Nỗi Niềm

Nỗi Niềm

Chuơng1: Cô Đơn

Chương 1: Cô đơn

Trong một thế giới văn minh với những thú vui tràn ngập khắp chốn, thì Jin - một anh chàng hay lủi thủi trong nhà và chỉ thích ngồi một mình đọc sách mỗi khi đi học về. Thay vì đi chơi cùng những đám bạn ngoài kia, thì anh lại tự nhốt mình trong một căn phòng nhỏ đóng kín cửa, ngồi đọc sách và thong thả, nhâm nhi một ly cà phê sữa nóng bên khung cửa sổ, rồi ngắm nhìn những dòng người qua lại hàng ngày, cùng những chú chim bay lượn trên bầu trời, những chú chim ấy: lâu lâu lại đậu trên những cành cây xanh lá với những đám mây trắng xóa trên bầu trời xanh ngát.

Anh ít khi trò chuyện và tâm sự cùng ai, bởi anh là một người hướng nội, và đặc biệt anh bị chứng giãn cách xã hội, và đó chỉ là đánh giá chủ quan của mọi người để thỏa mãn câu hỏi của chính họ cho sự im lặng một cách lạ thường của Jin. Chính vì lẽ đó mà anh thường bị mọi người ghét bỏ và cho rằng một kẻ tẻ nhạt và quái đản như anh thì nên tránh ra càng xa càng tốt. Và còn tồi tệ hơn nữa...

"Thứ rác rưởi "... đó là những lời mà Jin nghe được hằng ngày từ mọi người mỗi khi anh bước ra khỏi cửa phòng " Sao mày lại được sinh ra nhỉ? mọi người đứa nào đứa nấy, ai cũng đều vui thích ra ngoài dạo chơi, đi đây, đi đó để mở mang tầm mắt, khám phá những điều mới lạ, mà chỉ có một mình mày là lủi thủi trong nhà một mình, chào hỏi cũng không, cười vui cũng không, gì cũng không thì mày tồn tại để làm gì cho chật đất hả?? Khốn thay và nhục nhã thay vì mẹ mày đã sinh ra một đứa con khuyết tật ngôn ngữ và cách biệt với xã hội. Đồ lạc loài. Thứ sâu bọ gớm ghiếc."

" Ừ ". Với sự chê trách thậm tệ và vô lí từ những người bạn ấy, jin đáp lại với những đám khốn nạn đó bằng sự im lặng của mình và đối với jin thì bọn chúng cũng không hơn gì là lũ súc sinh, một đám cặn bã nhuốc nhơ và chỉ như rác rưởi nơi lề đường. Bởi lẽ anh ta biết rằng: nếu mở miệng ra, thì cũng chẳng được tích sự gì. Mà có khi nó còn trở nên tồi tệ hơn. Đám ô hợp nhiều lời tựa như một con chó thích sủa dơ và cắn bậy vào người lạ như thế kia thì, " ồ " , lũ chúng mày có đáng gì để tao phải quan tâm cơ chứ?. "Thôi thì mọi sự cứ để tùy kì tự nhiên, thiên biến vạn hóa ra sao thì tao cũng mặc kệ, mất công suy nghĩ lắm cũng vô ích, tốn công nghĩ ngợi nhiều chi cho sầu não nhọc nhằn".

Mặc dù bên ngoài jin đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cuốn cuồn như sóng biển, vồ vập và khốc liệt như bão tuyết... thì sự thật rằng bên trong cậu ấy rất yếu đuối, yếu như một ngọn nến lẻ loi giữa trời đêm giá rét, như một ngọn lửa sắp tàn, như một tia hi vọng nhỏ nhoi duy nhất chiếu sáng giữa bầu trời tối đen mịt mù... nó yếu đến nỗi chỉ cần có ai đó chầm chậm bước qua "mỉm cười" rồi nhẹ nhàng thổi đi thì lập tức tia hi vọng cuối cùng ấy sẽ bị dập tắt mà không một chút thương sót... đâu ai ngờ rằng bên trong thâm tâm cậu ấy là một con người dễ bị tổn thương kia cơ chứ?. Thật sự cậu ấy cần một người bạn, cần một người để tâm sự và lắng nghe những nỗi lòng sâu kín bên trong, cậu ấy cần một chỗ tựa vững chắc,...cậu cần một nơi để những xúc cảm tiêu cực, tấm lòng tổn thương và những giọt nước mắt bị dồn nén bấy lâu được tuôn trào thoải mái...với hi vọng rằng ít nhiều cậu cũng được nhẹ nhõm và nhận được một chút sự an ủi nhỏ nhoi.

Với những lời gièm pha và chê trách từ những người xung quanh - kể cả gia đình cậu - thì jin đã bị tổn thương sâu sắc từ sâu trong tận đáy lòng - dù cậu không thể hiện điều đó ra bên ngoài cho ai biết, nhưng chính cậu tự biết bản thân mình không thể tự lừa dối. Mặc dù cậu tự an ủi bản thân rằng mọi thứ chỉ là phù du mà thôi, mọi thứ tồi tệ ngày hôm nay rồi cũng sẽ hết...và ngày mai mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng cậu đã lầm, mọi ngày đều như mọi ngày và mỗi ngày trôi qua mọi sự đều trở nên tồi tệ hơn chứ không tốt đẹp hơn gì cả...

" Lạc quan quá hóa bi quan? " Jin nghĩ thầm: " không biết mình phải làm thế nào để thoát khỏi sự ưu phiền này...? Ông trời có mắt, rồi mọi thứ mà mình đang chịu đựng đây mong rằng một ngày nào đó nó sẽ trở nên tươi đẹp và tích cực hơn. Chứ đừng thành ra tồi tệ hơn. Không lẽ, quanh năm suốt tháng và cho đến cuối đời mình phải chịu đau khổ?? Mình đã làm gì sai mà phải chịu những điều sầu khổ này, liệu cuộc đời của mình có trở nên tốt hơn, hay mình vẫn phải chịu khổ đau đến cuối đời rồi chết mà không được chôn??"

"Chà" jin thở phào, "lại một ngày nữa sắp sửa kết thúc rồi." Sau một bữa tối cơm nước cùng gia đình mình, thì anh lên lầu với một cuốn sách giày cộm cùng với một chiếc đèn bàn màu vàng ấm bên khung cửa sổ. Nhưng hôm nay vì trời có trăng sáng với màu xanh lam huyền ảo chiếu rọi qua khung cửa, nên thay vì ngồi đọc sách chăm chú như thường lệ thì anh lại bắc một chiếc ghế, ngồi hơi ngả một chút về phía sau, nhìn lên bầu trời có ánh trăng sáng: anh ngồi suy ngẫm lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay... " Đời mình..." một giọng nói buồn bã: " rồi nó sẽ đi về đâu...và kết thúc như thế nào...?".

Hot

Comments

Moni

Moni

Ghé r nha

2023-06-10

1

Trần Thị Bình

Trần Thị Bình

hay quá

2023-06-08

1

ყսս🥀

ყսս🥀

Mới đọc 1 chap hoi mà tui thấy thích rồi nha

2023-06-08

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play