Chương 2: Lần Đầu Của Nhau

- Hàm Hàm, hãy trao thân cho anh được không em ?

Đột nhiên Diệu Hàm vươn tay xoa nhẹ gương mặt điển trai ấy của anh, cô cười nhẹ. Cô yêu người đàn ông này và rất rất yêu là đằng khác, anh muốn gì cô đều nguyện ý, thay vì câu trả lời Diệu Hàm lại chủ động hôn lên đôi môi lạnh của anh, như được câu trả lời Từ Quang Diệu hết sức vui mừng nhưng nhanh chóng nghiêm túc trở lại.

Anh khẽ hôn lên chóp mũi cô, khẽ thủ thỉ :

- Cảm ơn em !

Diệu Hàm khẽ cười cười lắc đầu ngụ ý anh không cần phải cảm ơn vì một phần cô tình nguyện mà.

- Vậy anh bắt đầu nhé !

- Vâng...

Trong thoáng chốc quần áo trên cơ thể hai người nhanh chóng bị lột sạch, giờ đây hai thân thể trần như truồng với nhau. Ánh mắt Từ Quang Diệu nhanh chóng trở nên đục ngầu khi nhìn thấy cơ thể mịn màng vừa trắng trẻo của cô, nó không khác gì da của em bé, chỉ là nhìn thấy thân thể của cô thôi đã khiến thằng nhỏ của anh trở nên căng cứng phồng to vừa có chút đau.

Hơi thở của anh cũng trở nên khó khăn, Diệu Hàm cũng có chút ngại ngùng khi bị anh nhìn chằm chằm vào cô bé của mình, cô nhất thời kẹp hai chân mình lại để không cho anh nhìn nữa nhưng lại bị bàn tay to lớn của anh bắt lại và bắt rộng hai chân cô ra.

- Không cần phải che chúng, của em rất đẹp anh rất thích

- A...thật xấu hổ mà

- Em xấu hổ à ?

- Bị anh nhìn chằm chằm như vậy bảo sao em không xấu hổ ?

Từ Quang Diệu bật cười thành tiếng với độ đáng yêu của cô, anh bắt đầu từ từ cuối xuống hôn lên đôi môi mọng nước của cô ban đầu anh rất nhẹ nhàng và nâng niu nhưng mà khi nghe tiếng rên khe khẽ của Diệu Hàm khiến anh không tài nào nhẹ nhàng được nữa, nụ hôn bắt đầu mạnh bạo, anh không ngừng ngấu nghiến đôi môi cô.

Đến khi hơi thở của cô khó khăn thì anh mới buông tha, bây giờ anh phải hết sức bình tĩnh và từ tốn dìu cô dù gì trong cuộc mở màn đầu tiên trong lần đầu tiên của cô và anh, với lại Diệu Hàm của anh còn cũng e thẹn nhút nhát pha chút sợ hãi.

Anh phải hiểu tâm lý của cô lúc này, trước tiên thì anh bình tĩnh nói những lời có đường một chút để trấn an cô.

- Hàm Hàm, em hết sợ rồi chứ ?

Anh biết cô ngốc này mặc dù nói là tình nguyện trao lần đầu cho anh nhưng lại rất sợ hãi, nhưng là sợ đau nha.

- Vâng, em đã sẵn sàng rồi ạ, anh vào đi

Hít thật sâu, Từ Quang Diệu lần nữa nghiêm túc nhìn cô nói :

- Em chắc chắn chứ ?

Lần này Diệu Hàm cực kỳ bực bội rồi đấy, không nhịn được cô tay gõ lên đầu anh cho bỏ tức giọng nói cũng cáu gắt.

- Anh mà còn hỏi lần nữa là em cho anh làm hòa thượng luôn đấy

- Được được, không hỏi nữa...

Vì không muốn làm hoà thượng như lời của cô, Từ Quang Diệu nhanh chóng không hó hé hỏi câu nào nữa. Đùa chắc, ngu gì mà đi làm hoà thượng trong khi thịt đang được dâng tận miệng, không nghĩ nhiều nữa Từ Quang Diệu nhanh chóng đưa thằng nhỏ tiến vào bên trong cô.

Có lẽ vì đau và một phần thằng nhỏ của anh quá lớn đi, khiến Diệu Hàm đau đến mức phải nhăn mặt không nghĩ làm chuyện này đau đến vậy.

Thấy cô đau như vậy, anh nhất thời hoảng hốt lập tức ngừng lại động tác.

- Anh làm đau lắm sao ? Nếu em không chịu được thì anh sẽ dùng lại

- Không không...đừng dừng lại..em em chịu được

- Em có chắc không sao chứ ?

- Vâng, anh tiếp tục đi ạ

....

Và thế là cả hai đã trao nhau lần đầu của nhau, sau cuộc trận chiến kịch liệt thì Diệu Hàm vô cùng mệt mỏi đến nỗi phải ngất đi bao nhiêu lần, cô thật không ngờ là anh sao có thể khỏe mạnh như vậy.

Đến khi hỏi mới biết chính cô đã hại cô, nếu cô tìm hiểu kỹ thì sẽ không cho anh ăn hàu đâu.

Nhìn người con gái mình yêu đang nằm trong lòng mình khiến Từ Quang Diệu không nhịn được mà nở nụ cười hạnh phúc, anh cúi xuống hôn lên trán cô khẽ thì thầm.

- Bảo bối của anh ngủ ngon !

Càng nhìn cô không hiểu sao anh càng yêu cô nhiều hơn, bởi trong quá khứ của cô đã quá khổ và tổn thương nhiều rồi. Chỉ mới lọt lòng mẹ chưa đầy một tuần thì bị chính mẹ mình bỏ rơi để đi theo người đàn ông khác, để mình cô ở với người bố, cứ tưởng ở cùng bố sẽ hạnh phúc suốt đời nhưng không...khi cô lên năm tuổi thì người bố mà cô luôn coi là nguồn ánh sáng của mình thật không ngờ ông ấy lại cũng bỏ rơi cô như cách người mẹ ruột chưa biết mặt kia, càng đau lòng hơn ông ấy lại đưa cô đến trại trẻ mồ côi.

Cũng chính mắt cô nhìn thấy bố của cô bước vào trong xe của người phụ nữ khác, và vội vã chạy đi không một lời nghoản mặt lại nhìn cô lần cuối.

Đến khi cô lớn lên một chút cô được hai vợ chồng họ Diệu nhận nuôi vì bọn họ không thể có con, tuy nhà không điều kiện nhưng hai ông bà Diệu vẫn luôn cho những điều tốt đẹp cho cô vô cùng yêu thương cô như con ruột của mình, tính ra trước kia Diệu Hàm mang họ Đường nhưng vì lý do nào đó khiến cô thay đổi họ Diệu.

Có một lần anh vô tình hỏi cô có từng hận ba mẹ ruột của mình chưa ? nhưng khi cô trả lời một câu khiến anh vô cùng đau lòng.

- Có chứ, em vô cùng hận bọn họ...không phải em hận bọn họ vì đã bỏ rơi em mà là sinh ra em làm gì ? Để rồi không nuôi nấng em một cách trọn vẹn...

Mọi người hãy nhớ LIKE và Theo Dõi để Uy có thêm động lực ra chương nhé 👍👍👍

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play