Lại một ngày mới nữa đã bắt đầu, đang trên đường đi đến đến trường thì Jin - anh ấy vẫn nhớ những hoạch định của đêm hôm qua mà sáng hôm nay sẽ là ngày mà anh thực hiện nó. Jin vừa bước đi vừa suy nghĩ nhiều thứ mà đa phần là những thứ linh tinh không đáng để anh bỏ nhiều công sức để mà nặng đầu như vậy... vì đơn giản đó chỉ là việc kết thân với một người bạn mới trong thư viện mà thôi, nhưng có lẽ là nó quá khó đối với anh vì đây không chỉ là lần đầu tiên anh kết thân với một người bạn mới nào đó mà còn là lần đầu tiên anh chủ động trong việc gì đó mà từ trước đến giờ anh vẫn chưa bao giờ từng dám nghĩ: rằng mình sẽ có những suy nghĩ như thế hoặc làm những chuyện đại loại như vậy. Nhưng bây giờ mọi thứ đã và đang dần dần được thay đổi.
...
Và rồi giờ học của anh bắt đầu với tiết học đầu tiên là môn sử - đối với Jin thì đây là một môn học nhàm chán với những thứ không mấy hay ho cho lắm đối với anh, nào là tiểu sử của các vị vua chúa đời xưa, di tích và những sự việc huy hoàng đã qua của những vị anh hùng, những người đã đi trước chúng ta để lại .v.v và nó không đáng để anh phải bận tâm quá nhiều.
"Thật là mơ hồ..." đang trong giờ học thì Jin lảm nhảm cách chán nản:" ...đâu ai biết được rằng những việc đã xảy ra trong quá khứ kia lại được ghi lại một cách hoàn toàn chính xác và hoàn toàn chắc chắn là sự thật đã từng tồn tại đâu cơ chứ, có thể có một điều gì đó mà sự thật trong quá khứ đã bị bẻ cong cũng nên? Ta không quan tâm, thế thì ta phải tin làm chi. Không lẽ ta phải tin như một thằng ngốc về mọi việc ta đã và đang được dạy một cách mơ hồ hay sao? Nhàm chán và nhàm chán quá đỗi, ta không thể tin được điều gì mà ta chưa thật sự hiểu rõ và chắc chắn về nó... Nên cho dù bà cô trên kia có thuyết giảng hay đến đâu đi chăng nữa thì ta đây vẫn vậy với lòng cứng cỏi không tin. Mong tiết học tẻ nhạt này sẽ sớm kết thúc".
"Con người không học được nhiều lắm từ những bài học của lịch sử. Đó chính là bài học quan trọng nhất trong những bài học của lịch sử." - Aldous Huxley - Jin nhớ lại mang máng câu nói của Aldous Huxley của tờ báo anh vừa đọc lúc sáng khi tiết học sắp kết thúc....
"Có vẻ như..." Jin ngẫm nghĩ câu nói Aldous Huxley mà anh vừa mới nhớ:" ... ta đã bỏ lỡ điều gì đó quan trọng của lịch sử? hoặc ta không nhận ra giá trị thật sự của việc học biết lịch sử, nên ta thấy bản thân mình chê bai nó quá nhiều cũng không tốt, hay nói cách khác thì chê bai nó không phải là một ý hay đâu nhỉ...!? Haizz... mà thôi kệ, dù gì thì những chuyện đã xảy ra và qua rồi nó cũng không đáng để khiến cho ta phải bận tâm làm gì. Việc mà ta quan tâm giờ đây là kiếm một người bạn, mong không trúng những đứa khốn nạn khiến ta cảm thấy muốn giết nó cho hả dạ... Nếu vậy thì tội nghiệp lắm cho những con chó hoang ấy. Xã hội chất chứa cái gai thật phiền phức, nếu ta có quyền hành trên cái mạng của con người thì bọn mầy sẽ bị diệt sạch. Nhưng không được, thay trời hành đạo và làm những việc vô nhân tính kia, thì ta cũng chả khác gì bọn khốn chết tiệt bọn bây. Thôi thì ta sống vẫn cứ như châm ngôn cũ của ta thôi là được, mọi sự cứ để tùy kì tự nhiên, nếu không người dính phiền phức nhiều nhất lại là ta...".
Và rồi mọi thứ vẫn trôi qua nhịp nhàng theo dòng chảy của thời gian... Giờ học của Jin cũng tới lúc kết thúc và Jin - sau bao nhiêu lâu quan sát cặn kẽ kể từ đầu khi bước vào ngôi trường này: thì có một người mà anh đã đánh giá khá cao về mọi phương diện ngay từ lần đầu anh nhìn lướt qua và theo dõi từng ngày - cũng thật là dư dả thời gian vì mỗi lần ra chơi anh không chơi với ai cả, anh dành toàn thời gian chơi ấy để quan sát tất cả và đặc biệt chỉ duy một người khiến anh phải bận tâm chú ý - một cô gái lớp bên tên Jenny.
Jenny - với mái tóc đen dài và óng ả chỉ ngang vai. Một cô học sinh với thân hình nhỏ bé và trên khuôn mặt lúc nào cũng sáng sủa và vui tươi hiện vẻ lạc quan rõ rệt - như một bản thể trái ngược hoàn toàn với anh chàng Jin. Jenny học cũng khá giỏi so với những người bạn đồng trang lứa... nhưng đối với Jin, thì cô chưa bằng anh dù chỉ là một nửa về năng lực học tập của mình. Về học tập thì Jin là một anh chàng xuất xắc nhất trong trường nhưng lại không có nỗi một người bạn vì quá lạnh nhạt với vẻ bề ngoài u ám trầm tĩnh. Jenny trái ngược hẳn với Jin - cô ấy mặc dù học không xuất sắc được như Jin nhưng lại có rất nhiều mối quan hệ thân thiết và có rất nhiều những người bạn thân mật luôn luôn ở bên cạnh cô mỗi giờ ra chơi - và đặc biệt cô thích ở lại trường, một mình trong một thư viện lúc xế chiều, một mình trong một góc phòng và một quyển sách với những trang giấy mềm mại trên tay...
Ở trên trường, Jin biết rất nhiều điều về Jenny - trong tất thảy mọi điều về cô... thì điều mà anh thấy nỗi bật nhất ở cô ấy, đó là có sở thích cuồng đọc sách giống như anh, nhưng cả hai khác nhau ở chỗ: là Jin thì chỉ thích đọc sách ở nhà một mình trong phòng trên gác, cùng một quyển sách dày cộm trong một căn phòng với không gian u tối, còn Jenny thì lại thích ngồi một mình trong thư viện, với một cuốn sách nhỏ trong một góc phòng, cô ngồi cạnh bên cửa số, lúc xế chiều trong thư viện ấy, tùy hôm có ánh hoàng hôn màu hổ phách chiếu qua bức màn mỏng của khung cửa sổ chiếu vào trong.
Khi Jin đã rõ những hoạt động sinh hoạt thường tình của Jenny, được đúc kết qua mỗi lần quan sát: thì anh ta bắt đầu - vẫn như thường lệ, anh điềm tĩnh, bước đi đến thư viện sau khi giờ học đã kết thúc - để gặp gỡ và làm bạn với cô ấy- Jenny - người mà sắp sửa sẽ trở thành một người bạn đầu tiên của anh.
"Mình có một cảm giác khá lạ, thứ cảm giác hồi hộp này là sao?... Không lẽ mình thật sự hứng thú với việc kết bạn như vậy hay sao?... Mong chờ lắm..." anh vừa bước vừa suy nghĩ những điều mà mình sẽ làm sắp tới:"... cho bằng được phải kết được bạn...".
Updated 40 Episodes
Comments