CHƯƠNG 2: TRẢI NGHIỆM

Một lúc sau, khi đã thay quần áo. Minh An bước xuống nhà. Ở bàn ăn, mọi người đã có mặt đầy đủ. Vị trí của cô, là ngồi bên cạnh Bà và đối diện với Tinh Nhật. Quy tắc trong gia đình anh, là trong khi ăn, sẽ không trò chuyện. Nhưng gia đình cô thì ngược lại, Minh An có thể thỏa thích nói chuyện.

[Tại sao mọi người lại có thể im lặng trong lúc ăn được vậy?]

Những nguyên tắc trong bàn ăn ở đây, có chút khác lạ so với gia đình cô. Minh An là cô con gái, được gia đình cưng chiều từ bé. Nên Ba Mẹ để cô thỏa ý làm theo ý mình, việc đó đã trở thành thói quen của cô.

[Cứ tiếp tục như vậy, mình cảm thấy không ổn.]

Minh An bỗng nhiên la lên một tiếng, khiến cho mọi người hốt hoảng cả lên.

"Có thứ gì đó, đã đạp vào chân của con đó Bà."

Cô giả vờ ôm chân, kêu đau. Bà của Tinh Nhật nhìn sang phía anh, chỉ có anh ngồi đối diện với cô, nên anh trở thành người bị nghi ngờ.

"Sao mọi người nhìn sang con? Con không có đạp chân cô ấy."

Không khí đã trở nên náo nhiệt ngay, không còn im lặng như lúc nảy. Sau khi dùng xong bữa tối, Tinh Nhật vẫn là người rửa bát. Đôi khi, bữa ăn cũng là do anh nấu cho cả gia đình. Minh An tiến đến, ngồi bên cạnh anh.

"Tại sao lúc nảy, cô lại giả vờ?"

Cô biết, anh không phải kiểu người hay mách lẻo. Nên không cần giả vờ trước mặt anh.

"Thì không khí trong bàn ăn quá im lặng, tôi chưa thích nghi được với việc này. Nên mới la lên, để tạo chút náo nhiệt."

Tinh Nhật nhìn sang cô, tỏ vẻ bất lực

"Có mà, cô đang dọa gia đình tôi thì đúng hơn. Tiểu thư như cô, mà xảy ra chuyện. Gia đình tôi không đền nổi."

Minh An có ý muốn giúp đỡ, cô vừa đặt tay cầm chiếc bát, đã bị anh nắm chặn lại.

"Việc này, cô đừng chạm vào thì hơn. Nước rửa bát, sẽ ăn mòn tay của cô."

Cô nhìn anh với gương mặt khó hiểu

"Chẳng phải anh cũng đang rửa hay sao? Anh không sợ, tay anh bị ăn mòn sao?"

Nhất quyết không để Minh An chạm vào việc này, Tinh Nhật dùng tay, đẩy nhẹ cô về phía sau. Cả người đứng chắn ở phía trước cô.

"Việc này tôi làm quen, cô về phòng mình đi."

Không làm lại anh, cô đi lại ghế phía sau. Đôi chân nhỏ đung đưa trên ghế, tập trung quan sát anh.

[Sao trước đây, mình lại không nhận ra điểm thu hút này của anh ấy? Nói ra, anh ấy là mẫu đàn ông của gia đình.]

Rửa xong bát, anh đưa tay với lấy khăn lau, từng đường gân tay khỏe khoắn của anh lộ lên. Trông rất cuốn hút và đẹp mắt. Tinh Nhật ngạc nhiên, khi cô vẫn còn ngồi ở đó. Nhanh chóng bước xuống ghế, cô đi lại phía anh.

"Xong rồi, chúc anh ngủ ngon."

Chỉ đợi anh, để nói câu này. Cô nhanh chóng bước lên phòng, anh cũng sắp xếp lại một chút, rồi cũng về phòng ngủ.

Hôm sau

Ở nơi lạ, nên cô không ngủ được ngon giấc. Nhưng vào giờ này, đã có thể nghe tiếng động của những người sống ở đây. Họ đều thức rất sớm, để bắt đầu một ngày lao động. Minh An di chuyển ra bên ngoài, nhìn thấy Tinh Nhật đang chuẩn bị đi đâu đó.

"Anh định đâu vậy?"

Tinh Nhật đang khởi động xe, liền quay nhìn về phía phát ra giọng nói, bóng dáng của cô gái nhỏ đang chạy về phía anh. Tinh Nhật tắt động cơ xe, chờ cô đi lại.

"Tôi ra vườn trà."

Minh An nghe xong, liền nhớ lại trước đây. Hình như cô đã không đi cùng anh, cô cho rằng ở vườn trà không có gì chơi, sẽ bị cháy nắng. Nhưng hiện tại, cô lại muốn đi cùng anh.

"Cho tôi đi cùng với, tôi cũng muốn đi."

Minh An nhón cao chân lên, đặt tay ở cạnh cửa xe, gương mặt cầu xin, khiến anh không thể nào từ chối.

"Vào thay đồ khác đi, rồi tôi đưa cô ra vườn trà."

Nhảy nhẹ xuống, Minh An cười híp mắt, nhanh chóng chạy vào bên trong. Cô mặc đồ trang bị, dành cho người hái trà, búi cao tóc. Minh An nhanh nhẹn lên xe ngồi. Trông cô vô cùng phấn khích.

"Xong rồi, chúng ta đi thôi."

Anh nhìn sang cô, khởi động xe, rồi cùng đến vườn trà. Trên đường đi, trải dài ven con đường, là những bông hoa rực sắc vàng. Thời tiết ở đây rất tốt.

"Đến rồi, đừng mở cửa xe."

Không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe theo lời anh. Tinh Nhật đi ra phía sau xe, lấy ra một đôi giày khác cho cô. Di chuyển sẽ giảm đau chân và không bị côn trùng cắn vào chân. Anh mở cửa xe, đặt giày ở bậc bước xuống. Giúp cô mang lại giày.

[Anh ấy cũng có lúc ấm áp.]

Mang xong giày, Minh An nhẹ bám vào vai anh, rồi nhảy xuống. Tinh Nhật không ngăn được sự nghịch ngợm này của cô.

"Wow, vườn trà rộng thật đó. Là của gia đình anh sao?"

Tinh Nhật lấy ra giỏ đựng lá trà và dụng cụ hái trà. Mang đến chiếc nón, đội vào và đội luôn cho Minh An. Cô cứ đi theo phía sau anh, được anh dạy cho cách hái lá trà.

"Tôi còn nghĩ hái trà rất đơn giản, nhưng phải cần có kỹ thuật."

Được một lúc, cô cũng đã làm được. Nhưng cái nắng khiến cô không thể chịu được, liên tục dừng lại để nghỉ mệt. Do vội đi, cô cùng không dùng kem chống nắng. Nhưng ở đây không có nước uống, chưa từng chịu qua cảnh này, nên có chút khó khăn.

"Không chịu nổi rồi sao? Lúc đi, không phải phấn khích lắm sao?"

Minh An lau vết mồ hôi trên trán, nhìn lên ánh mặt trời chói chang. Rồi nhăn nhó, quay sang nhìn anh

"Ở đây, không có nước uống sao?"

Tinh Nhật đưa cho cô một chiếc khăn lau, Minh An cũng nhận lấy nó

"Đến giờ, sẽ có người mang nước đến. Còn có nhu cầu, phải tự mang theo. Tôi không nghĩ cô sẽ đi cùng, nên không có chuẩn bị nước."

Cô dùng lấy khăn của anh lau, mà không chút nghi ngờ. Với tính ưa sạch sẽ như Minh An, điều này thật khó tin.

"Vậy đến khi nào?"

Tinh Nhật nhìn về phía xa, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người bạn anh. Đây là công việc hàng ngày của người đó, sẽ mang nước đến cho mọi người, dù có nhu cầu hay không.

"Đã đến rồi."

Minh An cũng nhìn theo phía anh, đúng là có người đang di chuyển lên phía đồi. Trên tay mỗi người, đều mang một bình nước lớn. Tinh Nhật đến nhận nước đầu tiên, khi cả nhóm vừa lên đến nơi. Anh đưa ngay cho cô dùng trước.

"Tôi còn nghĩ, chỉ là nước bình thường. Không nghĩ là còn đặc biệt hơn."

Nước rất mát, được đựng vào chai cẩn thận. Uống vào như vơi đi cái nóng.

"Đây là loại nước đã được nghiên cứu, đang được xuất khẩu trong nước. Tiểu thư như cô, chắc chưa dùng qua loại nước bình dân này."

Đúng là như vậy, những món đồ cô dùng, đều là hàng đắc tiền hoặc là phiên bản giới hạn.

"Thì tôi chưa nhìn thấy lần nào, nên chưa dùng qua."

Uống một ngụm, hai má phồng lên, gió làm chiếc nón ngã về phía lưng, khiến mái tóc Minh An cứ di chuyển trên gương mặt cô. Cảm giác rất muốn cưng nựng. Tinh Nhật chỉ nhìn, rồi uống phần nước của anh.

"Nước thật sự rất mát, là nơi nào sản xuất vậy?"

Tinh Nhật chỉ tay về phía cậu bạn của mình, đang phát nước cho mọi người.

"Là gia đình của cậu ấy."

Cô nghiêng đầu nhìn theo hướng tay của anh

"Anh cũng quen người đó sao?"

Tinh Nhật cười nhẹ, nhìn cô, rồi trả lời

"Cậu ấy là bạn thời mầm non với tôi."

Minh An ngạc nhiên, không ngờ lại có tình bạn lâu đến như vậy. Không như cô, không có một người bạn nào là thật sự thân thiết. Đến khi gặp được người có thể tin tưởng, cũng bị họ hãm hại. Minh An có chút ghanh tị vơi anh.

"Uống xong rồi, thì quay lại tiếp tục công việc. Cô còn làm được không?"

Minh An khẽ gật đầu, rồi cũng quay lại tiếp tục công việc. Những chàng trai ở đây, không ai là không chú ý đến Minh An. Nhưng không ai dám tiếp cận, vì đi cùng cô là Tinh Nhật. Họ rất kính trọng anh, Tinh Nhật luôn sẵn sàng ra mặt giúp đỡ mọi người. Nên kết thù cũng không ít.

Giờ trưa

Anh đưa cô về nhà dùng bữa trưa. Hiện tại, người dân lao động ở đây, đang trong giờ nghỉ trưa, nên họ ghé quán rất đông. Có khi vội quá, một số người quên luôn phải trả tiền. Nhưng gia đình anh cũng không quá để tâm.

Chapter
1 CHƯƠNG 1: TRÙNG SINH TRỞ LẠI
2 CHƯƠNG 2: TRẢI NGHIỆM
3 CHƯƠNG 3: NHẬN NUÔI BÉ TRỨNG GÀ
4 CHƯƠNG 4: NÁO LOẠN CẢ KHU
5 CHƯƠNG 5: MỘT CHÚT XAO ĐỘNG
6 CHƯƠNG 6: GIÁ TRỊ CỦA CUỘC SỐNG MỚI
7 CHƯƠNG 7: CHÚ Ý ĐẾN EM
8 CHƯƠNG 8: BẢO VỆ
9 CHƯƠNG 9: BÊN ANH THẬT VUI
10 CHƯƠNG 10: CẢM GIÁC BỊ LỪA DỐI
11 CHƯƠNG 11: CẢM GIÁC CHƯA TỪNG CẢM NHẬN
12 CHƯƠNG 12: ƯU TIÊN DÀNH CHO EM
13 CHƯƠNG 13: ĐỪNG NÓI LỜI GÂY TỔN THƯƠNG
14 CHƯƠNG 14: SỰ TINH NGHỊCH NÀY, AI CÓ THỂ CHIỀU ĐƯỢC?
15 CHƯƠNG 15: CĂN CỨ BÍ MẬT
16 CHƯƠNG 16: VẪN THÍCH TRÊU
17 CHƯƠNG 17: ANH ĐỪNG GIẬN
18 CHƯƠNG 18: CẶP ĐÔI BÊN HỒ SEN LỚN
19 CHƯƠNG 19: ANH PHẢI GIÚP TÔI
20 CHƯƠNG 20: BẠN GÁI CỦA ANH SAO?
21 CHƯƠNG 21: SAO CÓ THỂ HẠI ĐƯỢC TÔI?
22 CHƯƠNG 22: SAO VẪN MUỐN Ở NƠI NÀY?
23 CHƯƠNG 23: MUỐN EM VUI VẺ TRỞ LẠI
24 CHƯƠNG 24: CHỈ THÍCH BƯỚNG VỚI ANH
25 CHƯƠNG 25: TÌM KIẾM TRONG ĐÊM TỐI
26 CHƯƠNG 26: KHÔNG DỖI NHƯNG THÍCH ĐƯỢC DỖ
27 CHƯƠNG 27: THAM GIA LỄ CƯỚI
28 CHƯƠNG 28: CÒN MUỐN TRANH ĐẤU?
29 CHƯƠNG 29: CÓ ANH LÀ CHỔ DỰA
30 CHƯƠNG 30: TÌNH CẢNH KHÓ XỬ
31 CHƯƠNG 31: LUÔN BIẾT GIỚI HẠN
32 CHƯƠNG 32: EM ĐÃ THAY ĐỔI
33 CHƯƠNG 33: ANH LUÔN LO LẮNG CHO EM MỌI THỨ
34 CHƯƠNG 34: VẤN ĐỀ ĐƯỢC GIẢI QUYẾT
35 CHƯƠNG 35: BUỔI CẮM TRẠI ĐẦU TIÊN
36 CHƯƠNG 36: ANH KHÔNG GIỐNG NHƯ BỌN HỌ
37 CHƯƠNG 37: BỊ HẠI
38 CHƯƠNG 38: CÓ PHẢI BÊN ANH, EM LUÔN GẶP NGUY HIỂM?
39 CHƯƠNG 39: EM PHẢI ĐƯỢC AN TOÀN
40 CHƯƠNG 40: CẢM GIÁC TỰ TRÁCH
41 CHƯƠNG 41: EM NÊN RỜI KHỎI ANH
42 CHƯƠNG 42: VÌ SAO PHẢI LÃNG TRÁNH?
43 CHƯƠNG 43: THÔNG HIỂU
44 CHƯƠNG 44: LẠI CÒN CÓ BỘ MẶT NÀY
45 CHƯƠNG 45: LẠI CHẠM MẶT BẠN GÁI CŨ
46 CHƯƠNG 46: HÃY ĐỂ ANH NHẬN LẤY NHỮNG VẾT THƯƠNG
47 CHƯƠNG 47: ĐIỀU EM MUỐN ANH NÓI
48 CHƯƠNG 48: ANH CÓ PHẢI LÀ TÊN NGỐC?
49 CHƯƠNG 49: CẢM GIÁC KHI XA CÁCH ĐỐI PHƯƠNG
50 CHƯƠNG 50: VẪN CÓ CÁCH KHIẾN ANH MỞ LÒNG
51 CHƯƠNG 51: TẠM NGƯNG SUY NGHĨ VỀ ANH
52 CHƯƠNG 52: TRONG CĂN PHÒNG TĂM TỐI
53 CHƯƠNG 53: PHẢI CHO "BẠN THÂN" TRẢI NGHIỆM CUỘC CHƠI
54 CHƯƠNG 54: ANH Ở ĐÂY RỒI
55 CHƯƠNG 55: TRỞ LẠI VỚI VAI TRÒ MỚI
56 CHƯƠNG 56: ĐIỀU ĐÃ BỎ LỠ
57 CHƯƠNG 57: ANH ĐANG SUY NGHĨ ĐIỀU GÌ?
58 CHƯƠNG 58: MỘT NGÀY BÌNH THƯỜNG
59 CHƯƠNG 59: CHỈ CẦN TẬP TRUNG VÀO EM
60 CHƯƠNG 60: LẠI MỘT LẦN VỤN VỠ
61 CHƯƠNG 61: KHÓ KHĂN CHẠM ĐẾN
62 CHƯƠNG 62: NHƯ CHỈ CÓ ĐỐI PHƯƠNG
63 CHƯƠNG 63: ANH LẠI CẢM THẤY KHÓ CHỊU
64 CHƯƠNG 64: DUNG HÒA ĐẾN TƯƠNG XỨNG
65 CHƯƠNG 65: TRẢI NGHIỆM TRONG GIỚI THƯỢNG LƯU
66 CHƯƠNG 66: NGƯỜI KIỂM SOÁT THẾ TRẬN
67 CHƯƠNG 67: ĐÃ SẴN SÀNG TỪ BỎ QUÁ KHỨ?
68 CHƯƠNG 68: NHỮNG ĐIỀU CHƯA NÓI
69 CHƯƠNG 69: ANH CÓ BUÔNG TAY KHÔNG?
70 CHƯƠNG 70: ĐỪNG THÁCH THỨC
71 CHƯƠNG 71: KHÔNG CẦN PHẢI TRANH GIÀNH
72 CHƯƠNG 72: ANH CHO ĐÓ LÀ ĐÙA GIỠN?
73 CHƯƠNG 73: CÀNG THÊM KHÓ KHĂN
74 CHƯƠNG 74: BẮT ĐẦU CHUYẾN ĐI CỦA CẢ HAI
75 CHƯƠNG 75: NỤ HÔN CỦA SỰ KHỞI ĐẦU
76 CHƯƠNG 76: CHUYẾN ĐI BẤT ĐẮC DĨ
77 CHƯƠNG 77: DƯỚI BẦU TRỜI ĐÊM TA CÓ NHAU
78 CHƯƠNG 78: NGÀY TRỞ VỀ
79 CHƯƠNG 79: GIẢI THÍCH VỚI KẺ GIẢ DỐI
80 CHƯƠNG 80: Ở ĐÂY ANH KHÔNG CÓ QUYỀN HẠN
81 CHƯƠNG 81: ANH MUỐN ĐỂ TÔI LẠI MỘT MÌNH?
82 CHƯƠNG 82: TÌNH YÊU CÓ ĐÁNG SỢ?
83 CHƯƠNG 83: MỘT THỬ THÁCH KHÁC LẠI ĐẾN
84 CHƯƠNG 84: MỘT LẦN NỮA ANH LẠI LÙI BƯỚC
85 CHƯƠNG 85: BƯỚC ĐẦU CHO VIỆC ĐÁP TRẢ
86 CHƯƠNG 86: TÌNH YÊU LÀ MỘT THỨ RẤT ĐẸP!
87 CHƯƠNG 87: SỰ THẬT MUỐN CHO ANH BIẾT
88 CHƯƠNG 88: NGƯỜI ĐÓ SẼ LÀ ANH
89 CHƯƠNG 89: NGƯỜI TỪNG QUAN TRỌNG ĐÃ TRỞ VỀ
90 CHƯƠNG 90: CHỈ KHÔNG MUỐN BUÔNG TAY EM
91 CHƯƠNG 91: MỌI THỨ ĐỀU DÀNH CHO EM
92 CHƯƠNG 92: CẦN SỰ TIN TƯỞNG
93 CHƯƠNG 93: VƯỚNG BẬN BỞI NGƯỜI CŨ
94 CHƯƠNG 94: HẠNH PHÚC KHÔNG THỂ ĐỂ MẤT
95 CHƯƠNG 95: ĐIỀU ANH SẼ NÓI
96 CHƯƠNG 96: NIỀM VUI THẬT ĐƠN GIẢN
97 CHƯƠNG 97: LẦN ĐẦU ANH LÀM LÀ VÌ EM
98 CHƯƠNG 98: TÌM ĐÚNG NGƯỜI
99 CHƯƠNG 99: SỰ THẬT ĐƯỢC PHƠI BÀY
100 CHƯƠNG 100: CÁI KẾT CỦA KẺ PHẢN DIỆN
Chapter

Updated 100 Episodes

1
CHƯƠNG 1: TRÙNG SINH TRỞ LẠI
2
CHƯƠNG 2: TRẢI NGHIỆM
3
CHƯƠNG 3: NHẬN NUÔI BÉ TRỨNG GÀ
4
CHƯƠNG 4: NÁO LOẠN CẢ KHU
5
CHƯƠNG 5: MỘT CHÚT XAO ĐỘNG
6
CHƯƠNG 6: GIÁ TRỊ CỦA CUỘC SỐNG MỚI
7
CHƯƠNG 7: CHÚ Ý ĐẾN EM
8
CHƯƠNG 8: BẢO VỆ
9
CHƯƠNG 9: BÊN ANH THẬT VUI
10
CHƯƠNG 10: CẢM GIÁC BỊ LỪA DỐI
11
CHƯƠNG 11: CẢM GIÁC CHƯA TỪNG CẢM NHẬN
12
CHƯƠNG 12: ƯU TIÊN DÀNH CHO EM
13
CHƯƠNG 13: ĐỪNG NÓI LỜI GÂY TỔN THƯƠNG
14
CHƯƠNG 14: SỰ TINH NGHỊCH NÀY, AI CÓ THỂ CHIỀU ĐƯỢC?
15
CHƯƠNG 15: CĂN CỨ BÍ MẬT
16
CHƯƠNG 16: VẪN THÍCH TRÊU
17
CHƯƠNG 17: ANH ĐỪNG GIẬN
18
CHƯƠNG 18: CẶP ĐÔI BÊN HỒ SEN LỚN
19
CHƯƠNG 19: ANH PHẢI GIÚP TÔI
20
CHƯƠNG 20: BẠN GÁI CỦA ANH SAO?
21
CHƯƠNG 21: SAO CÓ THỂ HẠI ĐƯỢC TÔI?
22
CHƯƠNG 22: SAO VẪN MUỐN Ở NƠI NÀY?
23
CHƯƠNG 23: MUỐN EM VUI VẺ TRỞ LẠI
24
CHƯƠNG 24: CHỈ THÍCH BƯỚNG VỚI ANH
25
CHƯƠNG 25: TÌM KIẾM TRONG ĐÊM TỐI
26
CHƯƠNG 26: KHÔNG DỖI NHƯNG THÍCH ĐƯỢC DỖ
27
CHƯƠNG 27: THAM GIA LỄ CƯỚI
28
CHƯƠNG 28: CÒN MUỐN TRANH ĐẤU?
29
CHƯƠNG 29: CÓ ANH LÀ CHỔ DỰA
30
CHƯƠNG 30: TÌNH CẢNH KHÓ XỬ
31
CHƯƠNG 31: LUÔN BIẾT GIỚI HẠN
32
CHƯƠNG 32: EM ĐÃ THAY ĐỔI
33
CHƯƠNG 33: ANH LUÔN LO LẮNG CHO EM MỌI THỨ
34
CHƯƠNG 34: VẤN ĐỀ ĐƯỢC GIẢI QUYẾT
35
CHƯƠNG 35: BUỔI CẮM TRẠI ĐẦU TIÊN
36
CHƯƠNG 36: ANH KHÔNG GIỐNG NHƯ BỌN HỌ
37
CHƯƠNG 37: BỊ HẠI
38
CHƯƠNG 38: CÓ PHẢI BÊN ANH, EM LUÔN GẶP NGUY HIỂM?
39
CHƯƠNG 39: EM PHẢI ĐƯỢC AN TOÀN
40
CHƯƠNG 40: CẢM GIÁC TỰ TRÁCH
41
CHƯƠNG 41: EM NÊN RỜI KHỎI ANH
42
CHƯƠNG 42: VÌ SAO PHẢI LÃNG TRÁNH?
43
CHƯƠNG 43: THÔNG HIỂU
44
CHƯƠNG 44: LẠI CÒN CÓ BỘ MẶT NÀY
45
CHƯƠNG 45: LẠI CHẠM MẶT BẠN GÁI CŨ
46
CHƯƠNG 46: HÃY ĐỂ ANH NHẬN LẤY NHỮNG VẾT THƯƠNG
47
CHƯƠNG 47: ĐIỀU EM MUỐN ANH NÓI
48
CHƯƠNG 48: ANH CÓ PHẢI LÀ TÊN NGỐC?
49
CHƯƠNG 49: CẢM GIÁC KHI XA CÁCH ĐỐI PHƯƠNG
50
CHƯƠNG 50: VẪN CÓ CÁCH KHIẾN ANH MỞ LÒNG
51
CHƯƠNG 51: TẠM NGƯNG SUY NGHĨ VỀ ANH
52
CHƯƠNG 52: TRONG CĂN PHÒNG TĂM TỐI
53
CHƯƠNG 53: PHẢI CHO "BẠN THÂN" TRẢI NGHIỆM CUỘC CHƠI
54
CHƯƠNG 54: ANH Ở ĐÂY RỒI
55
CHƯƠNG 55: TRỞ LẠI VỚI VAI TRÒ MỚI
56
CHƯƠNG 56: ĐIỀU ĐÃ BỎ LỠ
57
CHƯƠNG 57: ANH ĐANG SUY NGHĨ ĐIỀU GÌ?
58
CHƯƠNG 58: MỘT NGÀY BÌNH THƯỜNG
59
CHƯƠNG 59: CHỈ CẦN TẬP TRUNG VÀO EM
60
CHƯƠNG 60: LẠI MỘT LẦN VỤN VỠ
61
CHƯƠNG 61: KHÓ KHĂN CHẠM ĐẾN
62
CHƯƠNG 62: NHƯ CHỈ CÓ ĐỐI PHƯƠNG
63
CHƯƠNG 63: ANH LẠI CẢM THẤY KHÓ CHỊU
64
CHƯƠNG 64: DUNG HÒA ĐẾN TƯƠNG XỨNG
65
CHƯƠNG 65: TRẢI NGHIỆM TRONG GIỚI THƯỢNG LƯU
66
CHƯƠNG 66: NGƯỜI KIỂM SOÁT THẾ TRẬN
67
CHƯƠNG 67: ĐÃ SẴN SÀNG TỪ BỎ QUÁ KHỨ?
68
CHƯƠNG 68: NHỮNG ĐIỀU CHƯA NÓI
69
CHƯƠNG 69: ANH CÓ BUÔNG TAY KHÔNG?
70
CHƯƠNG 70: ĐỪNG THÁCH THỨC
71
CHƯƠNG 71: KHÔNG CẦN PHẢI TRANH GIÀNH
72
CHƯƠNG 72: ANH CHO ĐÓ LÀ ĐÙA GIỠN?
73
CHƯƠNG 73: CÀNG THÊM KHÓ KHĂN
74
CHƯƠNG 74: BẮT ĐẦU CHUYẾN ĐI CỦA CẢ HAI
75
CHƯƠNG 75: NỤ HÔN CỦA SỰ KHỞI ĐẦU
76
CHƯƠNG 76: CHUYẾN ĐI BẤT ĐẮC DĨ
77
CHƯƠNG 77: DƯỚI BẦU TRỜI ĐÊM TA CÓ NHAU
78
CHƯƠNG 78: NGÀY TRỞ VỀ
79
CHƯƠNG 79: GIẢI THÍCH VỚI KẺ GIẢ DỐI
80
CHƯƠNG 80: Ở ĐÂY ANH KHÔNG CÓ QUYỀN HẠN
81
CHƯƠNG 81: ANH MUỐN ĐỂ TÔI LẠI MỘT MÌNH?
82
CHƯƠNG 82: TÌNH YÊU CÓ ĐÁNG SỢ?
83
CHƯƠNG 83: MỘT THỬ THÁCH KHÁC LẠI ĐẾN
84
CHƯƠNG 84: MỘT LẦN NỮA ANH LẠI LÙI BƯỚC
85
CHƯƠNG 85: BƯỚC ĐẦU CHO VIỆC ĐÁP TRẢ
86
CHƯƠNG 86: TÌNH YÊU LÀ MỘT THỨ RẤT ĐẸP!
87
CHƯƠNG 87: SỰ THẬT MUỐN CHO ANH BIẾT
88
CHƯƠNG 88: NGƯỜI ĐÓ SẼ LÀ ANH
89
CHƯƠNG 89: NGƯỜI TỪNG QUAN TRỌNG ĐÃ TRỞ VỀ
90
CHƯƠNG 90: CHỈ KHÔNG MUỐN BUÔNG TAY EM
91
CHƯƠNG 91: MỌI THỨ ĐỀU DÀNH CHO EM
92
CHƯƠNG 92: CẦN SỰ TIN TƯỞNG
93
CHƯƠNG 93: VƯỚNG BẬN BỞI NGƯỜI CŨ
94
CHƯƠNG 94: HẠNH PHÚC KHÔNG THỂ ĐỂ MẤT
95
CHƯƠNG 95: ĐIỀU ANH SẼ NÓI
96
CHƯƠNG 96: NIỀM VUI THẬT ĐƠN GIẢN
97
CHƯƠNG 97: LẦN ĐẦU ANH LÀM LÀ VÌ EM
98
CHƯƠNG 98: TÌM ĐÚNG NGƯỜI
99
CHƯƠNG 99: SỰ THẬT ĐƯỢC PHƠI BÀY
100
CHƯƠNG 100: CÁI KẾT CỦA KẺ PHẢN DIỆN

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play