CHƯƠNG 16: VẪN THÍCH TRÊU

Minh An đẩy nhẹ vai của Tiểu Tinh, thằng bé liền đi vào trong tắm rửa sạch sẽ trước. Tự nhiên lại bị mắng, đâu phải cô muốn điều này. Hiện tại, Minh An mới nhận ra điều mà cô đã quên. Cuối cùng, vẫn không giúp được Tiểu Tinh thoát khỏi cảnh này, bản thân lại phải chịu cùng.

"Anh nghe tôi nói trước được không? Có điên đâu, mà đi chọc tổ ong."

Minh An vùng vằng, đẩy anh sang một bên, rồi đi lên trên phòng. Tinh Nhật nhận ra bản thân đã quá lo lắng cho họ, đến nổi sốt ruột. Giữ bình tĩnh trở lại, anh lái xe đi mua thuốc về cho cả hai. Một lúc sau, anh lên phòng Minh An gõ cửa.

"Có chuyện gì?"

Cô không thèm nhìn mặt anh, đứng nghiêng sang một bên cửa. Nét mặt giận dỗi của Minh An lại có chút tinh nghịch, nhận biết bản thân có lỗi, nên anh đưa cho cô thuốc bôi và cả thuốc cảm.

"Xuống lầu ăn trước đã, rỗi hẵn uống thuốc."

Không nhận lấy thuốc, cũng không trả lời, chỉ đứng đó mà chu chu môi xinh. Tinh Nhật hết cách, dắt tay cô đi xuống lầu, đặt ngồi vào ghế ngay ngắn. Thức ăn đã được anh dọn ra sẵn. Tinh Nhật đã đưa thuốc cho Tiểu Tinh, trước khi lên phòng cô.

"Mau ăn đi, để tôi giúp cô thoa thuốc."

Minh An liền chắn tay lại phòng bị, ánh mắt đanh đá nhìn anh. Mắng người ta xong, lại dùng cách này để dỗ dành. Cô không phải người dễ dài, mà thuận theo ý anh. Cô ngồi cách anh thêm hai chiếc ghế, tay cầm đũa lên, gấp thức ăn.

"Tôi tự làm được, không cần làm phiền đến anh."

Ngữ khí thì đanh đá, nhưng giọng nói và biểu cảm lại trái ngược nhau. Đôi tay vẫn đang nhanh nhẹn gấp thức ăn, cô đã đói đến bụng muốn kêu lên. Tinh Nhật bước đến gần phía sau Minh An, nghiêng đầu nhìn cô, rồi đáp.

"Những vết ong đốt phía sau gáy, cô tự thoa được sao?"

Nghe đến đây, Minh An đặt chén và đũa xuống bàn. Đưa tay sờ vào gáy, ngước mặt nhìn anh. Đúng là có cảm giác sưng và đau. Cuối cùng, sau khi ăn xong, vẫn phải để Tinh Nhật làm giúp cho cô. Anh ngồi xuống ghế bên cạnh và giúp cô thoa thuốc ở bàn tay.

"Tôi và Tiểu Tinh đang trên đường về, thì bị ong đuổi đánh. Không có rảnh, mà đi chọc tổ ong cho bị đốt đến đầy người, vừa đau vừa nhứt."

Tinh Nhật nhìn thấy những vết đốt này đã không đành lòng la mắng hai người. Nhưng đi chơi, lại không nói với anh. Nếu có chuyện gì xảy ra, phải biết đi tìm hai người ở đâu? Không muốn truy cứu tiếp tục, anh chỉ nhìn vào biểu cảm của cô, rồi thoa thuốc nhẹ tay nhất có thể.

"Tôi biết anh lo lắng cho Tiểu Tinh, nhưng cũng đâu cần la mắng lớn tiếng như vậy. Ít ra, cũng phải nghe người ta nói trước."

Vẻ mặt dỗi đến sắp phát khóc của Minh An, khiến anh gần quýnh cả lên. Chưa từng trải qua điều này, anh không biết phải làm sao, nếu như Minh An thật sự khóc trước mắt anh. Bắt đầu quay mặt nhìn xung quanh, tay chân không còn linh hoạt, cũng không biết nên làm sao?

"Xin lỗi, vì đã lớn tiếng với cô. Nhưng cô nghĩ, tôi chỉ lo cho mỗi Tiểu Tinh hay sao?"

Đôi mắt ánh nước của Minh An, chớp chớp nhìn anh. Vẻ mặt vừa chân thành, vừa đang hoảng của anh, đã khiến cô không muốn dỗi nữa, mà cười phá lên. Cô chỉ đang trêu anh một chút, nhưng anh lại tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy. Biết Minh An đang trêu mình, người dỗi liền chuyển sang Tinh Nhật.

"Thôi mà, đừng có giận mà. Cười lên đi, anh cười lên, trông mới đẹp."

Hậm hực, không nhìn về phía Minh An. Anh đặt tuýp thuốc thoa lên bàn, ngã lưng ra ghế, vẻ mặt không chút vui vẻ. Bản thân đang lo lắng cho cô, nhưng lại bị truê đùa. Tinh Nhật chưa từng chăm sóc ai chu đáo như vậy, cô lại mang ra làm trò đùa.

"Xin lỗi mà, anh giúp tôi thoa thuốc tiếp đi. Tôi không còn sức lực, để tự làm đâu."

Minh An nắm lấy cánh tay của Tinh Nhật mà đung đưa, áp sát gương mặt của mình mà nhìn anh. Tinh Nhật nhìn sang, liền thấy vết đốt trên trán của Minh An. Thở nhẹ một hơi, rồi tiếp tục thoa thuốc cho cô. Anh lại đang kiên nhẫn với con người này, nhìn thấy gương mặt của Minh An đang nghịch ngợm nhìn anh, không thể giận cô tiếp tục.

"Uổng công lo lắng cho cô, cô lại đem ra làm trò đùa."

Bàn tay to lớn, đang dịu dàng thoa thuốc cho vết thương trên trán của Minh An. Giọng anh rất nhỏ, nên cô không nghe rõ. Ngơ ngác ra nhìn anh, hỏi lại. Nhưng anh không đáp lời, chỉ dọa cô một chút.

"Không có nói gì cả. Cô còn cử động, tôi sẽ mạnh tay đấy."

Lập tức ngồi im, không cử động nghịch ngợm nữa. Nhưng đôi tay của cô, vẫn chưa buông khỏi cánh tay của Tinh Nhật. Ánh mắt Minh An, đang nhìn xuống hai bàn chân đang chạm vào nhau của mình. Hàng mi dài, cong vút của Minh An dưới góc nhìn này của Tinh Nhật, thật xao xuyến.

"Xong rồi, còn chổ nào bị ong đốt nữa không?"

Minh An lắc đầu tinh nghịch, Tinh Nhật đứng lên cất tuýp thuốc vào trong tủ. Cô ngồi ở bàn, đợi anh dọn dẹp xong mới chịu lên phòng đi ngủ. Do bị anh bất ngờ kéo xuống, nên Minh An chưa kịp mang dép vào. Cô đang tinh nghịch, nhảy từng bước lên tầng trên đôi chân trần.

"Ngủ ngon, ngày mai gặp lại."

Dáng vẻ của Minh An khiến anh khẽ bật cười, lắc đầu bất lực với cô. Anh ghé sang phòng Tiểu Tinh, xem xét vết thương của thằng bé. Tiểu Tinh tương đối thấp hơn, nên đàn ong bay trên cao, không nhắm nhiều vào thằng bé. Chỉ vài đốt trên tay và ở má.

"Được rồi. Làm bài tập xong, nhớ đi ngủ sớm. Đừng cứ lo đọc sách đến khuya."

Những quyển sách trên kệ của Tiểu Tinh, một phần là do Tinh Nhật mang về cho thằng bé. Biết được sở thích đọc sách và khám phá những điều mới của Tiểu Tinh, nên có gì liên quan, anh sẽ mang hết về nhà. Tiểu Tinh luôn cảm kích Tinh Nhật vì điều này, nên thằng bé rất nghe lời anh.

Ngày hôm sau

Minh An cảm thấy cả người đau nhứt, không muốn rời khỏi giường. Thêm cơ thể đang bị cảm, nên rất khó chịu. Đúng lúc, Tinh Nhật gõ cửa, bước vào. Cô phải khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Biết cô sẽ mang bộ dạng này, nên anh mang bữa sáng lên cho cô. Tinh Nhật để thức ăn lên chiếc bàn nhỏ, rồi kéo lại cạnh giường cho Minh An.

"Còn mở miệng ăn được không?"

Cô đã thành ra như vậy, mà anh vẫn muốn trêu chọc. Minh An cũng không còn sức lực để cải lại anh. Đến giơ cánh tay lên, cô còn cảm thấy rất khó khăn. Chỉ vừa thức dậy, cô còn chưa đánh răng và rửa mặt.

"Giúp tôi vào vệ sinh cá nhân trước đã."

Tinh Nhật liền mang cho cô nước súc miệng và một chiếc cốc để nhổ. Xong thì lại giúp cho cô ăn, như đang chăm trẻ nhỏ. Nhìn anh giống với bảo mẫu của cô hơn là người bảo vệ, như lời của Ba cô dặn dò. Minh An chỉ ngồi yên trên giường, mà ngoan ngoãn ngồi ăn.

"Nói thật thì, người làm ở nhà tôi, còn chưa chăm cho tôi được như anh."

Chỉ cần người làm trong nhà làm trái ý của cô hoặc chậm trễ với số phút cô quy định, liền bị cô la mắng, còn bắt họ chịu phạt. Những hình phạt mà cô đưa ra, thì không ai ngờ đến. Có người, còn bị cô thẳng tay đánh tới sưng mặt. Nhưng bên cạnh anh, cô không yêu cầu hay quy định gì ở anh.

"Vậy, cô phải thanh toán chi phí chăm nuôi cho tôi."

May mắn gương mặt không bị ong đốt, nên có thể ăn uống bình thường. Còn Tiểu Tinh, thằng bé khổ sở hơn cô ở điểm này. Một bên má sưng cứng lên, nên có chút khó khăn trong việc nhai thức ăn. Tinh Nhật đã làm cho thằng bé những món mềm và loãng hơn để dễ ăn.

"Tôi đã bị Ba tống đến đây, thì làm gì có tiền mà trả cho anh?"

Ba của Minh An bảo cho cô đến nghỉ dưỡng, nhưng thẻ tín dụng đều bị tịch thu. Những món hàng hiệu cũng không được mang đến, đồ dùng theo cô như hình với bóng, cũng phải để ở nhà. Đúng hơn, là đang muốn cô hiểu được cuộc sống ở đây và bớt đi bản tính tiểu thư được cưng chiều của mình.

"Vậy tôi sẽ nói với Ba của cô, trả tiền cho tôi."

Minh An không ngờ anh muốn làm điều này, Khi Ba của cô đưa cho anh cả thẻ tín dụng và rất nhiều lợi ích khác, anh còn không nhận, giờ lại bảo muốn được trả tiền. Chỉ cần nghe lời nói của Tinh Nhật, cô sẽ suy ra được suy nghĩ của anh.

"Được, để xem anh lấy tiền từ Ba tôi bằng cách nào?"

Đang nói chuyện với Tinh Nhật, thì điện thoại của Minh An reo lên. Nhìn vào số điện thoại đang gọi đến, Minh An lập tức thay đổi sắc mặt. Cô không muốn nghe máy, cũng không nói lời nào với anh nữa.

Chapter
1 CHƯƠNG 1: TRÙNG SINH TRỞ LẠI
2 CHƯƠNG 2: TRẢI NGHIỆM
3 CHƯƠNG 3: NHẬN NUÔI BÉ TRỨNG GÀ
4 CHƯƠNG 4: NÁO LOẠN CẢ KHU
5 CHƯƠNG 5: MỘT CHÚT XAO ĐỘNG
6 CHƯƠNG 6: GIÁ TRỊ CỦA CUỘC SỐNG MỚI
7 CHƯƠNG 7: CHÚ Ý ĐẾN EM
8 CHƯƠNG 8: BẢO VỆ
9 CHƯƠNG 9: BÊN ANH THẬT VUI
10 CHƯƠNG 10: CẢM GIÁC BỊ LỪA DỐI
11 CHƯƠNG 11: CẢM GIÁC CHƯA TỪNG CẢM NHẬN
12 CHƯƠNG 12: ƯU TIÊN DÀNH CHO EM
13 CHƯƠNG 13: ĐỪNG NÓI LỜI GÂY TỔN THƯƠNG
14 CHƯƠNG 14: SỰ TINH NGHỊCH NÀY, AI CÓ THỂ CHIỀU ĐƯỢC?
15 CHƯƠNG 15: CĂN CỨ BÍ MẬT
16 CHƯƠNG 16: VẪN THÍCH TRÊU
17 CHƯƠNG 17: ANH ĐỪNG GIẬN
18 CHƯƠNG 18: CẶP ĐÔI BÊN HỒ SEN LỚN
19 CHƯƠNG 19: ANH PHẢI GIÚP TÔI
20 CHƯƠNG 20: BẠN GÁI CỦA ANH SAO?
21 CHƯƠNG 21: SAO CÓ THỂ HẠI ĐƯỢC TÔI?
22 CHƯƠNG 22: SAO VẪN MUỐN Ở NƠI NÀY?
23 CHƯƠNG 23: MUỐN EM VUI VẺ TRỞ LẠI
24 CHƯƠNG 24: CHỈ THÍCH BƯỚNG VỚI ANH
25 CHƯƠNG 25: TÌM KIẾM TRONG ĐÊM TỐI
26 CHƯƠNG 26: KHÔNG DỖI NHƯNG THÍCH ĐƯỢC DỖ
27 CHƯƠNG 27: THAM GIA LỄ CƯỚI
28 CHƯƠNG 28: CÒN MUỐN TRANH ĐẤU?
29 CHƯƠNG 29: CÓ ANH LÀ CHỔ DỰA
30 CHƯƠNG 30: TÌNH CẢNH KHÓ XỬ
31 CHƯƠNG 31: LUÔN BIẾT GIỚI HẠN
32 CHƯƠNG 32: EM ĐÃ THAY ĐỔI
33 CHƯƠNG 33: ANH LUÔN LO LẮNG CHO EM MỌI THỨ
34 CHƯƠNG 34: VẤN ĐỀ ĐƯỢC GIẢI QUYẾT
35 CHƯƠNG 35: BUỔI CẮM TRẠI ĐẦU TIÊN
36 CHƯƠNG 36: ANH KHÔNG GIỐNG NHƯ BỌN HỌ
37 CHƯƠNG 37: BỊ HẠI
38 CHƯƠNG 38: CÓ PHẢI BÊN ANH, EM LUÔN GẶP NGUY HIỂM?
39 CHƯƠNG 39: EM PHẢI ĐƯỢC AN TOÀN
40 CHƯƠNG 40: CẢM GIÁC TỰ TRÁCH
41 CHƯƠNG 41: EM NÊN RỜI KHỎI ANH
42 CHƯƠNG 42: VÌ SAO PHẢI LÃNG TRÁNH?
43 CHƯƠNG 43: THÔNG HIỂU
44 CHƯƠNG 44: LẠI CÒN CÓ BỘ MẶT NÀY
45 CHƯƠNG 45: LẠI CHẠM MẶT BẠN GÁI CŨ
46 CHƯƠNG 46: HÃY ĐỂ ANH NHẬN LẤY NHỮNG VẾT THƯƠNG
47 CHƯƠNG 47: ĐIỀU EM MUỐN ANH NÓI
48 CHƯƠNG 48: ANH CÓ PHẢI LÀ TÊN NGỐC?
49 CHƯƠNG 49: CẢM GIÁC KHI XA CÁCH ĐỐI PHƯƠNG
50 CHƯƠNG 50: VẪN CÓ CÁCH KHIẾN ANH MỞ LÒNG
51 CHƯƠNG 51: TẠM NGƯNG SUY NGHĨ VỀ ANH
52 CHƯƠNG 52: TRONG CĂN PHÒNG TĂM TỐI
53 CHƯƠNG 53: PHẢI CHO "BẠN THÂN" TRẢI NGHIỆM CUỘC CHƠI
54 CHƯƠNG 54: ANH Ở ĐÂY RỒI
55 CHƯƠNG 55: TRỞ LẠI VỚI VAI TRÒ MỚI
56 CHƯƠNG 56: ĐIỀU ĐÃ BỎ LỠ
57 CHƯƠNG 57: ANH ĐANG SUY NGHĨ ĐIỀU GÌ?
58 CHƯƠNG 58: MỘT NGÀY BÌNH THƯỜNG
59 CHƯƠNG 59: CHỈ CẦN TẬP TRUNG VÀO EM
60 CHƯƠNG 60: LẠI MỘT LẦN VỤN VỠ
61 CHƯƠNG 61: KHÓ KHĂN CHẠM ĐẾN
62 CHƯƠNG 62: NHƯ CHỈ CÓ ĐỐI PHƯƠNG
63 CHƯƠNG 63: ANH LẠI CẢM THẤY KHÓ CHỊU
64 CHƯƠNG 64: DUNG HÒA ĐẾN TƯƠNG XỨNG
65 CHƯƠNG 65: TRẢI NGHIỆM TRONG GIỚI THƯỢNG LƯU
66 CHƯƠNG 66: NGƯỜI KIỂM SOÁT THẾ TRẬN
67 CHƯƠNG 67: ĐÃ SẴN SÀNG TỪ BỎ QUÁ KHỨ?
68 CHƯƠNG 68: NHỮNG ĐIỀU CHƯA NÓI
69 CHƯƠNG 69: ANH CÓ BUÔNG TAY KHÔNG?
70 CHƯƠNG 70: ĐỪNG THÁCH THỨC
71 CHƯƠNG 71: KHÔNG CẦN PHẢI TRANH GIÀNH
72 CHƯƠNG 72: ANH CHO ĐÓ LÀ ĐÙA GIỠN?
73 CHƯƠNG 73: CÀNG THÊM KHÓ KHĂN
74 CHƯƠNG 74: BẮT ĐẦU CHUYẾN ĐI CỦA CẢ HAI
75 CHƯƠNG 75: NỤ HÔN CỦA SỰ KHỞI ĐẦU
76 CHƯƠNG 76: CHUYẾN ĐI BẤT ĐẮC DĨ
77 CHƯƠNG 77: DƯỚI BẦU TRỜI ĐÊM TA CÓ NHAU
78 CHƯƠNG 78: NGÀY TRỞ VỀ
79 CHƯƠNG 79: GIẢI THÍCH VỚI KẺ GIẢ DỐI
80 CHƯƠNG 80: Ở ĐÂY ANH KHÔNG CÓ QUYỀN HẠN
81 CHƯƠNG 81: ANH MUỐN ĐỂ TÔI LẠI MỘT MÌNH?
82 CHƯƠNG 82: TÌNH YÊU CÓ ĐÁNG SỢ?
83 CHƯƠNG 83: MỘT THỬ THÁCH KHÁC LẠI ĐẾN
84 CHƯƠNG 84: MỘT LẦN NỮA ANH LẠI LÙI BƯỚC
85 CHƯƠNG 85: BƯỚC ĐẦU CHO VIỆC ĐÁP TRẢ
86 CHƯƠNG 86: TÌNH YÊU LÀ MỘT THỨ RẤT ĐẸP!
87 CHƯƠNG 87: SỰ THẬT MUỐN CHO ANH BIẾT
88 CHƯƠNG 88: NGƯỜI ĐÓ SẼ LÀ ANH
89 CHƯƠNG 89: NGƯỜI TỪNG QUAN TRỌNG ĐÃ TRỞ VỀ
90 CHƯƠNG 90: CHỈ KHÔNG MUỐN BUÔNG TAY EM
91 CHƯƠNG 91: MỌI THỨ ĐỀU DÀNH CHO EM
92 CHƯƠNG 92: CẦN SỰ TIN TƯỞNG
93 CHƯƠNG 93: VƯỚNG BẬN BỞI NGƯỜI CŨ
94 CHƯƠNG 94: HẠNH PHÚC KHÔNG THỂ ĐỂ MẤT
95 CHƯƠNG 95: ĐIỀU ANH SẼ NÓI
96 CHƯƠNG 96: NIỀM VUI THẬT ĐƠN GIẢN
97 CHƯƠNG 97: LẦN ĐẦU ANH LÀM LÀ VÌ EM
98 CHƯƠNG 98: TÌM ĐÚNG NGƯỜI
99 CHƯƠNG 99: SỰ THẬT ĐƯỢC PHƠI BÀY
100 CHƯƠNG 100: CÁI KẾT CỦA KẺ PHẢN DIỆN
Chapter

Updated 100 Episodes

1
CHƯƠNG 1: TRÙNG SINH TRỞ LẠI
2
CHƯƠNG 2: TRẢI NGHIỆM
3
CHƯƠNG 3: NHẬN NUÔI BÉ TRỨNG GÀ
4
CHƯƠNG 4: NÁO LOẠN CẢ KHU
5
CHƯƠNG 5: MỘT CHÚT XAO ĐỘNG
6
CHƯƠNG 6: GIÁ TRỊ CỦA CUỘC SỐNG MỚI
7
CHƯƠNG 7: CHÚ Ý ĐẾN EM
8
CHƯƠNG 8: BẢO VỆ
9
CHƯƠNG 9: BÊN ANH THẬT VUI
10
CHƯƠNG 10: CẢM GIÁC BỊ LỪA DỐI
11
CHƯƠNG 11: CẢM GIÁC CHƯA TỪNG CẢM NHẬN
12
CHƯƠNG 12: ƯU TIÊN DÀNH CHO EM
13
CHƯƠNG 13: ĐỪNG NÓI LỜI GÂY TỔN THƯƠNG
14
CHƯƠNG 14: SỰ TINH NGHỊCH NÀY, AI CÓ THỂ CHIỀU ĐƯỢC?
15
CHƯƠNG 15: CĂN CỨ BÍ MẬT
16
CHƯƠNG 16: VẪN THÍCH TRÊU
17
CHƯƠNG 17: ANH ĐỪNG GIẬN
18
CHƯƠNG 18: CẶP ĐÔI BÊN HỒ SEN LỚN
19
CHƯƠNG 19: ANH PHẢI GIÚP TÔI
20
CHƯƠNG 20: BẠN GÁI CỦA ANH SAO?
21
CHƯƠNG 21: SAO CÓ THỂ HẠI ĐƯỢC TÔI?
22
CHƯƠNG 22: SAO VẪN MUỐN Ở NƠI NÀY?
23
CHƯƠNG 23: MUỐN EM VUI VẺ TRỞ LẠI
24
CHƯƠNG 24: CHỈ THÍCH BƯỚNG VỚI ANH
25
CHƯƠNG 25: TÌM KIẾM TRONG ĐÊM TỐI
26
CHƯƠNG 26: KHÔNG DỖI NHƯNG THÍCH ĐƯỢC DỖ
27
CHƯƠNG 27: THAM GIA LỄ CƯỚI
28
CHƯƠNG 28: CÒN MUỐN TRANH ĐẤU?
29
CHƯƠNG 29: CÓ ANH LÀ CHỔ DỰA
30
CHƯƠNG 30: TÌNH CẢNH KHÓ XỬ
31
CHƯƠNG 31: LUÔN BIẾT GIỚI HẠN
32
CHƯƠNG 32: EM ĐÃ THAY ĐỔI
33
CHƯƠNG 33: ANH LUÔN LO LẮNG CHO EM MỌI THỨ
34
CHƯƠNG 34: VẤN ĐỀ ĐƯỢC GIẢI QUYẾT
35
CHƯƠNG 35: BUỔI CẮM TRẠI ĐẦU TIÊN
36
CHƯƠNG 36: ANH KHÔNG GIỐNG NHƯ BỌN HỌ
37
CHƯƠNG 37: BỊ HẠI
38
CHƯƠNG 38: CÓ PHẢI BÊN ANH, EM LUÔN GẶP NGUY HIỂM?
39
CHƯƠNG 39: EM PHẢI ĐƯỢC AN TOÀN
40
CHƯƠNG 40: CẢM GIÁC TỰ TRÁCH
41
CHƯƠNG 41: EM NÊN RỜI KHỎI ANH
42
CHƯƠNG 42: VÌ SAO PHẢI LÃNG TRÁNH?
43
CHƯƠNG 43: THÔNG HIỂU
44
CHƯƠNG 44: LẠI CÒN CÓ BỘ MẶT NÀY
45
CHƯƠNG 45: LẠI CHẠM MẶT BẠN GÁI CŨ
46
CHƯƠNG 46: HÃY ĐỂ ANH NHẬN LẤY NHỮNG VẾT THƯƠNG
47
CHƯƠNG 47: ĐIỀU EM MUỐN ANH NÓI
48
CHƯƠNG 48: ANH CÓ PHẢI LÀ TÊN NGỐC?
49
CHƯƠNG 49: CẢM GIÁC KHI XA CÁCH ĐỐI PHƯƠNG
50
CHƯƠNG 50: VẪN CÓ CÁCH KHIẾN ANH MỞ LÒNG
51
CHƯƠNG 51: TẠM NGƯNG SUY NGHĨ VỀ ANH
52
CHƯƠNG 52: TRONG CĂN PHÒNG TĂM TỐI
53
CHƯƠNG 53: PHẢI CHO "BẠN THÂN" TRẢI NGHIỆM CUỘC CHƠI
54
CHƯƠNG 54: ANH Ở ĐÂY RỒI
55
CHƯƠNG 55: TRỞ LẠI VỚI VAI TRÒ MỚI
56
CHƯƠNG 56: ĐIỀU ĐÃ BỎ LỠ
57
CHƯƠNG 57: ANH ĐANG SUY NGHĨ ĐIỀU GÌ?
58
CHƯƠNG 58: MỘT NGÀY BÌNH THƯỜNG
59
CHƯƠNG 59: CHỈ CẦN TẬP TRUNG VÀO EM
60
CHƯƠNG 60: LẠI MỘT LẦN VỤN VỠ
61
CHƯƠNG 61: KHÓ KHĂN CHẠM ĐẾN
62
CHƯƠNG 62: NHƯ CHỈ CÓ ĐỐI PHƯƠNG
63
CHƯƠNG 63: ANH LẠI CẢM THẤY KHÓ CHỊU
64
CHƯƠNG 64: DUNG HÒA ĐẾN TƯƠNG XỨNG
65
CHƯƠNG 65: TRẢI NGHIỆM TRONG GIỚI THƯỢNG LƯU
66
CHƯƠNG 66: NGƯỜI KIỂM SOÁT THẾ TRẬN
67
CHƯƠNG 67: ĐÃ SẴN SÀNG TỪ BỎ QUÁ KHỨ?
68
CHƯƠNG 68: NHỮNG ĐIỀU CHƯA NÓI
69
CHƯƠNG 69: ANH CÓ BUÔNG TAY KHÔNG?
70
CHƯƠNG 70: ĐỪNG THÁCH THỨC
71
CHƯƠNG 71: KHÔNG CẦN PHẢI TRANH GIÀNH
72
CHƯƠNG 72: ANH CHO ĐÓ LÀ ĐÙA GIỠN?
73
CHƯƠNG 73: CÀNG THÊM KHÓ KHĂN
74
CHƯƠNG 74: BẮT ĐẦU CHUYẾN ĐI CỦA CẢ HAI
75
CHƯƠNG 75: NỤ HÔN CỦA SỰ KHỞI ĐẦU
76
CHƯƠNG 76: CHUYẾN ĐI BẤT ĐẮC DĨ
77
CHƯƠNG 77: DƯỚI BẦU TRỜI ĐÊM TA CÓ NHAU
78
CHƯƠNG 78: NGÀY TRỞ VỀ
79
CHƯƠNG 79: GIẢI THÍCH VỚI KẺ GIẢ DỐI
80
CHƯƠNG 80: Ở ĐÂY ANH KHÔNG CÓ QUYỀN HẠN
81
CHƯƠNG 81: ANH MUỐN ĐỂ TÔI LẠI MỘT MÌNH?
82
CHƯƠNG 82: TÌNH YÊU CÓ ĐÁNG SỢ?
83
CHƯƠNG 83: MỘT THỬ THÁCH KHÁC LẠI ĐẾN
84
CHƯƠNG 84: MỘT LẦN NỮA ANH LẠI LÙI BƯỚC
85
CHƯƠNG 85: BƯỚC ĐẦU CHO VIỆC ĐÁP TRẢ
86
CHƯƠNG 86: TÌNH YÊU LÀ MỘT THỨ RẤT ĐẸP!
87
CHƯƠNG 87: SỰ THẬT MUỐN CHO ANH BIẾT
88
CHƯƠNG 88: NGƯỜI ĐÓ SẼ LÀ ANH
89
CHƯƠNG 89: NGƯỜI TỪNG QUAN TRỌNG ĐÃ TRỞ VỀ
90
CHƯƠNG 90: CHỈ KHÔNG MUỐN BUÔNG TAY EM
91
CHƯƠNG 91: MỌI THỨ ĐỀU DÀNH CHO EM
92
CHƯƠNG 92: CẦN SỰ TIN TƯỞNG
93
CHƯƠNG 93: VƯỚNG BẬN BỞI NGƯỜI CŨ
94
CHƯƠNG 94: HẠNH PHÚC KHÔNG THỂ ĐỂ MẤT
95
CHƯƠNG 95: ĐIỀU ANH SẼ NÓI
96
CHƯƠNG 96: NIỀM VUI THẬT ĐƠN GIẢN
97
CHƯƠNG 97: LẦN ĐẦU ANH LÀM LÀ VÌ EM
98
CHƯƠNG 98: TÌM ĐÚNG NGƯỜI
99
CHƯƠNG 99: SỰ THẬT ĐƯỢC PHƠI BÀY
100
CHƯƠNG 100: CÁI KẾT CỦA KẺ PHẢN DIỆN

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play