Thế Giới Thời Không (Xuyên Không)
Sáng ngày 15 tháng 9 năm 2018 ( năm 31 theo lịch truyền thống nhật bản) tại một khu rừng rừng ngoại ô thành phố tokyo
"Nhìn này mọi người"
"Phù phù" một người đàn ông tầm trung tuổi mặc bộ quần áo cũ xám nâu đội một cái mũ vành rộng trên lưng đeo đeo chiếc balo to. Người đàn ông trung niên vừa thôi tay trái vòng ra sau lấy chiếc đèn pin rắt vào bên chiếc balo
- Anh thấy gì sao?-bốn người khác chạy tới
Ai cũng có cách mặc rất giống người đàn ông kia; một trong bốn người vừa chạy tới lấy chiếc máy ảnh đeo sẵn trên ngực dơ lên.
Một người lớn tuổi chạy tới đầu tiên nghi vấn: Akira! Anh hiểu nó viết gì không?
Thì ra người đàn ông kia là akira- chính là nhà khảo cổ học nổi tiếng rất có tiếng tăm trong giới khảo cổ tại nhật lúc bấy giờ.
"Ừm đây là lần đầu tiên tôi thấy loại ký tự như thế này"- vừa nói ông vừa chỉ vào 1 mảng đó hình méo xẹo. (Có thể hình dung nó là hình chữ nhật do trải qua hàng trăm năm hay triệu năm nên nó bị bào mòn hay do bị tác động bởi thời tiết), ramen nhanh chụp lại đi
Người tên ramen là người nhỏ tuổi nhất trong hội đáp "rõ"
Người đàn ông lớn tuổi hỏi akira: giờ làm gì với nó đây?
-Akira quay lại nói một cách kính cẩn:nếu ngài không phiền thưa tôi có thể giữ nó một thời gian để nghiên cứu được chứ? Sau đó tôi sẽ gửi lại bảo tàng sau.
Người đàn ông lớn tuổi chắc hẳn là một tên trong viện bảo tàng quốc gia sau khi nghe đề nghị của akira cũng tỏ vẻ xem xét vì biết akira là một người rất nổi tiếng trong mấy về khảo cổ: được rồi nhớ đừng làm gì quá tay đấy
Đúng là nhắc thừa mà câu nói đó không rõ là đùa với Akira hay có dụng ý nào đó.
23h đêm
Mừng anh về-sao nay về muộn thế sáng anh nói sẽ về sớm ma vợ Akira chờ sẵn ở đó.( tuy không còn trẻ trung nhưng tuổi không là vấn đề với người phụ nữ đó).
Không ai khác đây chính là Akira vẫn bộ trang phục đó cùng với vẻ mặt khá mệt mỏi
- Xin lỗi em. Hôm nay anh phát tìm được một cổ vật-vừa nói Akira vừa tháo giày rồi đi một mạch vào phòng làm việc của ông.
"Hầy hầy, còn không cần dùng bữa nữa kìa, chắc lại tìm được thứ gì hay ho rồi" chị ta nghĩ trong đầu như vây rồi đi lên tầng.
- Kuro cha con về rồi đấy. Chị bước vào phòng, nhìn quanh căn phòng chẳng có gì ngoài các tầng giá sách một quả địa cầu bán tự động có cả mặt trăng được thiết hoạt động đồng nhất với quả địa cầu.
- Kuro: vâng,sao hôm nay cha về muộn vậy mẹ?-hình như ổng kiếm được cổ vật gì đấy đang ở phòng làm việc đấy, xuống chào ổng đi dứt lời chị ta rời phòng Kuro ngay.
Chắc không phải giải thích nhiều đây là con trai Akira. Kuro năm nay tròn 20 có mái tóc đen mượt có nhúm tóc nhoi lên nhìn khá hay vì giống mẹ nên khuôn mặt khỏi chê, mắt xanh (chắc do mẹ của hắn là người ngoại quốc), thân người mảnh rẻ nhưng không vì thế mà nói hắn yếu đuối công tử bột đâu nhé cũng có khí thế của cha hắn nhà khảo cổ học nổi tiếng đấy.
Sau khi biết cha về Kuro chạy xuống phòng làm việc.
"Kuro con đấy à chưa ngủ sao?'"-Akira nhìn về phía Kuro cười.
Đó là cổ vật ạ?-ánh mắt nhìn về phía mảng chạy lại xem, hắn lẩm bẩm...lối vào......giúp đỡ.....xa xôi..
Akira cũng đồng nhất với kuro "đó cũng là những gì ta có thể hiểu được ở cổ vật này".
(Điều này vô cùng bình thường với Akira vì Kuro từ bé đã rất thích cổ vật và những loại ký tự lạ ngoài ra Kuro còn nghiên cứu về cả thiên văn Kuro luôn khát khao tìm hiểu những điều mới từ bé đã theo Akira đi khắp nơi tìm cổ vật rồi và cậu còn được đánh giá cao về tiềm năng khảo cổ rất giống như Akira. Những giá sách trong phòng hắn hẳn là những loại này rồi)
Akira cảm thán: sao ở đây vẫn còn tồn tại những loại ký tự mà ta chưa hề hay biết nhất là ta đã tìm thấy nó ở một nơi hầu như đã được những người khác khai phá nhiều lần như này
"Akira, anh gặp khó khăn à?"- giọng nọi dịu dàng đi cửa vào, tay bưng khay trên có 2 cốc nước cùng ít đồ ăn nhanh-Rose, em vẫn chưa nghỉ à.-Akira ngạc nhiên hỏi ngược lại.
"Hai cha con còn bận thế này sao em nghỉ được" Rose nở nủ cười rồi đi thẳng vào vấn đề-"để em giúp".
Rose đặt khay xuống góc bạn cách xa cái mảng đá đó, rồi từ từ đặt tay lên mảng đá cổ vật kia mắt nhắm lại
(Quên chưa giới thiệu rose cũng là nhân vật tầm nhé một nhà ngoại cảm với khả năng cảm nhận và tái hiện thực, đích thị đây là một gia đình kinh khủng tầm cỡ trong các loại tiểu thuyết anime rồi)
Được khoảng 4 phút rose bất chợt mở mắt , ánh mắt sợ hãi mồ hồi bắt đầu rơi từng giọt xuống sàn.
Akira nhanh chóng đỡ Rose trước khi khụy xuống sàn rồi đưa ra chiếc bell thì nhanh lấy chiếc ghế tựa quanh đấy mang ra cho mẹ hắn ngồi xuống thay vì đỡ ra ghế đệm thì việc này khá mất thời gian Kuro lấy một cốc nước mà mẹ hắn chuẩn bị trước đó mang kèm ghế.
Nghe qua thì lâu nhưng thực chất chỉ mất 2s để chuẩn bị cho sự việc này.
Akira nhìn khuôn mặt hơi tái của Rose lo lắng: Rose, em không sao chứ! Có chuyện gì xảy ra vậy?
Rose đáp "em thấy hình ảnh một luồng sáng sau đó đến cảnh chém giết rồi một người bị chém .....đứt ....đôi th.." vừa nói vừa run run
Do có khả năng tái hiện thực nên Rose bị ảnh hưởng bởi cảnh tàn bạo đó
"Kuro,Chúng ta nghỉ thôi chắc mẹ con bị ảnh hưởng một phần sự việc đó rồi."
Kuro cũng gật đầu: vậy để con thu dọn đồ rồi con nghỉ sau
"Vậy nhờ con"-Akira nhìn Kuro rồi hướng ra cửa mà đi.
Sau khi dọn dẹp xong, hiện giờ hắn đang nằm trên giường một tay vắt qua trán nghĩ "những ký tự đó rõ ràng trước đây cha với mình chưa từng thấy nhưng sao lại có cảm giác như mình có thể đọc được với cả những gì mẹ nói lại làm mình cũng có chút kinh ngạc bình thường cảm nhận một vật thường thì chỉ thấy những điều liên quan tới nó đây lại hoàn toàn ngược lại"
"Hầy hầy không nghĩ nữa mai xử vụ này sau"- hắn tự nhủ vậy
Updated 41 Episodes
Comments
Thanh Tài
hay quá đi
2021-11-24
4
Choco Vie
tên riêng nhớ viết hoa nhé :3
2021-11-22
1
Serein
Tác giả nên viết cách ra cho dễ nhìn, chỗ câu nói của nhân vật nên gạch đầu dòng, tại mình thấy có vài chỗ không gạch. Nhưng ủng hộ tác giả
2021-11-19
1