Duyên trời định
Hôm nay là ngày đầu tiên cô vào học ngôi trường mới. Đó là trường THPT Marie Curie – một trong những ngôi trường có tiếng của tỉnh về chất lượng giảng dạy và tỉ lệ độ đại học. Không chỉ vậy, đó là còn là trường nổi tiếng từ xưa đến nay về điểm đầu vào cao ngất ngưởng. Lúc điểm thi báo về nhà, cô run sợ không dám mở ra xem, phải nhờ mẹ cô xem hộ trước. Và thật là một điều ngoại mục, cô thừa kha khá điểm đậu vào trường đó. Nếu tính theo phổ điểm chung của trường thì có thể cô sẽ được xếp vào lớp chọn đầu. Cả ngày hôm đó cô cứ cầm tờ giấy rồi ngồi cười một cách ngây ngốc. Theo sự nhận xét của bố mẹ cô thì hôm đó trông tâm thần cô không được ổn định chút nào. Và cái gì đến thì nó cũng đến, cuối cùng cũng đến ngày tựu trường – ngày mà cô mong chờ suốt hai tháng hè vừa qua.
Hà Trang vui vẻ lái chiếc xe đạp điện mới tinh được bố mua cho từ tháng trước, miệng không ngừng lẩm nhẩm hát bài hát mình yêu thích. Thời tiết mùa thu thật là dễ chịu. Những cơn gió nhè nhẹ thổi khiến mái tóc cô có chút tung bay. Đang thả mình cảm nhận sắc trời thì bỗng dưng....
"Rầm..."
Một tiếng động vang lên khiến cô phải mở to mắt.
“Toi rồi.” Ngoài hai từ này ra thật sự cô không biết nói gì với cảnh trước mắt mình nữa.
Dù đã lái xe vô cùng cẩn thận rồi mà không hiểu sao xe cô lại đâm thẳng vào đuôi của một chiếc xe ô tô. Dù không phải tín đồ xe cộ nhưng cô cũng có biết chút chút về những dòng xe nổi tiếng. Chẳng hạn như chiếc ô tô màu bạc đang ở trước mặt cô đây, nếu cô nhìn không nhầm thì nó là của hãng Audi và nó đang làm mưa làm gió trên thị trường xe cộ hiện nay. Audi vốn là tập đoàn xe cộ có tiếng từ rất xưa rồi. Mẫu mã độc lạ, chất lượng tuyệt vời, màu sắc vô cùng sang trọng nhưng không kém phần trẻ trung. Nếu cô nhớ không nhầm thì chiếc đang ở trước mặt cô đây là phiên bản giới hạn thì phải.
“Chết rồi, giờ sao đền người ta đây.” Khuôn mặt Hà Trang có chút tái đi, lo lắng suy nghĩ.
Cũng may trong tình thế nguy cấp, đầu cô vẫn kịp nảy số. Cô vội vàng quay xe phóng thắng trước khi chủ nhân của chiếc xe bước xuống. Vừa hay cô vừa đi khỏi chỗ đó thì người trong xe bước xuống. Mặc kệ tiếng gào thét của chủ xe, Hà Trang chỉ biết phóng xe đi thẳng.
Nhìn thấy bóng giáng cô bé khuất dần trong đám người đông đúc, bác tài xế bèn thở dài. Bác quay vào xe ngồi mà trong lòng không khỏi run sợ.
“Cậu chủ, cô bé đó chạy mất rồi .”
“Có mỗi con bé mà không giữ lại được thì làm ăn cái gì không biết? Sáng sớm ngày ra đã gặp phải người xui xẻo. Xe có bị làm sao không?”
Người mà bác tài mới cung kính gọi là cậu chủ lúc này mới lười biếng mở mắt, ánh mắt có chút sắc lẹm.
“Xe... Ừm...”
Bác tài xế ấp úng không biết trả lời sao.
“Bị làm sao? Nói rõ xem nào.”
“Dạ, xe bị xước ở phần đuôi xe.”
Bác nói xong câu này mà mồ hôi chảy ướt hết lưng. Trong gia đình, ai mà chả biết cậu chủ thích nhất là con xe này. Ông nhớ có lần, cô em bé nhỏ của cậu động vào xe, làm dính một xíu bẩn mà cậu đã quát ầm nhà lên, chứ huống chi là xước xe.
“Bị xước sao?”
Đôi lông mày Gia Bảo khẽ nhíu lại, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn bác tài xế không chớp mắt.
“Dạ...”
Bác tài không dám ngọ ngậy dù chỉ một chút. Sự áp lực vô hình khiến bác có chút nghẹt thở.
“Mau tra xem con nhỏ đó là ai. Đâm vào xe của người khác mà dám chạy trốn sao? Tôi cho bác nội trong ngày hôm nay phải tìm ra con nhỏ đó. Nếu không, bác cũng chuẩn bị tìm người mới thay thế đi!”
"Vâng.”
Dù ngoài miệng nói vậy nhưng thâm tâm bác không ngừng gào thét. Bác chỉ là một người quản gia nhỏ bé chứ có phải thám tử tư vĩ đại nào đâu mà có thể tìm nhanh đến vậy. Còn không tính đến việc bác mới chỉ nhìn bóng lưng cô bé, chứ đã biết mặt mũi như nào đâu.
Còn Hà Trang, sau một hồi phóng ga hết cỡ, cuối cùng cũng giảm dần tốc độ, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi. Thực ra cô cũng đâu muốn chạy trốn như vậy, nhưng do túi tiền cô không cho phép cô ở lại mà thôi.
Sau khi đi được một đoạn nữa, cuối cùng cô cũng đã đứng trước cổng trường mà mình mong ước bấy lâu nay. Vừa bước qua cánh cổng trường rộng lớn, tâm trí cô nhanh chóng trở lại với sự hào hứng ban đầu. Sự cố lúc nãy nhanh chóng được cô dẹp gọn sang một bên. Một cảm giác nâng nâng vô cùng khó tả. Cuối cùng cô cũng chính thức trở thành học sinh của ngôi trường mơ ước bao người rồi.
Cũng giống như hồi cấp hai. Sau hơn tiếng dự lễ khai giảng cùng cả trường thì lớp nào quay trở lại lớp đó. Sau một hồi chạy lung tung quanh trường, cuối cùng cô cũng tìm thấy phòng học của mình. Không ngoài dự đoán ban đầu, cô được xếp vào lớp chọn đầu của khối. Tính ra cô là người cuối cùng bước chân vào lớp. Vừa bước chân vào lớp, cô có hơi chút bất ngờ vì độ chênh lệch giới tính của lớp này. Lớp cô hầu như toàn là nam, nhìn sơ sơ qua hình như có năm hay sáu nữ thôi thì phải.
Dù vậy nhưng cô cũng không ý kiến gì hết, đi thẳng tới một chỗ còn trống và ngồi xuống. Dù sao lớp nhiều nam cũng vui mà.
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng thầy giáo chủ nhiệm cũng bước vào. Thầy phổ biến lại quy định của trường của lớp rồi bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi. Do bạn cùng bàn của cô hôm nay nghỉ nên cô mới làm quen, nói chuyện với mấy bạn xung quanh. Lúc nãy cô nghe loáng thoáng mọi người bàn tán rằng bạn cùng bàn cô hình như là con cưng của tập đoàn nào đó vô cùng lớn. Do lớp cũng khá ồn nên cô nghe chữ được chữ không, mà hầu như mấy chữ quan trọng thì đều không nghe thấy. Chẳng những gia thế khủng mà cũng đang làm người mẫu cho nhiều tòa báo giải trí lớn, mới trở về từ nước ngoài. Nếu vậy thì nhan sắc chắc chắn không bình thường rồi. Nhưng dù sao cũng chỉ là mọi người bàn tán, thật hay không thì phải để chính chủ ra mặt thì mới rõ được.
Hết chương 1.
Updated 59 Episodes
Comments
ʕっ•ᴥ•ʔっ❤
.
2022-10-16
0
Thiên Bình
♥️♥️♥️♥️♥️😘
2022-10-03
0
Nghiện đam lẫn ngôn =))
Tui thấy mở đầu cực kỳ giống với truyện "Chạy đâu cho thoát" á , tình tiết y chang luôn
2022-04-07
0