Chương 18: Bữa cơm đầu tiên

Sau khi đưa Lý Thế Kiệt đến phòng ngủ, Cô Phượng nói thêm vài câu với Trịnh Thu Cúc rồi quay người đi, khép cửa phòng lại.

Trịnh Thu Cúc cũng không nói vòng vo, dùng chất giọng không chút tình cảm nào của mình dặn dò anh đủ việc. Nào là không được phép của cô thì không được đụng vào hoặc di dời những đồ vật của cô; giường lúc ngủ, chiếc gối ôm luôn luôn được đặt ở giữa chia đều hai bên, không ai được phép lấn sang bên còn lại; mỗi buổi sáng, gần đến khung giờ làm hoặc khung giờ tắm của cô, phải luôn luôn để cô sử dụng trước, không được cố tình chen vào…

Sau một hồi phổ cập "luật" khi sống chung của mình, Trịnh Thu Cúc liếc anh một cái, lạnh lùng hỏi: "Anh thấy không vấn đề gì chứ?" Trong thâm tâm, cô chủ hỏi điều này theo thông lệ bình thường.

Lý Thế Kiệt mỉm cười. Sống chung cũng phải có luật lệ, điều này cũng hợp lý, như vậy sẽ tốt cho cả hai hơn.

Đồ vật của cô thì vẫn để ở đó, không di dời, nhưng đã chuẩn bị chỗ để đồ cho anh thì vấn đề này không còn là gì nữa. Chuyện luôn đặt gối ôm ở giữa và không được lấn qua bên giường còn lại cũng là điều dễ hiểu. Không ai lại muốn nằm cạnh người mình không có chút cảm xúc, thậm chí có chút ghét nhau nữa.

Còn việc sử dụng nhà tắm, nói chính xác hơn là nếu cô cần sử dụng, luôn ưu tiên nhường cô trước. Nếu không có vấn đề gù cấp bách, bên dưới tầng trệt cũng có nhà vệ sinh nên vấn đề này không còn là vấn đề nữa.

Tuy chỉ mới gặp mặt vài lần nhưng với cá tính mạnh mẽ như vậy, Lý Thế Kiệt cảm thấy có chút hứng thú với Trịnh Thu Cúc.

Mở ngăn còn trống bên cạnh của chiếc tủ lớn, Lý Thế Kiệt cảm thấy nó còn rộng hơn chiếc tủ ở nhà mình nữa trong khi đi đây là một vị trí nhỏ đối với cô. Mở va li ra, sắp xếp một lượt quần áo gọn gàng vào trong tủ, anh mới quay người đi vào nhà tắm.

Chiếc tủ bên trong nhà tắm cũng được dọn sạch sẽ và để trống phía bên trái. Lý Thế Kiệt sắp vật dụng cá nhân của mình lên rồi đảo mắt quanh nhà tắm. Nếu so nó với căn hộ anh sống, phòng tắm này rộng bằng một phòng ngủ của anh. Phía bên trong còn đặt một cái bồn tắm trắng sáng, trên kệ cũng đặt một vài sữa tắm, những vật dụng để dùng cho bồn tắm.

Đúng lúc quay trở ra, Lý Thế Kiệt liền bắt gặp Trịnh Thu Cúc đang nhăn mặt nhìn anh. Anh quay đầu nhìn, phía sau cũng không có gì.

"Có chuyện gì sao?" Anh hỏi.

"Có việc sắp xếp đồ thôi cũng lâu nữa." Cô bực bội đi vào nhà tắm, lúc ngang qua còn không quên đẩy anh một cái để mở rộng đường đi. Cô lạnh lùng nói: "Đi ra, tôi phải sử dụng rồi."

Thì ra là muốn sử dụng nên mới cọc cằn đến như vậy. Lý Thế Kiệt vừa đi ra, cánh cửa phía sau liền đóng sầm lại.

Ngồi bên mép giường của mình, Lý Thế Kiệt thở dài một hơi. Xem ra những ngày tháng sau này sẽ phải sống như vậy rồi. Chẳng khác nào mình bị đem ra tra tấn cả.

Lấy di động trong túi ra xem, vẫn không có thông báo gì từ John Davis hay các thám tử tư cả. Xem ra họ vẫn không có chút gì tiến triển trong công việc của kình thật.

Còn Lê Nhã Trân không liên lạc cũng có nghĩa tiệm bánh vẫn rất ổn, nhóm người của Ông Hổ cũng không đến đây nữa. Vừa định bỏ di động xuống thì tiếng chuông vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Lê Nhã Trân.

Không lẽ nhóm cười của Ông Hổ lại tiếp tục đến tiệm phá? Không thể nào. Việc ông ta yêu cầu, anh cũng đã chấp nhận rồi thì không còn lý do nào mà phải đến đó nữa.

Lý Thế Kiệt nhận máy. Giọng nói của Lê Nhã Trân truyền đến từ đầu dây bên kia: "Chuyện trước kia em nói với anh, anh suy nghĩ thế nào rồi?"

Anh thờ phào một hơi, vậy là quán có vẻ đã ổn.

Lý Thế Kiệt im lặng một lúc, suy nghĩ về vấn đề Lê Nhã Trân vừa đề cập.

Cách đây vài tháng, Lê Nhã Trân cũng đã nghiêm túc nói với anh về vấn đề này. Quán đã được đưa vào thị trường, có cũng một chút danh tiếng trong lĩnh vực bánh nói riêng và ẩm thực nói chung nên thông thường quán cũng khá đông, nhưng vào ngày cuối tuần lại còn đông hơn. Thêm vào việc gần trung tâm thương mại nên số lượng người lui đến đây không hề nhỏ.

Ngoài một đầu bếp làm bánh có thể xoay sở ra, vì anh cũng thường phụ giúp đầu bếp. Thì về phần phục vụ, hiện tại phục vụ trong quán chỉ có một người là Trần Minh Trung. Dù cậu ta nhanh nhẹn nhưng cũng không thể xoay sở được. Cậu ta cũng là một trong những người sáng tạo nội dung có chút tiếng tăm trên mạng nên cũng kéo theo không ít quán đến tiệm. Việc quán cành đông khách nên một quản lý như Lê Nhã Trân cũng phải xuống tay phục vụ, thỉnh thoảng còn làm không xuể.

Trước tình trạng này, cô đã đề xuất với ông chủ mình nếu không muốn tốn quá nhiều tiền thì chỉ cần thuê thêm một người để giảm tải công việc. Vấn đề này Lý Thế Kiệt cũng suy nghĩ qua, thấy đề xuất của cô hoàn toàn hợp lý.

Anh ngả lưng lên chiếc giường êm ái, gật đầu nói: "Ừ. Cứ làm như cô nói đi. Vậy cô giúp tôi đăng bài tuyển dụng lên các trang mạng xã hội đi."

Lê Nhã Trân vui vẻ gật đầu đáp: "Dạ được. Vậy bây giờ em làm tiếp đây."

Chào tạm biệt xong, Lý Thế Kiệt cúp máy, nhắm hai mắt lại. Chiếc giường này êm hơn cái lúc trước anh nằm rất nhiều. Nghĩ ngợi một lúc anh liền ngồi dậy lật tấm ga trải giường lên xem. Quả nhiên bên dưới in nhãn hiệu của công nệm số một Việt Nam. Bảo sao chất lượng hơn hẳn chiếc nệm với giá vài trăm ngàn của anh.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Lý Thế Kiệt ngồi dậy, nhìn về phía nhà tắm vẫn còn sáng đèn kia một lúc, cuối cùng đứng dậy đi ra mở cửa.

Mới dọn đến đây thì làm sao có ai tìm anh. Nếu có chắc cũng chỉ là Trịnh Quang mà thôi.

"Chào cậu." Cô Phượng mỉm cười cúi chào Lý Thế Kiệt, đảo mắt tìm Trịnh Thu Cúc: "Cô chủ đâu rồi ạ?"

"Cô tìm cô ấy ạ?" Lý Thế Kiệt chỉ vào phòng tắm: "Cô đợi một chút, cô ấy ra nhanh thôi."

"Không cần đâu ạ." Cô Phượng khách sáo nói: "Đã đến giờ dùng cơm trưa, ông chủ cũng sắp về đến, thấy cô cậu chưa xuống nên tôi đến đây gọi thôi. Vậy lát phiền cậu giúp tôi thông báo cho cô chủ một tiếng."

"Được." Lý Thế Kiệt quay đầu nhìn vào phòng tắm, lại nhìn Cô Phượng, đáp: "Một chút nữa con xuống. Cô cứ chuẩn bị trước đi."

"Vậy tôi xin phép đi trước." Cô Phượng gật đầu, lùi vài bước rồi quay người đi thẳng về phía thang bộ.

Nhìn bóng dáng bà khuất dạng, Lý Thế Kiệt tiến đến phòng tắm, gõ vài cái lên trên đó. Bên trong vọng lại giọng nói khó chịu của Trịnh Thu Cúc: "Có chuyện gì?"

"Cô Phượng gọi chúng ta xuống ăn trưa." Lý Thế Kiệt cố nói vọng vào: "Cô Phượng còn nói ba của cô sắp về rồi."

Trịnh Thu Cúc rửa tay "Ừ" một tiếng, nói: "Anh cứ đi lo chuyện của anh, còn tôi không cần anh quan tâm. Còn nữa, anh đừng có dùng từ 'chúng ta' nữa. Tôi với anh chưa thân đến mức có thể gọi chung như vậy đâu."

Lý Thế Kiệt cũng nghe thấy tiếng "hừ" của cô. Anh cũng không biết nói gì thêm. Có lòng tốt gọi cô giúp, sợ cô không biết. Không được cảm ơn thì thôi, mà đằng này còn bị cô chỉnh lại, nói một lèo.

Đúng là một cô nàng khó chịu, khó chiều.

Xuống đến phòng bếp, trên bàn ăn đã ngồi khá đủ người. Vị trí đầu bàn dành cho Trịnh Quang vẫn chưa thấy người. Hàng ghế bên phải là Trần Gia Mỹ, Trịnh Đức Thành và Trịnh Thu Thảo. Hàng đối diện để trống, Lý Thế Kiệt đoán chắc vị trí này của Trịnh Thu Cúc và anh.

Lúc nãy anh nghe phong phanh cuộc trò chuyện của ba người họ xoay quanh chủ đề hôm nay có tiệc gì mà lại phải làm nhiều món như vậy, nhưng dường như ai nấy cũng đều không biết. Đến khi anh đến gần thì ba người họ lại im bặt, không nói thêm gì nữa.

Trên bàn bày vô số món ăn thịnh soạn, trông rất trịnh trọng như hôm nay là một ngày trọng đại nào đó. Có món tôm hùm đút lò, bò lúc lắc và nhiều món ăn khác nhau.

Tiến đến gần bàn, Lý Thế Kiệt để chiếc ghế bên cạnh vị trí ở đầu bàn cho Trịnh Thu Cúc, kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống, rồi mỉm cười nhìn dàn người không mấy thân thiện với mình.

Một nụ cười trong vô cùng giả tạo. Những người đối diện cũng không thèm nhìn anh lấy một cánh tay mà cắm đầu vào công việc của mình đang làm, người thì chụp ảnh, người thì bấm điện thoại…

Lúc này, Trịnh Thu Cúc đã xuống đến, liếc Lý Thế Kiệt một cái rồi ngồi vào vị trí bên cạnh thuận miệng hỏi Trịnh Quang ở đâu. Trần Gia Mỹ nói ông ta đang ở trên phòng thay đồ, chuẩn bị xuống đây rồi.

Mất thêm một lúc Trịnh Quang đã đi xuống, ngồi vào vị trí đầu bàn. Không đợi ai mở miệng, ông ta đã hắng giọng tuyên bố hôm nay là bữa tiệc chào đón Lý Thế Kiệt gia nhập vào gia đình của họ và khuyên họ đối xử tốt với anh.

Ông ta đưa ly lên, ai cũng đành miễn cưỡng đưa lên theo cụng ly.

Uống một ngụm rượu rồi đặt ly trở xuống, Lý Thế Kiệt nghĩ bụng: Đối xử tốt cái nổi gì, không mặt nặng mày nhẹ với nhau thì đã là hay lắm rồi.

Bắt đầu bữa tiệc. Ai nấy cũng cắm đầu ăn, không nói một lời nào.

"Thế Kiệt, sao rồi?" Trịnh Quang gắp thức ăn vào chén của mình, tiện tay gắp cho vợ mình một phần, hỏi: "Ở đây sáng giờ con thấy nhà này thế nào? Giống như ở nhà cũ chứ?"

Nếu so với nhà cũ của anh thì nơi đây ăn đứt. Còn so với biệt thự của Lý Hữu Bằng, dù cũng vô cùng sang trọng nhưng nơi đây cũng hơn hẳn biệt thự của ông bác phiền phức của anh.

"Cũng được ạ. Còn hơi mới nên chưa quen được." Lý Thế Kiệt cười đáp: "Nếu so nhà cũ của con với nhà này thì làm sao sánh bằng được. Biệt thự này có sân vườn, hồ bơi, tiện biết mấy."

Nghe vậy, Trịnh Quang phì cười, lại nói thêm: "Ừ, con cứ từ từ mà làm quen. Tự nhiên vào môi trường mới nên như vậy cũng là bình thường."

"Không quen thật hay là không thích?" Trần Gia Mỹ nhướn mày nhìn anh: "Ở bàn ăn này đều có quyền tự do ngôn luận, không thích thì cứ nói thẳng ra."

Khi nhìn thấy bà ta, Lý Thế Kiệt mới nhận ra ngôi nhà này không ai đón tiếp anh cả. Thông thường khi khách đến nhà hay người mới đến, họ luôn được tiếp nghênh đón, còn lần này, không một ai cả.

Trịnh Quang dùng tay huých nhẹ vào tay bà ta, nhắn mặt, miệng lẩm bẩm nói gì đó như trách mắng. Sau đó ông ta lại mỉm cười nhìn Lý Thế Kiệt: "Mặc kệ bà ấy. Con đừng để bụng."

"Không sao đâu ạ." Anh cười đáp lại. Cố nhịn thêm nữa, anh tự nhủ.

Cuộc trò chuyện tiếp theo của Trịnh Quang và Trịnh Thu Cúc chủ xoay quanh công việc. Đúng lúc này, đột nhiên Trịnh Đức Thành mở miệng: "Anh rể. Nghe nói anh mở tiệm bánh hả?"

Lý Thế Kiệt gật đầu đáp "Ừ" một tiếng: "Nếu cậu có rảnh thì đến ăn thử cho tôi chút ý kiến."

"Chuyện đó tính sau đi." Trịnh Đức Thành cầm ly rượu lên xoay vài cái: "Tiệm bánh đó cũng có một chút chỗ đứng, nhìn vẫn bình thường so với những tiệm khác. Ừm, một ông chủ tiệm bánh bình thường, một công ty cũng bình thường luôn, vậy mà lại có thể bước chân vào ngôi nhà này làm rể, phải công nhận là hay thật."

Chỉ cần nói đến đây, không cần nghe tiếp, Lý Thế Kiệt đã hiểu cuộc trò chuyện này đang muốn nói đến điều gì.

"Chắc hẳn anh không muốn vào đây ăn bám cái gia đình này đâu hả? Anh định bám váy đàn bà à?" Cậu ta nở nụ cười đắc ý: "Đừng có mà làm mất mặt đàn ông chúng tôi đấy."

Trịnh Quang mắng: "Cái thằng này. Mày ăn nói với anh rể mày như vậy hả?!"

Trịnh Đức Thành liền ngậm miệng lại, im lặng uống rượu.

Tưởng rằng sự sỉ nhục này đã được dừng lại nhưng, đời không như là mơ.

"Anh rể thì đúng là anh rể thật." Trịnh Thu Thảo bất chợt lên tiếng: "Nhưng anh rể mà phải đi ở rể thì cũng chứng tỏ được thực lực của anh ấy. Vậy thì những người như vậy đáng tôn trọng sao? Riêng con thì con không thấy như vậy."

Nói đoạn, câu cuối cùng cô như đang tự lẩm bẩm với chính mình, nhưng đủ để cả bàn ăn đều nghe thấy: "Đúng là… Không hiểu sao mình lại ghét những người ăn bám vợ mình như vậy nữa."

Trần Gia Mỹ và Trịnh Đức Thành đều bật cười. Trịnh Quang thì chán nản không quan tâm, tiếp tục bàn công việc với cô con gái lớn của mình.

Trời đánh tránh bữa ăn. Trời không đánh vậy mà anh lại bị người khác đánh bằng lời nói công kích.

Lý Thế Kiệt im lặng không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo để che giấu đi sự tức giận đang trong người anh. Anh phải cố nhịn, không để cho ngọn núi lửa đó phun trào ra. Nếu không sẽ biến nơi này thành biển lửa mất.

Có giữ nét mặt bình thản không chút cảm xúc gì, Lý Thế Kiệt hy vọng bữa cơm này có thể kết thúc nhanh nhất có thể.

Hot

Comments

Việt Trần

Việt Trần

ne'n vào mới làm đc chuyện lớn,lúc cần sẽ sáng mắt hết thôi.

2023-12-17

1

Hoa Quachngoc

Hoa Quachngoc

sao lại phải nhịn như vậy chứ.

2023-04-27

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Ở rể
2 Chương 2: Đến trễ
3 Chương 3: Lần đầu gặp mặt
4 Chương 4: Lời cảnh cáo
5 Chương 5: Người bạn cũ (1)
6 Chương 6: Không lẽ lại đến trễ
7 Chương 7: Kết thúc và khởi đầu
8 Chương 8: Tập đoàn Trường Thịnh
9 Chương 9: Ánh sáng đỏ
10 Chương 10: Bị theo dõi
11 Chương 11: Người bạn cũ (2)
12 Chương 12: Nhóm Rồng Đen
13 Chương 13: Bức thư lạ
14 Chương 14: Anh em tốt
15 Chương 15: Huyết ấn
16 Chương 16: Thư đe doạ
17 Chương 17: Dọn đến sống chung
18 Chương 18: Bữa cơm đầu tiên
19 Chương 19: MP5K
20 Chương 20: Lo chuyện bao đồng
21 Chương 21: Ký ức
22 Chương 22: Võ đường kiếm đạo
23 Chương 23: Người thứ ba
24 Chương 24: Hạ gục mục tiêu
25 Chương 25: Không tin tưởng
26 Chương 26: Kẻ đột nhập
27 Chương 27: Bữa tiệc miễn cưỡng
28 Chương 28: Kẻ tình nghi
29 Chương 29: Bắt cóc
30 Chương 30: Cô bạn thuở nhỏ
31 Chương 31: Ngắm nhìn
32 Chương 32: Không kế hoạch
33 Chương 33: Vết sẹo
34 Chương 34: Vào sinh ra tử
35 Chương 35: Vô tâm
36 Chương 36: Thanh mai trúc mã
37 Chương 37: Không như thành phố
38 Chương 38: Không rời xa
39 Chương 39: Hiểu lầm
40 Chương 40: Giải vây
41 Chương 41: Châu Sói
42 Chương 42: Thanh trừng
43 Chương 43: Đã trả đủ
44 Chương 44: Mưa sao băng
45 Chương 45: Lời hứa
46 Chương 46: Bị theo dõi
47 Chương 47: Bữa cơm tạm biệt
48 Chương 48: Quan sát
49 Chương 49: Ân nhân cứu mạng
50 Chương 50: Chuyện của tôi
51 Chương 51: Ẩu đả trong hẻm
52 Chương 52: Lời bày tỏ
53 Chương 53: Cô gái mạnh mẽ
54 Chương 54: Thực thi nhiệm vụ (1)
55 Chương 55: Thực thi nhiệm vụ (2)
56 Chương 56: Không hẹn mà gặp (1)
57 Chương 57: Không hẹn mà gặp (2)
58 Chương 58: Nghĩ cho cô ấy
59 Chương 59: Bóng đen ở du thuyền
60 Chương 60: Về nhà (1)
61 Chương 61: Về nhà (2)
62 Chương 62: Xâm nhập (1)
63 Chương 63: Xâm nhập (2)
64 Chương 64: Xâm nhập (3)
65 Chương 65: Xảy ra chuyện
66 Chương 66: Cái bẫy
67 Chương 67: Sát thủ Z
68 Chương 68: Quỷ Đỏ
69 Chương 69: Truy hỏi sự thật
70 Chương 70: Người hùng thầm lặng
71 Chương 71: Người đàn ông lạ mặt
72 Chương 72: Mục tiêu xuất hiện
73 Chương 73: Bị điều tra
74 Chương 74: Cảnh sát Trương Hoàng Thanh
75 Chương 75: Thuận theo tự nhiên
76 Chương 76: Không giống nhau
77 Chương 77: Duy nhất một người
78 Chương 78: Không nhẫn nhịn
79 Chương 79: Đột nhập (1)
80 Chương 80: Đột nhập (2)
81 Chương 81: Bằng chứng mới
82 Chương 82: Giải cứu công ty
83 Chương 83: Bằng chứng phạm tội
84 Chương 84: Đối tác bất thường
85 Chương 85: Chiếc còi bạc
86 Chương 86: Không an toàn
87 Chương 87: Tập kích
88 Chương 88: Trừ khử
89 Chương 89: Hỗn chiến
90 Chương 90: Truy sát (1)
91 Chương 91: Truy sát (2)
92 Chương 92: Giải cứu
93 Chương 93: Kế hoạch khác
94 Chương 94: Lời hứa
95 Chương 95: Kế hoạch hoàn mĩ (1)
96 Chương 96: Kế hoạch hoàn mĩ (2)
97 Chương 97: Trả thù (1)
98 Chương 98: Trả thù (2)
99 Chương 99: Trả thù (3)
100 Chương 100: Nghi ngờ
101 Chương 101: Vết sẹo
102 Chương 102: Bị tấn công
103 Chương 103: Bị phát hiện
104 Chương 104: Không đến
105 Chương 105: Kẻ đột nhập
106 Chương 106: Mãi một tình yêu (1)
107 Chương 107: Mãi một tình yêu (2)
108 Chương 108: Mãi một tình yêu (3)
109 Chương 109: Mãi một tình yêu (4)
110 Chương 110: Diệt khẩu
111 Chương 111: Băng nhóm bí ẩn (1)
112 Chương 112: Băng nhóm bí ẩn (2)
113 Chương 113: Lời xin lỗi
114 Chương 114: Người quen
115 Chương 115: Làm hoà
116 Chương 116: Sự trùng hợp
117 Chương 117: Lễ cưới
118 Chương 118: Không tiến triển
119 Chương 119: Lỗi lầm
120 Chương 120: Theo dõi
121 Chương 121: Kế hoạch thay đổi
122 Chương 122: Thi thể không nguyên vẹn
123 Chương 123: Như chốn không người
124 Chương 124: Tuyên chiến
125 Chương 125: Ai mới là thủ lĩnh
126 Chương 126: Có tiến triển
127 Chương 127: Mất tích (1)
128 Chương 128: Mất tích (2)
129 Chương 129: Cảm giác
130 Chương 130: Ba cơ hội
131 Chương 131: Manh mối (1)
132 Chương 132: Manh mối (2)
133 Chương 133: Bị tình nghi (1)
134 Chương 134: Bị tình nghi (2)
135 Chương 135: Bị tình nghi (3)
136 Chương 136: Nạn nhân mới
137 Chương 137: Âm thầm bảo vệ
138 Chương 138: Phân tích
139 Chương 139: Bức tranh vẽ tay
140 Chương 140: Kẻ thù không đội trời chung
141 Chương 141: Bí mật đằng sau
142 Chương 142: Không thể ngăn cản
143 Chương 143: Do dự
144 Chương 144: Sự thật phơi bày
145 Chương 145: Không đơn giản
146 Chương 146: Tấn công trực diện
147 Chương 147: Iron lộ diện
148 Chương 148: Lời cảnh báo
149 Chương 149: Trận chiến cuối cùng
150 Chương 150: Mục tiêu cuối cùng
151 Thông báo
Chapter

Updated 151 Episodes

1
Chương 1: Ở rể
2
Chương 2: Đến trễ
3
Chương 3: Lần đầu gặp mặt
4
Chương 4: Lời cảnh cáo
5
Chương 5: Người bạn cũ (1)
6
Chương 6: Không lẽ lại đến trễ
7
Chương 7: Kết thúc và khởi đầu
8
Chương 8: Tập đoàn Trường Thịnh
9
Chương 9: Ánh sáng đỏ
10
Chương 10: Bị theo dõi
11
Chương 11: Người bạn cũ (2)
12
Chương 12: Nhóm Rồng Đen
13
Chương 13: Bức thư lạ
14
Chương 14: Anh em tốt
15
Chương 15: Huyết ấn
16
Chương 16: Thư đe doạ
17
Chương 17: Dọn đến sống chung
18
Chương 18: Bữa cơm đầu tiên
19
Chương 19: MP5K
20
Chương 20: Lo chuyện bao đồng
21
Chương 21: Ký ức
22
Chương 22: Võ đường kiếm đạo
23
Chương 23: Người thứ ba
24
Chương 24: Hạ gục mục tiêu
25
Chương 25: Không tin tưởng
26
Chương 26: Kẻ đột nhập
27
Chương 27: Bữa tiệc miễn cưỡng
28
Chương 28: Kẻ tình nghi
29
Chương 29: Bắt cóc
30
Chương 30: Cô bạn thuở nhỏ
31
Chương 31: Ngắm nhìn
32
Chương 32: Không kế hoạch
33
Chương 33: Vết sẹo
34
Chương 34: Vào sinh ra tử
35
Chương 35: Vô tâm
36
Chương 36: Thanh mai trúc mã
37
Chương 37: Không như thành phố
38
Chương 38: Không rời xa
39
Chương 39: Hiểu lầm
40
Chương 40: Giải vây
41
Chương 41: Châu Sói
42
Chương 42: Thanh trừng
43
Chương 43: Đã trả đủ
44
Chương 44: Mưa sao băng
45
Chương 45: Lời hứa
46
Chương 46: Bị theo dõi
47
Chương 47: Bữa cơm tạm biệt
48
Chương 48: Quan sát
49
Chương 49: Ân nhân cứu mạng
50
Chương 50: Chuyện của tôi
51
Chương 51: Ẩu đả trong hẻm
52
Chương 52: Lời bày tỏ
53
Chương 53: Cô gái mạnh mẽ
54
Chương 54: Thực thi nhiệm vụ (1)
55
Chương 55: Thực thi nhiệm vụ (2)
56
Chương 56: Không hẹn mà gặp (1)
57
Chương 57: Không hẹn mà gặp (2)
58
Chương 58: Nghĩ cho cô ấy
59
Chương 59: Bóng đen ở du thuyền
60
Chương 60: Về nhà (1)
61
Chương 61: Về nhà (2)
62
Chương 62: Xâm nhập (1)
63
Chương 63: Xâm nhập (2)
64
Chương 64: Xâm nhập (3)
65
Chương 65: Xảy ra chuyện
66
Chương 66: Cái bẫy
67
Chương 67: Sát thủ Z
68
Chương 68: Quỷ Đỏ
69
Chương 69: Truy hỏi sự thật
70
Chương 70: Người hùng thầm lặng
71
Chương 71: Người đàn ông lạ mặt
72
Chương 72: Mục tiêu xuất hiện
73
Chương 73: Bị điều tra
74
Chương 74: Cảnh sát Trương Hoàng Thanh
75
Chương 75: Thuận theo tự nhiên
76
Chương 76: Không giống nhau
77
Chương 77: Duy nhất một người
78
Chương 78: Không nhẫn nhịn
79
Chương 79: Đột nhập (1)
80
Chương 80: Đột nhập (2)
81
Chương 81: Bằng chứng mới
82
Chương 82: Giải cứu công ty
83
Chương 83: Bằng chứng phạm tội
84
Chương 84: Đối tác bất thường
85
Chương 85: Chiếc còi bạc
86
Chương 86: Không an toàn
87
Chương 87: Tập kích
88
Chương 88: Trừ khử
89
Chương 89: Hỗn chiến
90
Chương 90: Truy sát (1)
91
Chương 91: Truy sát (2)
92
Chương 92: Giải cứu
93
Chương 93: Kế hoạch khác
94
Chương 94: Lời hứa
95
Chương 95: Kế hoạch hoàn mĩ (1)
96
Chương 96: Kế hoạch hoàn mĩ (2)
97
Chương 97: Trả thù (1)
98
Chương 98: Trả thù (2)
99
Chương 99: Trả thù (3)
100
Chương 100: Nghi ngờ
101
Chương 101: Vết sẹo
102
Chương 102: Bị tấn công
103
Chương 103: Bị phát hiện
104
Chương 104: Không đến
105
Chương 105: Kẻ đột nhập
106
Chương 106: Mãi một tình yêu (1)
107
Chương 107: Mãi một tình yêu (2)
108
Chương 108: Mãi một tình yêu (3)
109
Chương 109: Mãi một tình yêu (4)
110
Chương 110: Diệt khẩu
111
Chương 111: Băng nhóm bí ẩn (1)
112
Chương 112: Băng nhóm bí ẩn (2)
113
Chương 113: Lời xin lỗi
114
Chương 114: Người quen
115
Chương 115: Làm hoà
116
Chương 116: Sự trùng hợp
117
Chương 117: Lễ cưới
118
Chương 118: Không tiến triển
119
Chương 119: Lỗi lầm
120
Chương 120: Theo dõi
121
Chương 121: Kế hoạch thay đổi
122
Chương 122: Thi thể không nguyên vẹn
123
Chương 123: Như chốn không người
124
Chương 124: Tuyên chiến
125
Chương 125: Ai mới là thủ lĩnh
126
Chương 126: Có tiến triển
127
Chương 127: Mất tích (1)
128
Chương 128: Mất tích (2)
129
Chương 129: Cảm giác
130
Chương 130: Ba cơ hội
131
Chương 131: Manh mối (1)
132
Chương 132: Manh mối (2)
133
Chương 133: Bị tình nghi (1)
134
Chương 134: Bị tình nghi (2)
135
Chương 135: Bị tình nghi (3)
136
Chương 136: Nạn nhân mới
137
Chương 137: Âm thầm bảo vệ
138
Chương 138: Phân tích
139
Chương 139: Bức tranh vẽ tay
140
Chương 140: Kẻ thù không đội trời chung
141
Chương 141: Bí mật đằng sau
142
Chương 142: Không thể ngăn cản
143
Chương 143: Do dự
144
Chương 144: Sự thật phơi bày
145
Chương 145: Không đơn giản
146
Chương 146: Tấn công trực diện
147
Chương 147: Iron lộ diện
148
Chương 148: Lời cảnh báo
149
Chương 149: Trận chiến cuối cùng
150
Chương 150: Mục tiêu cuối cùng
151
Thông báo

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play