Anh cả lạnh lùng yêu tôi(3)

Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Mộc đến trường sau một tuần đến thế giới này. Tô Mộc học cùng lớp với nữ chủ nên nữ chủ đưa cô đến lớp.

Chỗ ngồi của nguyên chủ ở phía trong sát cửa sổ gần bàn cuối, Tô Mộc thập phần hài lòng. Thật ra với tính cách đại tiểu thư nên nguyên chủ không có bạn thân nên một số người tới hỏi han sức khỏe của Tô Mộc song cũng trở lại bàn học của mình mà cũng không nhiều chuyện.

Vất vả qua được hai tiết học, cuối cùng cũng ra chơi.

Bỗng một thanh niên xuất hiện trước mặt cô, phải nói cậu ta rất đẹp trai, dáng người cao gầy, khuôn mặt sắt nét, rất tuấn tú. So với anh hai cô còn đẹp hơn vài phần.

- Mình đã khỏe rồi. Cảm ơn cậu.

Theo quán tính thì tất cả bạn học sẽ hỏi thăm sức khỏe của mình nên cô trả lời luôn.

- Này. Cái gì? Cậu nói vậy có ý gì?

- Cậu nghe không hiểu à?

Sau hai câu đối thoại cậu thanh niên vẫn không hiểu được gì.

- Cậu giận mình không đến thăm cậu à. Sao lại lạnh lùng với mình thế?

- Cậu là ai?

- Này... này cậu không nhận ra mình.

- Ừ, xin lỗi không biết chúng ta có thân không. Tôi bị mất trí nhớ.

- Hả. Mình là Phó Gia Hàn đây. Xin lỗi mình mới đi nước ngoài với gia đình về nên không biết cậu mất trí nhớ.

"Thì ra là nam chủ. Không hổ là nam chủ, nhìn là không giống người thường. Nhưng định mệnh là không có duyên nên mình cũng nên tránh thôi. Ai bảo mình là nữ phụ chứ". Tô Mộc cảm khái đánh giá nam chủ.

- À, thì ra là cậu. Mình có nghe gia đình nhắc qua. Thật xin lỗi trước đây mình cứ quấn lấy cậu mãi. Sau này sẽ không như thế nữa.

- Ý cậu là sao?

- Mình nghĩ hôn ước của chúng ta nên bàn lại.

- Hả... Nhưng...

- Thôi vào tiết rồi. Cậu về lớp đi.

- Ừ. Được rồi. Lát nữa lại gặp cậu.

Phó Gia Hàn người vẫn chưa định hình lại, ngập ngừng ra về.

- Chủ thần, anh đâu rồi?

- Đây nè Tô Mộc tiểu thư.

- Anh nói nếu tôi không quấn lấy nam chủ nữa, liệu cậu ta có thích tôi không?

- Hazz... Không!

- Nếu có thì sao?

Chủ thần: ....

- Anh đâu rồi? off rồi à?

Chủ thần cảm thấy người đồng hành của anh ta là một người rất thích dong dài và tự suy diễn. Nếu anh ta còn trả lời thì không biết khi nào cuộc nói chuyện mới kết thúc.

Cuối cùng cũng tan học, Tô Mộc đến bàn chị gái đợi cùng ra về.

- Chị. Chúng ta về thôi.

- Ừ, đợi chị thu thập xong sẽ về.

Sau khi hai người ra cửa thì gặp Phó Gia Hàn đứng đợi. Tô Mộc chột dạ, cô suýt quên chuyện cậu ta nói.

- Chào cậu Gia Hàn.

Nữ chủ lên tiếng chào nam chủ.

- Chào cậu Thanh Nhã.

Biết được hoàn cảnh của nữ chủ nên nam chủ cũng đồng cảm với nữ chủ. Mối quan hệ của hai người cũng không được xem là xa lạ nên chào hỏi cũng rất bình thường.

- Gia Hàn à! Có chuyện gì khi khác nói được không? Mình muốn về nhà ăn cơm.

Tô Mộc không muốn nói chuyện nhiều với nam chủ nên mới muốn về nhà.

- Không được! Chúng ta cần nói chuyện rõ.

- Được rồi. Chuyện gì?

Nam chủ liếc qua nữ chủ mới lên tiếng:

- Chỉ hai chúng ta thôi.

- Thôi để chị ra xe chờ em cũng được.

Thanh Nhã cầm tay Tô Mộc nói, dù gì cô cũng không muốn xen vào chuyện của người khác nên mới tình nguyện ra xe chờ.

Nghe nữ chủ nói. Tô Mộc không muốn ở chung với nam chủ nên lên tiếng phản bác:

- Không. Chị ở lại với em đi. Em chỉ nói mấy câu thôi. Dù gì em mất trí nhớ rồi nên cậu ta rất xa lạ với em.

Phó Gia Hàn thật hết cách với Tô Mộc:

- Thôi được rồi. Cậu nói đi. Cậu muốn hủy hôn ước với mình à?

- Ừ.

- Tại sao chứ?

- Cậu hỏi nhiều thế làm gì? Cậu thích mình?

- Không?

- Đấy, không thì hủy thôi.

- Vấn đề này chúng ta không thể làm chủ được. Cậu hiểu không?

- OK. Mình chỉ nói vậy cho cậu hiểu là sau này mình sẽ không bám theo cậu nữa. Còn hủy hôn ước mình sẽ nói sau với ba mẹ mình.

Phó Gia Hàn cảm thấy mạch nói chuyện của Tô Mộc không thể nào tiếp thu được. Còn Dương Thanh Nhã nghe cuộc nói chuyện xong của họ cũng ngơ ngác không hiểu gì.

Chủ Thần cuối cùng cũng vui vẻ khi người khác cũng rơi vào nỗi đau giống anh ta.

Phó Gia Hàn lên tiếng phá bỏ đoạn xấu hổ này:

- Cậu có phải hiểu lầm gì không?

- Không!

" Chủ Thần, anh có nghe không. Cậu ta níu kéo tôi kìa. Tôi biết làm sao đây? "

Chủ Thần: ....

- Nếu sau này cậu nhớ lại, cậu sẽ hối hận.

- Sẽ không!

Phó Gia Hàn: ...

"Ôi trời mạch câu chuyện này thật dong dài, không kết thúc thì đến bao giờ. Cô còn muốn ăn cơm. Nên về thôi!"

Chủ Thần:

Tô Mộc : - Thôi tôi về đây. Chị, mình về thôi.

Dương Thanh Nhã ngơ ngác: Ừ.

Phó Gia Hàn: ...Được... thôi...

Hot

Comments

Mồng

Mồng

😅😅😅 niềm vui đến từ nỗi đau của người khác

2022-01-19

6

Duyen Pham

Duyen Pham

chủ thần hơi vô hình nhỉ

2021-11-17

4

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play