Chương 3
Sáng ngày hôm sau, Diệp Chi tỉnh lại vào tám giờ sáng, có người đã bày sẵn bàn ăn cho cô. Món cháo trắng dành cho người bệnh này cũng thật là vô vị, cô ăn mấy muỗng đã muốn dừng nhưng nghĩ lại cô còn phải lấy sức chiến đấu với đám người kia, nếu nữ chính Mộc Mộc kia lại là cô thì chuyện này khác rồi. “Bây giờ cô là Hạ Mộc Mộc Không phải Diệp Chi nữa rồi, cô phải làm quen với cái tên mới này” Diệp Chi hạ quyết tâm.
Húp nhanh bát cháo trắng kia cho xong cô nằm xuống nghỉ ngơi, điều quan trọng bây giờ là phải có sức khoẻ mới có thể tính bước tiếp theo được.
Mộc Mộc yên ổn dưỡng thương trong bệnh viện một tháng nhưng những người là cha, mẹ và em gái kia, còn có người chồng khốn nạn của cô đều không hề thấy mặt sau cái đêm họ tưởng cô chết, rồi gào khóc kêu la diễn tuồng trước mặt mọi người. Như vậy cũng tốt, đỡ cho cô thấy buồn nôn khi nhìn thấy họ tới thăm cô. Dù sao bản tiểu thuyết này cũng là đứa con tinh thần mà cô dùng nữa năm để nghiên cứu viết ra, mọi nhân vật, chi tiết cô đều nắm trong lòng bàn tay như vậy cũng đỡ phải mắc công tìm hiểu mọi chuyện.
Theo như tình hình hiện tại thì nữ chính Mộc Mộc này đáng ra phải bị xe đâm trúng rồi chết thảm mới phải nhưng lại không ngờ cô xuyên qua giúp cô ấy sống dậy. Phần truyện tiếp theo là ngoài bộ tiểu thuyết của cô, còn trước lúc Mộc Mộc bị xe đụng trúng thì cô nắm rất rõ. Như vậy cũng có thể tránh những người không có ý tốt với cô, sau đó đi bước nào phải tính bước đó vậy.
Hôm sau, trợ lý của Hàm Thiếu Nghiêm đến làm thủ tục xuất viện cho cô. Nếu mọi người hỏi Hàm Thiếu Nghiêm là ai thì đó chính là người chồng vô nhân đạo của cô. Kẻ bội bạc đó, cô thề sẽ làm hắn ta sống không yên ổn để trả thù cho Mộc Mộc. Trợ lý của anh ta đưa cô về nhà, hành lý thì ừ! cô nàng Mộc Mộc này chỉ có duy nhất bộ đồ trên người mà thôi, thật đáng thương.
Woaaaa! Cằm cô sắp rớt ra ngoài rồi, cái dinh thự này là nhà cô sao? Mặc dù miêu tả trong tiểu thuyết nó rất lớn như độ hoành tráng này đang sừng sững trước mắt cô thật không thể tin nổi mà. Được rồi, cô nhất định sẽ trả thù cho Mộc Mộc nhưng trước đó có thể để cô hưởng thụ vinh hoa phú quý trước đã. Đang bận suy nghĩ cách tiêu tiền thì trợ lý của Hàm Thiếu Nghiêm đã đưa cô đến sảnh lớn phòng khách.
Người hầu làm việc tấp nập nhưng không một ai chú ý đến cô cả.
Đường đường là mợ chủ Hàm gia nhưng đến người hầu trong nhà cũng coi khinh cô đúng là không còn chỗ nào để diễn tả cái cảm giác lạc lỏng này mà. Nhưng mà đây không phải là cô viết cho Mộc Mộc bị như vậy sao, giờ thì biết trách ai chứ. Được rồi, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ lấy lại địa vị cho cho để đám người ở kia tôn cô làm mợ chủ mới được.
Khoang đã! Chẳng phải mình muốn thoát khỏi Hàm Thiếu Nghiêm sao, còn đòi làm mợ chủ cái gì chứ, cô chủ Mộc được rồi.
“ Người đâu, rót cho tôi cốc nước!” cô bắt chéo chân lên ngồi xuống sô pha gọi.
Đã năm phút trôi qua nhưng không ai để ý đến lời cô nói, mọi người trong nhà này thực sự xem cô là người vô hình sao. Được rồi, cô đấu với các người, xem thử các người gan to cỡ nào.
“ Lý quản gia, sa thải hết người làm cho tôi, nếu lát nữa tôi còn gặp bất cứ ai thì bà cũng không cần ở lại đây nữa. Rõ chưa?”
“ Hạ tiểu thư, nước của cô đến rồi.” A Cửu lập tức xuất hiện trước mặt cô với ly nước trên tay.
Hừ, xem như các người thức thời. Đi cả đoạn đường dài vào đây cô thật khát muốn chết được. Vương tay cầm lấy ly nước A Cửu đưa cho.
Đoàng! Ly nước còn chưa kịp đến tay đã rơi thẳng xuống đất ngay chân cô. Những người hầu trong nhà đang che miệng cười. Là cố ý đây mà, được rồi tôi đùa các cô một chút tạo không khí vậy.
“ Á, tôi thật không cẩn thận, cô dọn dẹp chỗ này đi.” Mộc Mộc nặng ra khuôn mặt hoảng hốt ngước mắt nhìn cô người hầu A Cửu kia.
A Cửu cúi xuống vừa vương tay nhặt mảnh sứ đầu tiên đã bị Mộc Mộc lấy chân đạp lên bàn tay của cô ta. Cô ta không ngờ Mộc Mộc lại làm như vậy, ngước khuôn mặt giận dữ nhìn cô.
“ Hạ tiểu thư, cô làm gì vậy?” A Cửu quát thật to vào mặt Mộc Mộc.
Quát to như vậy làm gì chứ, cô cũng không có điếc a. Chân cô càng ghì mạnh hơn, Mộc Mộc cuối xuống nhặt mảnh sức còn vương vãi dưới chân lên đưa sát vào mặt A Cửu kia.
“ Hạ giọng xuống, cụp mắt, lần sau nếu ai còn dám chơi tôi kiểu này nữa thì không phải chỉ bàn tay thôi, tôi sẽ rạch nát mặt các người, đã rõ chưa?” Giọng cô lạnh đi đến đáng sợ. Chẳng phải diễn kịch sao, vậy tiểu thuyết gia cô đây sẽ cho các người biết chiêu trò của người ác độc phải diễn như thế nào.
Cả đám người hầu đang cười tủm tỉm xung quanh bất giác ngưng bật, ánh mắt đó sao lại đáng sợ như vậy, đây thật sự là Hạ Mộc Mộc mà các cô hay bắt nạt sao. Người mà đến kẻ ở trong nhà cũng coi khinh ngày trước luôn chịu ấm ức mà trốn vào phòng đâu rồi.
“ Vâng, Hạ tiểu thư.” Giọng A Cửu run rẩy.
“ Từ nay, gọi tôi là cô chủ.” Hạ tiểu thư cái gì chứ, cô là khách của cái nhà này sao, phải để cho các người biết địa bàn này do cô cai quản.
“ Mộc Mộc, xem tôi lấy lại vị trí cho cô đây.” Cô vừa đi lên phòng vừa, vừa cười thầm trong lòng, mấy người kia thật sự bị cô doạ không ít rồi. Vui quá nên không để ý đến đôi nam nữa đứng ở trước cửa kia cũng bị cô làm cho ngây người.
Updated 85 Episodes
Comments
thiên băng
hónggggggggggggggggggggggggggg
2021-08-19
1