[Drop]Em Là Ánh Sáng Của Anh !
Trên thế giới đã xảy ra một vụ mất tích hàng loạt , xảy ra ở rất nhiều Quốc Gia từ nước lớn tới nước nhỏ. Theo thống kê có tới hơn 1000 người , đối tượng đều là trẻ tuổi vị thành niên và đa số đều là cô nhi
Chính Phủ các nước trên thế giới đã huy động gần như toàn bộ lực lượng để tìm kiếm hơn 1000 đứa trẻ đó
Sau hơn hai tháng điều tra thì cuối cùng cũng đã tìm ra tung tích của những đứa trẻ đó
Mọi chuyện đều là do một tổ chức khủng bố gây nên . Bọn họ đã tạo ra một thế giới ảo , muốn dùng hơn 1000 đứa trẻ kia làm vật thí nghiệm
Đến khi người của Chính Phủ thế giới tìm ra được nơi thí nghiệm thì đã có đến 800 đứa trẻ mất mạng , nơi thí nghiệm cũng đã bị phá hủy nhiều chỗ , thậm chí những người được tổ chức kia phái canh giữ ở đó đều đã chết toàn bộ
Trong hơn 200 đứa trẻ còn sống sót thì có một đứa trẻ đã trốn thoát trước khi có người tới giải cứu . Theo như những người còn sống kể lại , đứa trẻ duy nhất đã trốn được kia có thể là Sát Thần!
Ngay lập tức Chính Phủ thế giới đã ra quyết định truy tìm Sát Thần. Nhưng mà mãi cũng không có bất kỳ kết quả nào . Giống như người gọi là Sát Thần kia chưa từng tồn tại vậy
Không chỉ vậy , ngày cả những thông tin cá nhân của toàn bộ người mất tích đều đã biến mất , nên việc tìm kiếm càng trở lên vô vọng
Hết cách , Chính Phủ đã ngừng việc tìm kiếm , Sát Thần được đưa vào tư liệu mật , từ đó không còn bất kỳ ai nói đến cái tên đó nữa
Cái tên Sát Thần dần đi vào lãng quên , và vụ mất tích trẻ vị thành niên hàng loạt đó đã trở thành một trong những vụ án lớn nhất lịch sử !
Thoáng cái đã qua sáu năm kể từ khi vụ mất tích hàng loạt đó , những đứa trẻ sống sót còn lại giờ đã có những cuộc sống mới khác nhau
Tại một quán cà phê nhỏ , tiếng chén đĩa vỡ vang lên , cùng với tiếng mắng chửi
" Còn nhỏ này , mày đi không có mắt hả ?"
Một người phụ nữ trên quần áo dính cafe , tức giận với một cô gái
Người phụ nữ mắng không ngừng , còn cô gái kia không ho he tiếng nào , chỉ trầm mặc cúi đầu , phần tóc mái dài che đi khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra một vết bớt màu đỏ trên khuôn mặt của cô gái
Lúc này chủ quán từ trong chạy ra
" Xin lỗi , con bé là do con bé bất cẩn làm bẩn quần áo của cô ! Hôm nay cô muốn dùng gì quán đều sẽ phục vụ miễn phí , coi như là bồi thường !"
Chủ quán là một người phụ nữ năm nay cũng đã gần năm mươi tuổi , tên là Lăng Anh , còn cô gái đánh đổ cafe nên người người phụ nữ kia là con gái nuôi của Lăng Anh tên là Tịch Sương !
" Tiểu Sương , con mau vào bên trong đi !"
Lăng Anh sau khi giải quyết người khách kia rồi mới quay sang nói với Tịch Sương . Cô vẫn không nói gì , vẫn cúi gằm mặt xuống , hơi gật nhẹ đầu rồi đi vào trong
Tịch Sương là một cô nhi , năm nay mười chín tuổi , sáu năm trước được Lăng Anh nhận nuôi
Lăng Anh là một người phụ nữ rất tốt bụng , luôn yêu thương Tịch Sương , nhưng đáng tiếc cuộc đời của bà không được bình yên như bao người khác . Lúc đầu bà cũng có một gia đình hạnh phúc nhưng vì tai nạn mà cả chồng lẫn con đều ra đi
Bà không tái giá , mà về nơi thôn quê nhỏ bé này mở một quán phục vụ đồ ăn . Sáu năm trước vô tình gặp được Tịch Sương không nơi nương tựa , có lẽ khi nhìn thấy cô bà lại nhớ tới đứa con gái đã mất của mình nên mới nhận nuôi cô
Tịch Sương là người có tính cách hướng nội , ngoại trừ Lăng Anh thì không bao giờ mở miệng nói với người khác câu nào . Trở ngại về giao tiếp khiến cho cuộc sống của cô gặp khá nhiều rắc rối , đặc biệt là khoảng thời gian còn đi học
Khi được nhận nuôi , Lăng Anh có đưa cô đến trường , nhưng chỉ học được nửa năm liền nghỉ học . Hết cách Lăng Anh chỉ có thể mua sách để cho cô tự học ở nhà
Trong mắt hàng xóm , Tịch Sương là một người kỳ dị , bởi vì tóc lúc nào cũng che hết cả khuôn mặt , đặc biệt là không mở miệng nói câu nào . Nên mấy năm sống cùng Lăng Anh, cô cũng chẳng có nổi một người bạn
Tịch Sương cũng chả quan tâm tới mấy chuyện đó , cô chỉ cần Lăng Anh là đủ rồi !
Tịch Sương đi lên phòng của mình , nơi mà cô cảm thấy an toàn nhất , khi ở trong phòng của mình cô mới dám vén mái tóc dài tới hông . Mái tóc đen dài được vén lên để lộ ra khuôn mặt
Căn phòng của Tịch Sương chứa rất nhiều sách , bốn xung quanh đều chỉ có sách . Không giống như những cô thiếu nữ đang độ tuổi mơ mộng khác , sắm sửa quần áo hay đồ trang điểm , căn phòng của Tịch Sương còn chẳng có lấy một chiếc gương , ngoại trừ tủ quần áo , một cái giường nhỏ thì chỉ có sách và sách
Bởi vì cô không đi học , cũng không sử dụng thiết bị điện tử hay mạng internet , sợ cô buồn chán nên Lăng Anh đã mua rất nhiều sách cho cô đọc
Chỉ cần Tịch Sương nói muốn đọc sách gì , bà đều tìm cách lấy cho cô
Biết cô không thích tiếng ồn nên , căn phòng được thiết kế cách âm đặc biệt , trừ khi là tiếng động bên ngoài quá lớn nếu không sẽ không có bất kỳ âm thanh gì lọt vào bên trong phòng
Tịch Sương ngồi co lại một góc trên chiếc giường của mình , tay với lấy một cuốn sách gần nhất
Đọc được khoảng nửa tiếng thì có tiếng mở cửa . Tịch Sương ngẩng đầu lên , Lăng Anh cầm một ly nước ép trái cây cho cô đặt ở trên bàn
Bà ngồi xuống mép giường , lấy tay vén những sợi tóc che đi khuôn mặt cô , dịu dàng nói
" Ngày mai là cuối tuần , có muốn ra ngoài chơi không?"
Tịch Sương lắc đầu
" Ngày mai mẹ phải sang thị trấn bên lấy đồ , Tiểu Sương có muốn thứ gì không?"
" Con…con…muốn…bánh ngọt !"
Miệng khẽ mấp máy , giọng nói lí nhí nhưng đủ để Lăng Anh nghe được
Bà hôn lên trán cô rồi đi xuống nhà chuẩn bị bữa tối
Mặt trời đã ngả vàng , ánh hoàng hôn chiếu xuống thị trấn nhỏ
Nơi Tịch Sương và Lăng Anh sống là một thị trấn nhỏ ở phía Bắc , bên trong cũng chỉ có mấy chục gia đình sinh sống
Mặc dù sống ở đây đã sáu năm nhưng Tịch Sương chưa từng đi quanh thị trấn nên không biết nơi này lớn hay nhỏ
Thời tiết đang dần chuyển sang thu nên đã đỡ nóng bức hơn . Cánh cửa sổ trong phòng lúc nào cũng được đóng chặt che rèm . Nhìn từ bên ngoài vào có chút tối tăm
Lúc này bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gì đó . Tịch Sương khẽ vén rèm lên nhìn xuống
Hoá ra là mấy đứa trẻ hàng xóm đang lấy đá chọi lên , miệng còn không ngừng nói vọng lên
" Này , đồ xấu xí ! Xuống đây đi !"
Cũng may cửa được làm từ loại kính tốt nên không dễ bị đá chọi vỡ
Nhìn đám trẻ con không ngừng ném , Tịch Sương chẳng có biểu hiện gì đặc biệt , bởi vì hầu như ngày nào cũng vậy
Mặc dù cửa kính rất bền nhưng mà trước đó cũng đã phải thay mấy lần
Những lần như vậy , Lăng Anh đều phải chạy ra đuổi bọn chúng đi
Tịch Sương quay vào trong tắm rửa chuẩn bị ăn tối với mẹ
Một ngày yên bình cứ như vậy trôi qua !
Updated 32 Episodes
Comments