh không phải thành viên đâu, so về điều kiện thì nhà mình không phải không có khả năng, nhưng mà anh không thích. Có điều anh là khách mời đặc biệt. Đại khái thì trong hội này, có một chị khóa trên anh, đã vài lần có ý, anh cũng từ chối khéo rồi mà chị ta không dừng lại. Lần này mời anh tham gia với tư cách là bạn trai danh dự, anh nói anh có bạn gái rồi. Chị ấy cho rằng nếu bạn gái anh có thể làm chị ta nể thì sẽ chủ động rút lui.. mà anh lại còn nghe bạn anh tin mật cho biết, chị ta đã chuẩn bị một màn tỏ tình khá công phu. Em nói xem, ngoài em ra ai có thể giúp anh đánh phủ đầu bọn họ đây.
Cậu vừa nói vừa nháy mắt tinh nghịch với em gái. Thật sự hai người đi cùng nhau lúc này người ta sẽ nghĩ đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ. Ăn khớp tới từng milimet, đến nỗi người khác không nỡ chen vào, mà chỉ muốn đứng ngoài để thưởng thức. Vốn dĩ họ không giống nhau vì mỗi người mang một nét rất riêng của ba và mẹ.
Gần đến cửa, Minh Anh quay lại chỉnh chút tóc cho e gái rồi nhìn em đầy yêu thương cùng hài lòng, đây không còn là cô bé mười sáu tuổi, ít nói nữa rồi. Thay vào đó là một thiếu nữ chàn đầy sức sống, mái tóc dài ngang vai xoăn nhẹ, để thả hết sức tự nhiên. Mắt không đeo leg nhưng lúc nào cũng lấp lánh. Sống mũi cao, khuôn mặt thanh tú. Cô mặc bộ váy màu hồng nhạt dài vừa tới gối, phối hợp với giầy trắng cùng màu của ví cầm tay. Thực sự tôn lên vẻ đẹp quyến rũ, nhưng không mất đi nét trẻ trung của tuổi mới lớn. Ngoài ra cô bé cũng như anh sử dụng nụ cười cực duyên, chỉ là cô không thường cười tươi như anh mình mà thôi. Nhìn em gái từ đầu đến cuối, anh trai một bụng yên tâm.
- Thật không muốn gả em đi mà. Không biết tên nào kiếp trước đã cứu cả thế giới mới có vinh dự làm em rể của anh chứ?
- Hạ Anh: . (chỉ biết im lăng)
Mở cửa vẫn còn nghe tiếng ồn ào, cười nói của mọi người. Vậy mà không lâu sau nó nhỏ dần rồi gần như không nghe ra rõ ràng một câu nói nào, chỉ loáng thoáng là những tiếng bàn tán rất nhỏ, cộng với ánh mắt chăm chú dồn về phía hai người. Hai anh em có chút hơi khựng lại. Nhưng bản lĩnh có thừa, Minh Anh liền chào mọi người rồi tiến về phía có người quen của mình đang đứng. Hạ Anh cũng nhanh chóng nhìn ra một người con gái ước chừng hơn cô vài tuổi, có nụ cười rất đẹp, sang trọng. Chị ấy đang vui vẻ nói chuyện với bạn, nhưng nụ cười ấy dần mất đi, thay vào đó là ánh mắt đượm buồn có phần khó khống chế cảm xúc. Rõ ràng người này không thoải mái mà nhìn chằm chằm anh trai cô. Hẳn là cô gái đó rồi.
Tất nhiên ngay sau đó thì ba người họ đã gặp nhau. Minh Anh từ tốn lên tiếng:
- Chị Uyên, xin lỗi em đến hơi muộn rồi, đây là người nhà của em, Hạ Anh.
"Người nhà" phải hiểu như thế nào đây? Là em gái, chị gái hay cô ruột hoặc dì họ? Tại sao không giới thiệu đích danh mà phải gọi là người nhà. Trừ khi là người yêu nhưng đã ở mức như người trong nhà? Thảo Uyên vừa bị đứng hình vài giây, tâm trí cũng theo hai chữ Người nhà kia mà phiêu diêu đi đâu đó.
Đúng lúc có anh bồi bàn bưng khay rượu đi lại suýt thì va phải Hạ Anh nhưng Minh Anh đã kịp thời một tay kéo cô bé, tay còn lại chắn lên đầu em gái. Hoàn hảo ôm trọn Hạ Anh vào lòng mình. Một màn này chỉ diễn ra trong chớp mắt, nên không thu hút sự chú ý của nhiều người nhưng tất cả lại được thu trọn vào đáy mắt của Thảo Uyên. Cô nàng ngay tức thì nhận ra "người nhà" này quả nhiên là người nhà trong truyền thuyết rồi. Đồng thời dứt khoát bước nhanh về hướng khác, vừa đi vừa gọi điện thoại cho ai đó nói: "Hủy hết đi, không cần chuẩn bị gì nữa."
Bữa tiệc vẫn diễn ra tốt đẹp, ai nấy đều rất vui vẻ, dường như họ khá thoải mái trong việc kết giao thêm bạn mới. Những người đến đây đều là con nhà giàu, nhưng không phải dạng ăn chơi trác táng mà là theo kiểu cha truyền con nối trong giới chính trị, hoặc kinh doanh. Nếu như có một gia đình nào nắm quyền chính trị kết giao với gia đình kinh doanh khác thì chắc hẳn là một mối kết hợp đôi bên cùng có lợi rồi. Cho nên trong số những cậu ấm cô chiêu ở đây cũng có những cặp đã được hai bên cha mẹ hẹn ước từ trước. Vì thế họ cũng không lạ khi Minh Anh giới thiệu rằng đây là thanh mai trúc mã của mình.
Ngoài những lời cảm thán họ quá đẹp đôi, thì cũng có một số ánh mắt ghen tị, nhưng họ đều là những nhà ngoại giao tương lai, không dễ gì để lộ cảm xúc của mình ra như vậy. Phần lớn là âm thầm đánh giá mà thôi.
Riêng Thảo Uyên, dù rất cố gắng nói cười suốt bữa tiệc, vẻ mặt lại không giấu nổi sự thất vọng, đôi mắt đen láy, to tròn lúc nào cũng như ngấn nước. Lâu lâu còn vô thức nhìn theo từng chuyển động của Minh Anh, ánh mắt đó chứa bao nhiêu tình yêu và tiếc nuối, chỉ cần để ý một chút đã nhận ra. Một cô gái con nhà nòi trong lĩnh vực ngoại giao mà lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, chỉ có thể là đã đặt tâm ý vào người kia quá nhiều mà thôi.
Gần kết thúc bữa tiệc, mọi người ai cũng đã uống một chút rượu vang, vẫn còn đang khiêu vũ theo nền nhạc nhẹ du dương.
Hạ Anh thì đã tách ra khỏi anh trai được khoảng thời gian khá lâu rồi. Cô đi loanh quanh ngắm nhìn những bức tranh trên tường của một hành lang dẫn vào dãy phòng khác. Cô vốn không định vào trong nên đang chuẩn bị quay lại thì vô tình nghe tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào như đã phải kìm nén cảm xúc rất lâu rồi.. Không biết có chuyện gì? Người đó có sao không? Hạ Anh bước theo tiếng khóc ở cuối hành lang, lại gần thì ra không phải chỉ một người mà là hai cô gái. Hạ Anh nhận ra người khóc chính là Thảo Uyên, còn có cô bạn bên cạnh đang vỗ về.
- Cậu sao phải như thế này, một người có điều kiện, có thực lực lại xinh đẹp như cậu còn lo không kiếm được người khác tốt hơn cậu ta hay sao? Cậu ta thẳng thắn như vậy cũng tốt, khi còn chưa lún sâu vào đoạn tình cảm này thì cậu dứt khoát quên đi.. Ngoan, mình sẽ cho cậu ta một bài học giúp cậu.
- Không, cậu ấy không có lỗi gì hết, chỉ là mình yêu người ta nhiều hơn. Mình cứ nghĩ chỉ cần thực lòng, chỉ cần mình cố gắng để cậu ấy nhận ra tình cảm của mình thì sẽ yêu mình. Thời gian qua cậu ấy đối với các cô gái khác đều rõ ràng giữ khoảng cách, nhưng với mình thì vẫn rất kiên nhẫn.. nên mình cứ nghĩ..
Thảo Uyên vừa nói vừa khóc nấc, là không thể nói tiếp được nữa.
Hạ Anh cảm thấy chị ấy quả thật không tệ, mới gặp đã rất có thiện cảm. Có lẽ anh trai mình cũng không ghét bỏ, nhưng vì tình cảm kia của anh không dễ buông bỏ nên mới phải bày ra màn kịch này. Không muốn Thảo Uyên có thêm hi vọng, lại không thể thẳng thắn từ chối như những cô gái khác.
Vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Cô chợt dừng lại khi có một vật cản ngay trước mặt, chắc chắn như một bức tường, nhưng lại có hơi ấm và mùi hương nhè nhẹ rất dễ chịu.
********--------*******
Updated 68 Episodes
Comments
Nguyễn Nghĩa
ô chị gặp anh nhà
2023-09-08
0
Bằng Lăng
❤️❤️❤️❤️
2022-06-17
0