Chương 3: Em Bé

Tiếp tục chỗi ngày trôi qua hai tháng, tình cảm của Từ Quang Diệu và Diệu Hàm ngày một sâu đậm hơn, anh vô cùng quan tâm chăm sóc và yêu thương Diệu Hàm vô điều kiện.

Mấy tháng nay thấy cô cứ kém ăn ngay cả sắc mặt cũng dần kém hẳn đi không ít, nhiều lần anh muốn đưa cô đến bệnh viện khám thử xem nhưng cô lại bảo không sao.

Diệu Hàm nằm dài trên bàn ăn trong khi đợi anh nấu ăn, xong xuôi anh tắt bếp bưng ra một tô cơm chiên đưa cho cô và thêm một ly sữa bò,

- Hôm nay cho cửa hàng nghỉ một ngày đi, trông em có vẻ mệt mỏi lắm, anh có việc phải đi xong xuôi anh sẽ đưa em đến bệnh viện. Ngoan, nghe lời anh không được cãi

Diệu Hàm khẽ bĩu môi :

- Em biết rồi mà, anh đi làm đi

- Được rồi anh đi đây

Dứt lời, Từ Quang Diệu khẽ hôn nhẹ nhàng lên môi cô rời mới luyến tiếc rời đi, anh đi chưa được bao lâu thì điện thoại của cô reo lên.

- Alo

-...

Đột nhiên đầu dây bên kia im lặng khiến mày cô khẽ cau nhưng cô vẫn kiên nhẫn mà lên tiếng.

- Alo, xin hỏi ai đầu dây bên kia vậy ?

Nhưng kết quả lại không thấy bên kia lên tiếng, Diệu Hàm có chút bực bội cộng thêm cơ thể đang mệt mỏi thì giọng có chút cáu.

- Nếu không trả lời thì tôi xin cúp máy

- Tiểu Hàm...đừng đừng mà con...

Thân thể Diệu Hàm suýt chút nữa chao đảo, giọng nói này vô cùng quen thuộc ? nó cứ như nhiều năm trước cô đã nghe rồi, mà cái tên Tiểu Hàm đó ? bàn tay cô siếc chặt điện thoại hít thở thật sâu mới có thể lên tiếng.

- Xin hỏi ông là ai ?

Giọng đầu dây bên kia vừa có chút đau lòng vừa có chút hồi hộp căng thẳng, đau lòng vì cô không nhận ra mình.

- Tiểu Hàm, là...là ba đây, con không nhận ra ba sao ?

- Xin lỗi tôi không nhận ra ông là ai cả, vậy nhé tôi cúp máy đây

- Đừng...đừng mà Tiểu Hàm, ba xin con đừng cúp máy...con con có rảnh không ? Ba muốn gặp con

Diệu Hàm hít thật sâu không muốn bản thân phải bực cười, ông ta lấy cái quyền muốn gặp cô trong khi năm xưa ông ta đã bỏ rơi cô, nếu ông ta liên lạc với cô sớm thì cô sẽ còn có chút do dự mà suy nghĩ nhưng đến hiện tại ông ấy mới liên lạc với cô, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ gặp lại ông ta đâu.

- Tôi sẽ không gặp ông đâu vậy nên đừng gọi làm phiền tôi nữa

...

Đến khoảng mười giờ đêm thì Từ Quang Diệu mới trở về chung cư, người anh có chút mùi rượu những bước chân cũng có loạng choạng đi vào nhà, đúng lúc Diệu Hàm khát nước muốn đi uống chút nước sẵn tiện ngồi đợi anh luôn nhưng không ngờ thấy cảnh tượng này.

Cô nhanh chóng đi đến dìu anh đi về phòng, trong lúc đi vào phòng thì Từ Quang Diệu không ngừng lẩm bẩm bên tai cô.

- Vợ ơi, cho anh xin lỗi nha...anh hứa chiều nay sẽ đưa em đi khám bệnh mà giờ đây mới ló mặt về mà lại trông bộ dạng này...vợ tha lỗi cho anh nha, anh hứa lần sau sẽ không như vậy nửa...

Mặt Diệu Hàm thoáng chốc đỏ bừng khi nghe anh gọi mình là vợ một cách tự nhiên như vậy, nhưng cô giả bộ bình thản.

- Ai là vợ anh ? sơ hở say cái là gọi người ta là vợ

- Hửmmmm ? Vợ không thích gọi như vậy hả ?

- Được rồi, đừng lãi nhãi nữa em đưa anh vào phòng nghỉ ngơi

Đặt thân thể cao to của anh xuống giường, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm một tiếng nhưng mùi rượu làm cho cô có chút buồn nôn, cô không nhịn được mà chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn, Diệu Hàm đi ra với thân thể mệt mỏi.

...

Một ngày không đến cửa hàng nên Diệu Hàm tranh thủ Từ Quang Diệu còn ngủ thì cô làm vài món ăn sáng nhẹ cho anh, còn không quên nấu canh giải rượu cho anh xong mới đến cửa hàng.

Vừa mới đến cửa thì phát hiện một người đàn ông đang đứng quay lưng với cô mà không ngừng ngó qua ngó lại bên trong cửa hàng, cơ mà bóng lưng này vô cùng quen thuộc.

Chắc không phải đâu.

Diệu Hàm tự an ủi mình rằng không phải người đó, đứng đây không phải là cách nên cô quyết định đi đến xem sao. Nhưng không ngờ người đàn ông đó quay người lại, bước chân của cô bỗng chốc khựng lại ngay lập tức miệng lắp bắp không thành lời.

Mà người đàn ông này vừa thấy cô thì nét mặt lập tức vui mừng mà đi đến chỗ cô nhưng bị cô lùi lại như muốn cách xa ông, trông phút chốc mặt ông thoáng đượm buồn nhìn cô.

- Tiểu Hàm, có thể nói chuyện với ba một chút được không ?

Vì sợ cô lại từ chối nên Đường Hàm Quốc lại nói tiếp.

- Ba sẽ không làm tốn thời gian của con đâu, ba chỉ nói vài câu thôi sẽ đi ngay thôi

Vội vã đến vậy à ? Diệu Hàm thầm cười chua chát trong lòng, không hiểu sao ngay lúc này cô kích động đến mức phải tức giận.

- Tôi không có chuyện gì để nói với ông, mong ông rời đi ngay lập tức

- Đừng mà Tiểu Hàm, ba biết con rất giận ba à không rất hận là đằng khác nhưng ba đến đây muốn hỏi thăm con và xem con có khỏe mạnh không thôi

- Trông tôi có bệnh lắm à ? Tôi rất khỏe, khỏe hơn trâu rất nhiều vậy nên ông mau rời khỏi đây trước khi tôi nổi giận

- Đừng vậy mà con...

Diệu Hàm không nhịn được mà kích động hét lên.

- Tôi bảo ông rời khỏi đây rồi cơ mà, và làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa

Đột nhiên trước mắt cô bỗng dưng xuất hiện xung quanh bóng đen, ngày lập tức cả cơ thể cô chao đảo gục xuống trước khi ngất lịm đi cô có nghe thấy giọng nói của Đường Hàm Quốc bên tai cô.

...

Diệu Hàm tỉnh lại và biết bản thân mình đang ở bệnh viện, cơ thể có chút mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng ngồi dậy đúng lúc bác sĩ đi vào.

- Cô tỉnh rồi ?

- Vâng, tôi có sao không bác sĩ ? Tôi có thể về được chứ

- Cô không sao cả, nhưng cô cũng đừng kích động quá lại ảnh hưởng đến em bé

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play