- Xin lỗi\, chân tôi không chịu được nữa rồi?
Một giọng nói trầm ấm vang lên ngay bên tai, khiến cô thoáng giật mình. Vừa hay kéo Hạ Anh quay lại thực tại, cô lùi lại vài bước. Cô ngước mắt lên, trước mắt là một nhân ảnh rất tuấn tú, góc cạnh của một người đàn ông nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng như làn nước hồ thu.
Giật mình nhìn xuống chân, sao đế giầy cao gót của mình lại có thể dẫm lên chân anh ta được nhỉ? Xem ra cô bé đã không để ý đến mọi thứ xung quanh quá lâu rồi, mà nghĩ lại thì sao anh ta không tránh mình. Thật có gì đó sai sai ở đây?
- Xin lỗi, xin lỗi, sao anh không tránh tôi?
Lời đã nói ra không thể thu lại, lần này Hạ Anh thấy mình đúng là miệng nhanh hơn não mà, nghĩ thì thôi đi, lại còn nói ra làm j. Sao lại bị lúng túng trước con người này? Bình tinh, bình tinh.. cô bé cố gắng niệm trú đến thành tâm.
- Bởi vì tôi cũng như cô, tâm trí đang không để ở nơi này.
Nói rồi anh gật đầu, ánh mắt nhìn cô một cách đầy nghiêm khắc. Nếu không phải vì cái mặt đẹp trai kia thì chắc Hạ Anh đã bị dọa cho sợ rồi.
Bước đi xa thêm một chút Nam Phong mới bật cười thành tiếng, trêu ghẹo một cô gái không phải sở thích của anh, vậy mà cô gái này lại có gì đó khiến anh thấy thú vị mà muốn nói thêm vài cậu. Hẳn là cô bé thấy anh rất đáng sợ đi. Nhưng tâm trạng anh lại đặc biệt vui vẻ đến lạ.
Buổi tiệc này, khách mời trên danh dự nhưng thực chất là giám sát viên như anh cũng không thấy nó quá nhàm chán giống mọi khi nữa.
Quay lại tình trạng của Thảo Uyên dường như không ổn. Sau khi khóc lóc một trận thì tâm tình không những không khá hơn, lại còn sinh ra suy nghĩ muốn say một lần cho quên hết đi. Chẳng phải người ta vẫn mượn rượu giải sầu đều rất mĩ mãn thành công hay sao? Đấy là cô thấy trên phim thường như vậy. Chứ một tiểu thư như cô luôn luôn phải giữ hình ảnh, không được làm gì để ảnh hưởng đến ba mình là một cán bộ cấp cao trong chính phủ. Thì từ bé cái việc đi nhẹ, nói nhỏ, cười duyên nó ngấm vào máu rồi. Vậy mà hôm nay..
Thảo Uyên đi một vòng đã uống đến ly rượu thứ năm thứ sáu gì rồi. Dù đây là một bữa tiệc họp thường niên của hội quý tử, nhưng luôn dưới sự dám sát của phụ huynh. Vì vậy mà rượu được pha chế cũng rất nhẹ. Cho nên cô uống mãi vẫn không thấy say, ít nhất là do cô nghĩ thế. Minh Anh cảm thấy Thảo Uyên đã không còn bình thường, thì cầm lấy ly rượu trên tay cô:
- Chị đã uống bao nhiêu rồi, sao tự nhiên lại uống nhiều thế. Rượu này nhẹ, nhưng không phải sẽ không say..
Đúng lúc Hạ Anh đi tới gần, nhìn rõ sự lo lắng của anh trai mình thì có chút ái ngại, phải chăng anh cũng có ít nhiều tình cảm với chị ấy, chỉ là anh chưa nhận ra mà thôi.
Thảo Uyên thấy người trước mặt thì nở rõ một nụ cười thật tươi, nhưng nó cũng nhanh chóng tắt vụt. Cô lập tức giật ly rượu trên tay ai đó đứng gần mà ngửa cổ một ngụm hết sạch.
- Rượu này ngon, ít nhất nó không đắng như khi nhìn thấy cậu. Cậu thấy tôi đáng thương sao, đi mà quan tâm "người nhà" của cậu đi, lo lắng cho tôi làm gì?
Vừa nói vừa cười mà nước mắt hai hàng. Thảo Uyên không ngừng đấm vào ngực người đối diện. Phút chốc Minh Anh cũng chợt nhớ ra, liền đảo mắt nhìn phía Hạ Anh đang đứng gần đó, cô bé khẽ cười lắc đầu. Như hiểu ý em gái mình. Cậu vội lấy lại bình tĩnh.
- Để tôi gọi người đưa chị về.
Nói rồi định cầm tay Thảo Uyên dắt đi, nhưng cô nàng lại cố tình không muốn bước, còn dứt khoát giật tay lại, khiến cậu hơi mất đà mà lùi ra xa vài bước. Lúc này mọi người thấy ồn ào cũng đã tụm lại xem khá đông. Nhân viên phục vụ mang khay tới cho mọi người trả lại ly, tính thu dọn bớt một mớ hỗn loạn này. Không hiểu sao, ngay lúc đó Thảo Uyên lại hét lên:
- Cậu cút đi, đừng trạm vào người tôi, cậu là ai, là ai.. mà dám kéo tôi.
Vừa nói vừa vơ bừa được một cái li mà ném thẳng về phía trước.
Một tiếng thét thất thanh vang lên, Mọi người đều thất kinh, nhưng lại tuyệt nhiên không nghe được một tiếng rơi vỡ nào. Nhìn theo hướng cái li, ai nấy mắt chữ A mồm chữ O. Cái li nằm ngọn trong tay Hạ Anh. Đúng là li của nhà giàu nó cũng khác, nhìn rất mỏng manh nhưng lại không hề dễ vỡ như những cái li mà cô thường thấy trước đó, nếu không chắc nó đã găm cả trăm mảnh vỡ lên tay cô rồi. Thật may.
Càng may hơn, nếu Hạ Anh không kịp thời bắt được cái li thì nó chắc chắn đã đáp xuống đúng mặt của cô gái đứng ngay bên cạnh. Nhìn cái Li bay vèo về phía mình, cô gái chết chân không biết làm gì ngoài việc ôm mặt mà hét lớn như vậy.
Còn Hạ Anh thì đã chủ động ngay khi thấy Thảo Uyên cầm được cái li, lại là người luyện võ bao nhiêu năm đủ để cô bé có phản ứng cực nhanh và chính xác. Thấy phía sau vẫn còn nhiều người, cô không kịp suy nghĩ thêm đành cố gắng hết sức có thể bắt được cái li mà thôi. Nếu nó có vỡ, chỉ mình cô bị thương. Cũng chỉ là vào tay, chứ nếu vào mặt những cô gái khác thì thôi đi.. nghĩ cũng không dám nữa.
Minh Anh chạy lại cầm tay em gái lên kiểm tra một lượt. Dù thấy hơi đỏ một chút, nhưng anh biết với em gái mình thì cái này không thành vấn đề mới thở ra một tiếng xem như yên tâm.
- Em không sao đâu, anh lại xem chị ấy thế nào đi.
Hạ Anh vừa nói vừa đẩy anh trai mình về phía Thảo Uyên. Mọi người có chút khó hiểu, nhưng phần lớn đều tán đồng, còn dành cho cô bé bao nhiêu sự ngưỡng mộ. Lúc này Hạ Anh gần như chiếm được cảm tình của mọi người. Đâu đó có tiếng nói chuyện kiểu như: "Bọn họ rất đẹp đôi; bảo sao cậu ấy lại lựa chọn em ấy; một cô gái vừa xinh đẹp lại thật tốt.." vân vân và mây mây. Nhưng tuyệt nhiên cũng không ai trách Thảo Uyên một lời, đổi lại là sự cảm thông và tiếc nuối thay cho cô ấy.
Hạ Anh lùi lại chiếc ghế gần đó ngồi xuống, tay trái đang nắn nắn cổ tay bên phải, nó có vẻ hơi sưng. Chợt có người từ sau bước tới cầm tay cô một cách vô cùng tự nhiên. Hạ Anh phản xạ rất nhanh rụt tay lại, nhưng người kia vẫn là nhanh hơn một bước kịp thời giữ chặt.
- May không phải li thủy tinh thông thường, không thì cái tay này của cô chắc sẽ phải cắt cụt đến đây.
Vừa nói người đó vừa dùng hai ngon tay của bàn tay còn lại gõ gõ vào cổ tay cô, Hạ Anh liền rùng mình một cái, vẻ mặt cũng tái đi mấy phần. Thấy cô một bộ dạng hoang mang anh ta càng được đà lấn tới:
- Để im tôi trườm đá cho bớt sưng, xem có nên đi viện kiểm tra một chuyến không. Học võ giỏi thế mà không biết đến việc làm sao khi bị thương thì vẫn nên làm tiểu thư yếu đuối còn hơn..
Không để anh ta nói hết câu, Hạ Anh lúc này mới thực sự tỉnh lại sau một hồi bị nhấn chìm vào cái giọng nói ấm áp kia. Cô đẩy anh ta ra, tự mình cầm túi đá đắp lên tay.
- Cảm ơn, tôi vẫn tự làm được.
Không khí giữa hai người bỗng trở nên im lặng đến ngạt thở. Cũng nhận thấy đã hơi quá lời, anh chàng mới dừng lại quan sát kĩ hơn cô gái này. Trong khi cô bị đau ngồi đây, mà lại không mảy may để í đến việc bạn trai mình đang một thân bế cô gái khác ra xe để người nhà cô ta đón về. Đường như có gì không đúng. Lại nhìn Hạ Anh, lần trước cố tình để cô dẫm lên chân rồi trêu người ta đến đỏ mặt, giờ lại không nỡ trêu. Nhìn vào ánh mắt đầy ủy khuất kia anh chợt muốn an ủi vài câu.
Buổi tiệc cũng theo đó mà kết thúc. Mọi người đã ra về gần hết. Minh Anh quay lại đón em gái, kiểm tra lại lần nữa, tay em có vẻ không sưng to. Nhìn thấy túi đá bên canh, Minh Anh ngạc nhiên, nghĩ bụng em gái mình cũng chịu lớn rồi đây, đã biết để ý chăm sóc bản thân rồi.
*******--------********
Updated 68 Episodes
Comments