Chương 8: Tập đoàn Trường Thịnh

Đứng trước cổng công ty của Tập đoàn Trường Thịnh hồi lâu, Lý Thế Kiệt cuối cùng cũng bước vào. Đây là lần đầu tiên anh đến đây.

Sau khi bước ra khỏi phòng đăng ký, Trịnh Quang đã đề nghị anh đến công ty của mình tham quan. Anh cũng hiểu được một chút hàm ý gì đó tiềm ẩn bên trong nên đã từ chối. Nhưng cuối cùng ông ta nói chuyện anh có về công ty hay không thì để nói sau, còn bây giờ cứ đi tham quan trước nên anh mới yên tâm đến đây.

Tập đoàn Trường Thịnh là một toà nhà bằng kính cao mười tầng. Không gian đại sảnh rộng lớn. Cửa ra vào hướng chính Nam. Từ giữa toà nhà đến phía Bắc được ngăn lại bởi một dãy rào tự động cao nửa mét, ai muốn ra vào đều phải sử dụng thể nhân viên. Như vậy mới có thể dễ dàng kiểm soát việc ra vào, ở lại của nhân viên.

Phía Tây là một dãy sô pha lớn, có một vài người ăn mặc lịch sự đang ngồi ở đó trò chuyện. Ở vị trí sát cửa ra vào còn đặt một cái bảng lớn chỉ dẫn vị trí nào, bộ phận nào nằm ở tầng nào. Phía Đông là bàn lễ tân với hai ba cô gái ưa nhìn mặc trang phục công sổ đang cúi đầu xem màn hình máy tính, người thì đang tiếp khách.

Lý Thế Kiệt bước qua cổng vào, ngẩng đầu nhìn lên chiếc đèn trần to tướng treo lơ lửng ở giữa. Nó được thiết kế khá cầu kỳ, theo kiểu hoàng gia. Ánh đèn vàng tỏa ra từ nó hoà lần với những bóng đèn LED màu trắng trông nhạt hơn và có phần dễ chịu hơn.

Đại sảnh có khá nhiều người ra vào dù đã vào giờ làm việc. Như vậy cũng đã thấy được hiệu suất làm việc của công ty này là như thế nào. Lý Thế Kiệt không khỏi cảm thán trong lòng: Đúng là Tập đoàn đứng đầu thành phố!

Dạo quanh một lượt khuôn viên đại sảnh công ty, Lý Thế Kiệt đi thẳng đến bàn lễ tân. Cô nhân viên niềm nở mỉm cười chào hỏi anh cần gì.

Thôi chết! Anh quên hỏi Trịnh Quang phải nói gì với những nhân viên này.

Sau khi chào tạm biệt nhau ở Uỷ ban Nhân dân, Lý Thế Kiệt đã về nhà vệ sinh sạch sẽ lớp sơn đỏ kia rồi mới đến đây. Bây giờ không đi cùng Trịnh Quang nên nhất thời anh không biết nên nói gì.

"À…" Lý Thế Kiệt ngẫm nghĩ vài giây rồi quyết định nói: "Là Trịnh Quang kêu tôi đến đây."

Sau khi thốt ra câu này, Lý Thế Kiệt không hiểu mình bị cái gì nữa. Lúc trước anh đâu có bao giờ bị tình trạng không biết nói gì, ấp úng như vậy. Quả thật anh phải trở lại làm con người trước kia thôi. Không thể để mình bị như vậy được.

Đường đường là một sát thủ khét tiếng là lại bị tơi vào tình trạng như vậy. Thật mất mặt.

Theo như trong phim ảnh thì khi nói ra tên của vị chủ tịch, các nhân viên này sẽ hơi bất ngờ rồi bảo người đến đợi một chút rồi gọi lên phía trên để xác nhận lại. Đến khi nhận được câu trả lời thích đáng mới cho họ vào. Nhưng khi cái tên này vừa được thốt ra, gương mặt ưa nhìn của cô lễ tân không có gì quá kinh ngạc.

Cô lễ tân nhìn anh một lúc, cất giọng hỏi: "Anh có phải là Lý Thế Kiệt không ạ?"

Lý Thế Kiệt gật đầu xác nhận.

Cô lễ tân liền bước ra khỏi quầy, đưa tay ra dấu, người hơi cúi về trước: "Mời anh đi theo lối này."

Lý Thế Kiệt gật đầu, đôi mắt sắc bén và nhanh nhạy của anh liền chuyển xuống vị trí trên ngực cô nàng. Một bảng tên hình chữ nhật được thiết kế tinh xảo in lên tên của nhân viên "Thiên Hồng".

Lý Thế Kiệt theo sau Thiên Hồng đến trạm kiểm soát ra vào công ty, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra ông ta đã dặn trước.

Thiên Hồng dùng thẻ nhân viên đưa vào trạm phát ra một tiếng tít. Cánh cửa trong suốt cao nửa mét mở ra, cô nàng liền đi vào trong. Trên đường vẫn không ngừng chào hỏi các đồng nghiệp khác.

Dường như Thiên Hồng rất được các đồng nghiệp khác yêu mến. Ai nấy cũng đều vui vẻ đáp lại cô nàng, thậm chí còn buông vài lời bông đùa dù đang trong giờ làm việc.

Lý Thế Kiệt tận dụng khoảng thời gian này đảo mắt khắp công ty, quan sát tất cả thêm một lượt. Tòa nhà này có bốn thang máy nhưng hiện tại chỉ có ba cái hoạt động. Một cái trước cửa thang treo biển đang kiểm tra. Phía cuối đường còn có một ngã rẽ nhưng không ai đi vào đó cả.

Lý Thế Kiệt gọi Thiên Hồng rồi chỉ tay về phía cuối đường: "Hướng đó đi đâu vậy?"

Cô nàng nhìn theo hướng tay của anh đáp: "Dạ, hướng đó là lối đi dành cho các lãnh đạo cấp cao ạ."

Lúc này Lý Thế Kiệt mới để ý đến cách nói chuyện của Thiên Hồng, hoàn toàn khác với những lễ tân khác mà anh từng gặp trước đây. Bây giờ quan sát kỹ anh mới nhận ra cô nàng này có vẻ chỉ mới đôi mươi hoặc nếu có chênh lệch chỉ thì một chút. Dáng người thon gầy, không quá cao cũng không quá thấp. Mái tóc dài được buộc thanh đuôi ngựa gọn gàng ở sau đầu. Môi được đánh một lớp son mỏng, khuôn mặt được trang điểm nhẹ.

Cô nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy đen công sở đặc trưng. Nếu cho những chàng thanh niên tuổi mới lớn nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ theo đuổi cô gái này.

Do quá đông người đợi thang nên hai người họ phải xếp hàng. Đúng lúc này, nơi khoé mắt Lý Thế Kiệt bất chợt xuất hiện một hình bóng quen thuộc phía trong thang máy. Anh lập tức quay đầu lại thì cửa thang đã khép lại, không thể thấy được bên trong. Nhưng anh tin vào cảm giác của mình. Chắc chắn người anh vừa nhìn thấy là người mình quen biết hoặc từng thấy qua ở đâu đó.

Nếu hỏi Thiên Hồng, chắc chắn cô nàng biết. Nhưng anh lại không biết mình nên diễn tả như thế nào để cô nàng có thể hiểu người anh đang nói đến là ai hay không thì điều đó vẫn là một dấu chấm hỏi lớn. Thêm vào việc anh chỉ thấy quen thuộc, đó chỉ là cảm giác nên anh không hề biết vẻ ngoài của người đó trông như thế nào để miêu tả nữa.

Đành gạt phăng chuyện đó sang một bên. Lý Thế Kiệt chuyển đề tài: "Cô là thực tập sinh ở đây à?"

Thiên Hồng đang xem điện thoại liền đứng hình vài giây, mở to mắt quay sang nhìn anh: "Sao anh lại biết? Chủ tịch nói với anh ạ?" Sau đó giọng nói cô nàng nhỏ lại như đang nói với chính mình: "Nhưng mà chủ tịch làm sao nhớ được những nhân viên cấp thấp như mình?"

Lý Thế Kiệt chào thua cô nàng lễ tân này. Hay là cô nàng lại nghĩ chủ tịch biết đến mình vì con trai của chủ tịch đã để mắt đến mình, như một bộ tiểu thuyết hay phim ảnh, sẽ bị làm khó và cấm cản. Suy nghĩ của những thiếu nữ mới lớn như vậy hoàn toàn có thể xảy ra. Hoàn toàn không thể lường trước được.

Anh rất muốn nói dĩ nhiên chủ tịch của cô sẽ không nhớ đến những nhân viên mà còn là thực tập sinh như cô đâu. Nhưng suy nghĩ kỹ lại sợ làm cô nàng này buồn nên đành thôi. Đành tìm một lý do khác giải thích vậy.

"Không phải chủ tịch của cô nói với tôi." Lý Thế Kiệt chậm rãi lắc đầu: "Cái này là do tôi tự nhìn ra."

"Anh tự nhìn ra?" Thiên Hồng hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Lý Thế Kiệt gật đầu, đút hai tay vào túi quần: "Ừ. Mà cũng không hẳn. Tôi chỉ đoán mò thôi."

Phải, chỉ là đoán mò thôi. Anh không muốn phải nói ra chi tiết mình làm sao có thể đưa ra suy đoán này vì nói càng nhiều, sự thật mà anh đang che giấu có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào không hay. Thà rằng nhận mình ăn may còn hơn tự mình đẩy bản thân đến chỗ nguy hiểm.

Cả hai đứng thêm gần mười lăm phút, cuối cùng cũng đến lượt mình lên thang máy. Hai người họ tiến vào trong. Thiên Hồng tiện tay ấn vào nút số chín làm nó sáng đèn lên.

Ba phía của thang máy được lắp gương, tiện cho việc ai đó gấp gáp đi làm hoặc đi gặp khách hàng có thể chỉnh trang lại y phục và tóc tai. Một vài cô gái cầm theo tập tài liệu nói chuyện rôm rả khiến cả thang máy thoáng chốc đã trở nên ồn ào.

Lý Thế Kiệt không thích điều này chút nào. Nhưng bây giờ chỉ đến đây để tham quan chứ không phải làm việc nên anh đành nhẫn nhịn, không muốn nói đến chuyện này. Cứ mặc kệ họ muốn làm gì thì làm. Nếu đây là nơi làm việc của anh, chắc chắn anh sẽ tìm đến Trịnh Quang và yêu cầu đặt ra một luật len là không được nói chuyện trong lúc đi thang máy.

Không phải anh chưa từng vào những công ty khác. Những lúc phải quan sát tình hình để đột nhập ra tay, Lý Thế Kiệt luôn phải giả dạng thành nhiều nhân viên khác nhau như sửa điện, xây dựng, lau kính… Nhưng có một lần anh suýt bị lộ thân phận vì những cô gái lắm mồm này nên bây giờ có chút không thích họ.

Thang máy di chuyển khá nhanh, nhưng lại phải dừng lại ở nhiều tầng khác nhau nên đứng bên trong cảm thấy chậm hơn hẳn. Các cô nàng lắm chuyện cuối cùng cũng rời khỏi, Lý Thế Kiệt cảm thấy lỗ tai mình như được thả lỏng sau khi làm việc căng thẳng.

Thang máy chỉ còn lại anh và Thiên Hồng. Anh nhìn lên camera theo thói quen, lại nhìn Thiên Hồng. Lúc này cô nàng đang quay lưng về phía anh nên không biết cô đang nghĩ gì.

"Cô quen những người hồi nãy à?" Anh hỏi.

Thiên Hồng hơi bất ngờ khi anh đột ngột hỏi như vậy, nhưng cô nàng hơi quay người lại đáp: "Vâng. Họ đều là bạn học của em."

Học cùng trước mà những người đó lại được thực tập ở những phòng ban khác nhau, có chất lượng tốt hơn. Vậy mà Thiên Hồng lại phải đi làm một nhân viên lễ tân tiếp đón khách. Trong khi đó có một người trong nhóm khi nãy có gương mặt còn ưa nhìn và xinh đẹp hơn Thiên Hồng. Anh không thể hiểu nổi cái logic làm việc của công ty này là gì.

Đúng là Tập đoàn Trường Thịnh hùng mạnh thật. Nhưng cách làm việc này khiến anh không hài lòng chút nào.

"Ting" Một tiếng, cánh cửa thang máy từ từ mở ra hai bên. Lý Thế Kiệt liền bước ra nhưng lại không thấy Thiên Hồng đi theo. Anh liền quay đầu nhìn cô nàng: "Cô không ra đây à?"

Thiên Hồng lắc đầu: "Chủ tịch chỉ dặn đưa anh đến đây thôi. Lát nữa chị Hằng sẽ ra đón anh."

Nói đoạn, cánh cửa thang máy từ từ khép lại.

Hot

Comments

Thien phuong Pham

Thien phuong Pham

vớ phải con vợ ngang ngược đầu đất che cho vụ khủng bố mà không tỏ thái độ gì phí công?

2024-03-22

1

Quách Minh Hường

Quách Minh Hường

cửa cao nửa mét...

2023-08-06

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ở rể
2 Chương 2: Đến trễ
3 Chương 3: Lần đầu gặp mặt
4 Chương 4: Lời cảnh cáo
5 Chương 5: Người bạn cũ (1)
6 Chương 6: Không lẽ lại đến trễ
7 Chương 7: Kết thúc và khởi đầu
8 Chương 8: Tập đoàn Trường Thịnh
9 Chương 9: Ánh sáng đỏ
10 Chương 10: Bị theo dõi
11 Chương 11: Người bạn cũ (2)
12 Chương 12: Nhóm Rồng Đen
13 Chương 13: Bức thư lạ
14 Chương 14: Anh em tốt
15 Chương 15: Huyết ấn
16 Chương 16: Thư đe doạ
17 Chương 17: Dọn đến sống chung
18 Chương 18: Bữa cơm đầu tiên
19 Chương 19: MP5K
20 Chương 20: Lo chuyện bao đồng
21 Chương 21: Ký ức
22 Chương 22: Võ đường kiếm đạo
23 Chương 23: Người thứ ba
24 Chương 24: Hạ gục mục tiêu
25 Chương 25: Không tin tưởng
26 Chương 26: Kẻ đột nhập
27 Chương 27: Bữa tiệc miễn cưỡng
28 Chương 28: Kẻ tình nghi
29 Chương 29: Bắt cóc
30 Chương 30: Cô bạn thuở nhỏ
31 Chương 31: Ngắm nhìn
32 Chương 32: Không kế hoạch
33 Chương 33: Vết sẹo
34 Chương 34: Vào sinh ra tử
35 Chương 35: Vô tâm
36 Chương 36: Thanh mai trúc mã
37 Chương 37: Không như thành phố
38 Chương 38: Không rời xa
39 Chương 39: Hiểu lầm
40 Chương 40: Giải vây
41 Chương 41: Châu Sói
42 Chương 42: Thanh trừng
43 Chương 43: Đã trả đủ
44 Chương 44: Mưa sao băng
45 Chương 45: Lời hứa
46 Chương 46: Bị theo dõi
47 Chương 47: Bữa cơm tạm biệt
48 Chương 48: Quan sát
49 Chương 49: Ân nhân cứu mạng
50 Chương 50: Chuyện của tôi
51 Chương 51: Ẩu đả trong hẻm
52 Chương 52: Lời bày tỏ
53 Chương 53: Cô gái mạnh mẽ
54 Chương 54: Thực thi nhiệm vụ (1)
55 Chương 55: Thực thi nhiệm vụ (2)
56 Chương 56: Không hẹn mà gặp (1)
57 Chương 57: Không hẹn mà gặp (2)
58 Chương 58: Nghĩ cho cô ấy
59 Chương 59: Bóng đen ở du thuyền
60 Chương 60: Về nhà (1)
61 Chương 61: Về nhà (2)
62 Chương 62: Xâm nhập (1)
63 Chương 63: Xâm nhập (2)
64 Chương 64: Xâm nhập (3)
65 Chương 65: Xảy ra chuyện
66 Chương 66: Cái bẫy
67 Chương 67: Sát thủ Z
68 Chương 68: Quỷ Đỏ
69 Chương 69: Truy hỏi sự thật
70 Chương 70: Người hùng thầm lặng
71 Chương 71: Người đàn ông lạ mặt
72 Chương 72: Mục tiêu xuất hiện
73 Chương 73: Bị điều tra
74 Chương 74: Cảnh sát Trương Hoàng Thanh
75 Chương 75: Thuận theo tự nhiên
76 Chương 76: Không giống nhau
77 Chương 77: Duy nhất một người
78 Chương 78: Không nhẫn nhịn
79 Chương 79: Đột nhập (1)
80 Chương 80: Đột nhập (2)
81 Chương 81: Bằng chứng mới
82 Chương 82: Giải cứu công ty
83 Chương 83: Bằng chứng phạm tội
84 Chương 84: Đối tác bất thường
85 Chương 85: Chiếc còi bạc
86 Chương 86: Không an toàn
87 Chương 87: Tập kích
88 Chương 88: Trừ khử
89 Chương 89: Hỗn chiến
90 Chương 90: Truy sát (1)
91 Chương 91: Truy sát (2)
92 Chương 92: Giải cứu
93 Chương 93: Kế hoạch khác
94 Chương 94: Lời hứa
95 Chương 95: Kế hoạch hoàn mĩ (1)
96 Chương 96: Kế hoạch hoàn mĩ (2)
97 Chương 97: Trả thù (1)
98 Chương 98: Trả thù (2)
99 Chương 99: Trả thù (3)
100 Chương 100: Nghi ngờ
101 Chương 101: Vết sẹo
102 Chương 102: Bị tấn công
103 Chương 103: Bị phát hiện
104 Chương 104: Không đến
105 Chương 105: Kẻ đột nhập
106 Chương 106: Mãi một tình yêu (1)
107 Chương 107: Mãi một tình yêu (2)
108 Chương 108: Mãi một tình yêu (3)
109 Chương 109: Mãi một tình yêu (4)
110 Chương 110: Diệt khẩu
111 Chương 111: Băng nhóm bí ẩn (1)
112 Chương 112: Băng nhóm bí ẩn (2)
113 Chương 113: Lời xin lỗi
114 Chương 114: Người quen
115 Chương 115: Làm hoà
116 Chương 116: Sự trùng hợp
117 Chương 117: Lễ cưới
118 Chương 118: Không tiến triển
119 Chương 119: Lỗi lầm
120 Chương 120: Theo dõi
121 Chương 121: Kế hoạch thay đổi
122 Chương 122: Thi thể không nguyên vẹn
123 Chương 123: Như chốn không người
124 Chương 124: Tuyên chiến
125 Chương 125: Ai mới là thủ lĩnh
126 Chương 126: Có tiến triển
127 Chương 127: Mất tích (1)
128 Chương 128: Mất tích (2)
129 Chương 129: Cảm giác
130 Chương 130: Ba cơ hội
131 Chương 131: Manh mối (1)
132 Chương 132: Manh mối (2)
133 Chương 133: Bị tình nghi (1)
134 Chương 134: Bị tình nghi (2)
135 Chương 135: Bị tình nghi (3)
136 Chương 136: Nạn nhân mới
137 Chương 137: Âm thầm bảo vệ
138 Chương 138: Phân tích
139 Chương 139: Bức tranh vẽ tay
140 Chương 140: Kẻ thù không đội trời chung
141 Chương 141: Bí mật đằng sau
142 Chương 142: Không thể ngăn cản
143 Chương 143: Do dự
144 Chương 144: Sự thật phơi bày
145 Chương 145: Không đơn giản
146 Chương 146: Tấn công trực diện
147 Chương 147: Iron lộ diện
148 Chương 148: Lời cảnh báo
149 Chương 149: Trận chiến cuối cùng
150 Chương 150: Mục tiêu cuối cùng
151 Thông báo
Chapter

Updated 151 Episodes

1
Chương 1: Ở rể
2
Chương 2: Đến trễ
3
Chương 3: Lần đầu gặp mặt
4
Chương 4: Lời cảnh cáo
5
Chương 5: Người bạn cũ (1)
6
Chương 6: Không lẽ lại đến trễ
7
Chương 7: Kết thúc và khởi đầu
8
Chương 8: Tập đoàn Trường Thịnh
9
Chương 9: Ánh sáng đỏ
10
Chương 10: Bị theo dõi
11
Chương 11: Người bạn cũ (2)
12
Chương 12: Nhóm Rồng Đen
13
Chương 13: Bức thư lạ
14
Chương 14: Anh em tốt
15
Chương 15: Huyết ấn
16
Chương 16: Thư đe doạ
17
Chương 17: Dọn đến sống chung
18
Chương 18: Bữa cơm đầu tiên
19
Chương 19: MP5K
20
Chương 20: Lo chuyện bao đồng
21
Chương 21: Ký ức
22
Chương 22: Võ đường kiếm đạo
23
Chương 23: Người thứ ba
24
Chương 24: Hạ gục mục tiêu
25
Chương 25: Không tin tưởng
26
Chương 26: Kẻ đột nhập
27
Chương 27: Bữa tiệc miễn cưỡng
28
Chương 28: Kẻ tình nghi
29
Chương 29: Bắt cóc
30
Chương 30: Cô bạn thuở nhỏ
31
Chương 31: Ngắm nhìn
32
Chương 32: Không kế hoạch
33
Chương 33: Vết sẹo
34
Chương 34: Vào sinh ra tử
35
Chương 35: Vô tâm
36
Chương 36: Thanh mai trúc mã
37
Chương 37: Không như thành phố
38
Chương 38: Không rời xa
39
Chương 39: Hiểu lầm
40
Chương 40: Giải vây
41
Chương 41: Châu Sói
42
Chương 42: Thanh trừng
43
Chương 43: Đã trả đủ
44
Chương 44: Mưa sao băng
45
Chương 45: Lời hứa
46
Chương 46: Bị theo dõi
47
Chương 47: Bữa cơm tạm biệt
48
Chương 48: Quan sát
49
Chương 49: Ân nhân cứu mạng
50
Chương 50: Chuyện của tôi
51
Chương 51: Ẩu đả trong hẻm
52
Chương 52: Lời bày tỏ
53
Chương 53: Cô gái mạnh mẽ
54
Chương 54: Thực thi nhiệm vụ (1)
55
Chương 55: Thực thi nhiệm vụ (2)
56
Chương 56: Không hẹn mà gặp (1)
57
Chương 57: Không hẹn mà gặp (2)
58
Chương 58: Nghĩ cho cô ấy
59
Chương 59: Bóng đen ở du thuyền
60
Chương 60: Về nhà (1)
61
Chương 61: Về nhà (2)
62
Chương 62: Xâm nhập (1)
63
Chương 63: Xâm nhập (2)
64
Chương 64: Xâm nhập (3)
65
Chương 65: Xảy ra chuyện
66
Chương 66: Cái bẫy
67
Chương 67: Sát thủ Z
68
Chương 68: Quỷ Đỏ
69
Chương 69: Truy hỏi sự thật
70
Chương 70: Người hùng thầm lặng
71
Chương 71: Người đàn ông lạ mặt
72
Chương 72: Mục tiêu xuất hiện
73
Chương 73: Bị điều tra
74
Chương 74: Cảnh sát Trương Hoàng Thanh
75
Chương 75: Thuận theo tự nhiên
76
Chương 76: Không giống nhau
77
Chương 77: Duy nhất một người
78
Chương 78: Không nhẫn nhịn
79
Chương 79: Đột nhập (1)
80
Chương 80: Đột nhập (2)
81
Chương 81: Bằng chứng mới
82
Chương 82: Giải cứu công ty
83
Chương 83: Bằng chứng phạm tội
84
Chương 84: Đối tác bất thường
85
Chương 85: Chiếc còi bạc
86
Chương 86: Không an toàn
87
Chương 87: Tập kích
88
Chương 88: Trừ khử
89
Chương 89: Hỗn chiến
90
Chương 90: Truy sát (1)
91
Chương 91: Truy sát (2)
92
Chương 92: Giải cứu
93
Chương 93: Kế hoạch khác
94
Chương 94: Lời hứa
95
Chương 95: Kế hoạch hoàn mĩ (1)
96
Chương 96: Kế hoạch hoàn mĩ (2)
97
Chương 97: Trả thù (1)
98
Chương 98: Trả thù (2)
99
Chương 99: Trả thù (3)
100
Chương 100: Nghi ngờ
101
Chương 101: Vết sẹo
102
Chương 102: Bị tấn công
103
Chương 103: Bị phát hiện
104
Chương 104: Không đến
105
Chương 105: Kẻ đột nhập
106
Chương 106: Mãi một tình yêu (1)
107
Chương 107: Mãi một tình yêu (2)
108
Chương 108: Mãi một tình yêu (3)
109
Chương 109: Mãi một tình yêu (4)
110
Chương 110: Diệt khẩu
111
Chương 111: Băng nhóm bí ẩn (1)
112
Chương 112: Băng nhóm bí ẩn (2)
113
Chương 113: Lời xin lỗi
114
Chương 114: Người quen
115
Chương 115: Làm hoà
116
Chương 116: Sự trùng hợp
117
Chương 117: Lễ cưới
118
Chương 118: Không tiến triển
119
Chương 119: Lỗi lầm
120
Chương 120: Theo dõi
121
Chương 121: Kế hoạch thay đổi
122
Chương 122: Thi thể không nguyên vẹn
123
Chương 123: Như chốn không người
124
Chương 124: Tuyên chiến
125
Chương 125: Ai mới là thủ lĩnh
126
Chương 126: Có tiến triển
127
Chương 127: Mất tích (1)
128
Chương 128: Mất tích (2)
129
Chương 129: Cảm giác
130
Chương 130: Ba cơ hội
131
Chương 131: Manh mối (1)
132
Chương 132: Manh mối (2)
133
Chương 133: Bị tình nghi (1)
134
Chương 134: Bị tình nghi (2)
135
Chương 135: Bị tình nghi (3)
136
Chương 136: Nạn nhân mới
137
Chương 137: Âm thầm bảo vệ
138
Chương 138: Phân tích
139
Chương 139: Bức tranh vẽ tay
140
Chương 140: Kẻ thù không đội trời chung
141
Chương 141: Bí mật đằng sau
142
Chương 142: Không thể ngăn cản
143
Chương 143: Do dự
144
Chương 144: Sự thật phơi bày
145
Chương 145: Không đơn giản
146
Chương 146: Tấn công trực diện
147
Chương 147: Iron lộ diện
148
Chương 148: Lời cảnh báo
149
Chương 149: Trận chiến cuối cùng
150
Chương 150: Mục tiêu cuối cùng
151
Thông báo

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play