Thượng Thần Nói Ta Là Con Cưng Của Hắn
“Thượng Thần, hắn tỉnh rồi.” - Cửu Nhan vừa bước ra khỏi Linh Miểu Điện vừa nghe Ti Mệnh báo cáo. - “Ba ngày sau khi ngài bế quan.”
Y thầm tính trong đầu, nghĩ, “Vậy là cũng năm tháng rồi?”
“Vâng.” - Ti Mệnh đỡ cơ thể nhỏ bé của y ngồi xuống bàn nhọc thạch cạnh gốc đào ngoài sân, thuận tay rót một tách trà đưa đến. - “Ta vẫn luôn làm theo lời ngài căn dặn trước khi bế quan.”
Y nhận lấy tách trà, uống một ngụm cho nhuận giọng, “Tốt lắm.” Giọng nói lần này trong trẻo rõ ràng, không còn khàn khàn như lúc nãy nữa. - “Giờ hắn đang ở đâu?”
“Tốt cái gì mà tốt?” - Ti Mệnh như bị đụng trúng dây thần kinh nào đó vậy, nhảy dựng lên, tông giọng có chút lớn, cũng không trả lời câu hỏi của y. - “Dùng tu vi của ngài ngày ngày nuôi dưỡng hắn? Ngài nghĩ cái gì thế hả? Sao không đá hắn xuống Nhân Giới có phải xong rồi không? Dưới đó có Tứ Thiên Sát đang ẩn nấp chờ mệnh mà? Ngài …” - bị ngốc rồi à?
Y nhíu mày, “Ngươi lớn tiếng với ai đấy?”
Ti Mệnh đang xù lông lập tức xẹp xuống, y bế quan gần nửa năm, giờ lại xuất hiện dưới hình dáng một đứa nhóc chỉ cao bằng nửa mình khiến hắn quên mất, người này là đại tổ tông của tam giới. Cậu cúi đầu, “Thứ lỗi cho thần, thần chỉ là không hiểu. Ngài hà cớ gì phải nhọc lòng với đứa nhóc đó như thế?”
Y nhếch mép cười một tiếng, đưa tách trà về phía y, “Ngươi đoán xem?”
Ti Mệnh lại rót thêm trà cho y, bĩu môi, “Thần mà đoán ra đã không phải thất lễ với ngài như vừa rồi!”
“Cũng phải.” - Y khúc khích cười. - “Ti Mệnh đại nhân luôn hoà nhã quy củ xù lông cũng đáng yêu lắm.”
“…”
“Hắn là Bán Yêu.”
“… Thần biết. Vậy nên hắn yếu đuối tới mức không chịu nổi linh khí dồi dào của Thiên Giới.” - Ti Mệnh nhắc đến đây lại không khỏi có chút bực tức. - “ Vậy nên ngài mới phải ngày ngày độ tu vi giúp hắn không bị ‘sạch’ quá mà chết.” Thượng Thần nhà cậu vì một đứa nhóc không biết vớt ở đâu ra mà lãng phí tinh lực quý giá. Lúc từ Yêu Giới trở về khắp người cũng toàn là vết thương, suy yếu đến mức phải lập tức bế quan trong Linh Miểu Điện cả nửa năm trời. Vậy mà vẫn có thời gian nhắc nhở cậu lưu ý đứa nhóc kia. Thật không hiểu ngài đang nghĩ gì nữa.
“Haha, nói vậy cũng không sai. Nhưng hắn cũng rất mạnh mẽ, thậm chí có thể mạnh hơn cả ta đấy.”
“Gì cơ?” - Ti Mệnh làm bộ ngạc nhiên hỏi lại. Y hay nói mình năng lực kém cỏi không bằng ai, mục đích là muốn trốn việc đi chơi. Nhưng tìm mòn con mắt cũng chưa tìm nổi ai mạnh hơn cái người ‘năng lực kém cỏi’ này.
“Cha ta từng nói, Bán Yêu - người không ra người, ma không ra ma, yếu ớt không khác gì nhân loại, nhưng nếu đi sai đường, có thể san bằng tam giới trong một cái búng tay đấy.” - Y còn không quên búng tay một cái phụ hoạ.
Y sinh ra trong hỗn độn, do linh khí của trời đất tạo thành, làm gì có cha. ‘Cha’ này là Lão Cửu Tôn - người đã phong ấn hỗn độn, lập ra Tam Giới. Được Lão Cửu Tôn từ trong hỗn độn cứu ra đem về nuôi dưỡng, dạy y gọi một tiếng “cha”.
Ti Mệnh nhìn y đầy nghi hoặc, “Búng.. búng tay ư?”
Cũng không hẳn không có, Bán Yêu thực ra cũng có nhiều. Sách cũng có nhắc đến việc Bán Yêu huyết tẩy Tam Giới mấy chục vạn năm trước. Nhưng đó đã là chuyện rất rất lâu rồi. Ai mà biết thật giả như nào? Những Bán Yêu thường thấy đều xuất hiện dưới trạng thái yếu ớt không chút linh khí tu vi gì. Theo Ma không được theo Thần chẳng xong, cuối cùng đành sống một kiếp Người.
Cửu Nhan phì cười, “Phải, phải.” Y đưa tay lên, một cánh hoa hồng không biết từ nơi nào bay đến, như vô tình, như cố ý rơi đúng giữa lòng bàn tay y.
“Vậy sao ngài còn đưa hắn lên đây, còn…” - Ti Mệnh như bừng tỉnh. - “Ngài muốn độ hắn thành tiên thay vì làm yêu ma chỉ biết giết chóc ư?”
“Không đáng sợ đến thế đâu. Làm Thần hay Ma, thầm chí chỉ là Người, cũng đều phải dựa trên ý nguyện của hắn mới được.”
Ti Mệnh có vẻ vẫn không tin cho lắm. Nhất niệm thành Thần, nhất niệm thành Ma? Cũng không phải ai cũng có thể như thế. Trước nay chỉ có một tiền lệ, là Cửu Nhan Thượng Thần cao cao tại thượng trước mặt cậu đây thôi. Mà nhắc đến lí do Nhất niệm thành Thần của y cũng lạ lắm. Ai ai cũng cho rằng y muốn bảo vệ chúng sinh, thần tiên trên trời không phải đều như vậy sao. Nhưng khi hỏi lí do chỉ nghe y nói một câu lãng xẹt vô tri như này, “Vì thấy Tiên giới chơi có vẻ vui, và ta sợ tối. Yêu Giới âm u quá. Ta sợ.” Vâng, lão già này sợ tối.
“Hắn muốn làm Thần?”
“Không. Chỉ là, ta muốn cứu hắn…” - Chỉ là lúc nhìn thấy hắn thoi thóp trong chiếc lồng dành cho thú vật, y không nhịn được mà thương xót. Khi biết tình cảnh của hắn, y lại càng không thể không cứu hắn ra.
“Vì sao phải cứu hắn? Dù cho hắn là gì cũng đâu liên quan đến ngài? Nếu cứu không được.. không phải là…” - lãng phí tinh lực rồi ư? Cậu vẫn chả tin tên yếu ớt kia có thể làm nên trò trống gì.
Đúng thế. Hắn và y vốn chẳng liên quan gì cả, một người trên cao, một người dưới đáy. Nếu không phải do vận mệnh trêu đùa thì cũng chẳng biết giải thích sao cho hợp lí hơn nữa.
“Không cứu được thì giết thôi.” - Nghe chữ giết thốt ra một cách nhẹ nhàng từ miệng một đứa trẻ có chút khiến Ti Mệnh cảm thấy.. ừm, khó tả. Nhưng y là Thượng Thần Cổ Thú, là người mạnh nhất Tam Giới, tuổi tác sánh ngang trời đất, có khi y còn tồn tại trước đó nữa. Có trận chiến nào mà y chưa trải qua? Cái chết với y mà nói, nhẹ tựa hư không. Chưa tìm được từ ngữ nào diễn tả nỗi khó tả này thì câu nói tiếp theo của vị đại tổ tông khiến hắn muốn ngay lập tức đá y quay lại trong Linh Miểu Điện.
“Ta đói rồi.” - Thần tiên tất nhiên không cần ăn uống, ai cũng sớm đã tịnh cốc, hít linh khí mà sống. Nhưng vị Thượng Thần này vô cùng có hứng thú với đồ ăn của Nhân Gian. Theo lời y nói chính là, “Đồ ăn chính là màu sắc tuyệt vời nhất trong cuộc sống dài dằng dặc này của ta.” Vậy nên trong Hạc Hiên Cung của y còn xuất hiện một nhà ăn vô cùng lớn - Thiện Phòng.
“…” “Vậy ta lập tức cho người đem đồ ăn qua cho ngài?”
“Không cần, ta tự qua đó cũng được.” - Y cười đưa cánh hoa cho Ti Mệnh. - “Nguyệt Lão đang chờ ta ở đó.”
Nguyệt Lão là bạn thân của y trên Thiên Giới, đặc biệt thích dùng hoa hồng để truyền tin.
Hihi hai tiếng rồi y phẩy tay biến mất. Chưa được hai giây sau liền biến trở lại, dúi thứ gì đó vào tay Ti Mệnh rồi lại lần nữa biến mất, Chỉ còn giọng nói có chút trẻ con lưu lại, “Tiểu Ti Mệnh ngoan, vất vả rồi, mau nghỉ ngơi đi, còn lại để ta lo.”
Ti Mệnh day day trán, bao giờ hai lão già lớn nhất Tam Giới này mới chịu lớn đây, nghiêm túc thì ít mà bày trò phá cùng đám nhóc là nhiều. Hắn mở chiếc hộp được khắc chế tinh xảo trên tay ra, bên trong là Hồng Hoa Tô - loại bánh của nhân gian mà hắn thích ăn nhất. Chưa kịp cảm động thì đã thấy sai sai, hắn hướng về phía y vừa biến mất, gào lớn,
“Ngài bế quan xong còn lén xuống trần gian chơi rồi mới quay lại mà còn dám kêu đói với ta??!”
Updated 10 Episodes
Comments