Chu Trình Hi đơn giản không suy nghĩ nữa: "Hôm nay đến lượt em và anh cùng thu dọn văn phòng khoa."
Hắn lại đánh giá mà nhìn Tiêu Thiên Ly: "Em, chẳng lẽ em định, để anh dọn một mình!" Ngữ khí của hắn cứ như nàng làm gì đó xấu xa lắm.
Tiêu Thiên Ly: "..." Không thể nói nhiều với loại người não ngắn này được.
Nàng dùng hành động chứng minh cho hắn thấy nàng không trốn việc!
Nàng dẫn đầu bước đến văn phòng khoa, Chu Trình Hi sải chân dài bước đi theo sau.
Văn phòng khoa bám một tầng bụi dày, lâu lắm không sử dụng đến cả cửa đều tích một tầng bụi, toàn sách là sách không chỗ đặt chân.
Tiêu Thiên Ly cái mũi hơi ngứa, nàng đánh cái hắt xì, bụi bay theo gió, có mùi mục rữa của sách vở cũ.
Chu Trình Hi lấy ra một cái khăn tay đưa cho nàng, dẫn đầu bước vào: "Mấy cái thùng ở trên cao cứ để anh lấy cho, em dọn mấy cái ở dưới sàn là được."
Tiêu Thiên Ly cầm khăn tay, hàm hồ nói: "...Vâng." Đâu ra cái khăn?
Cả hai bắt đầu thu dọn các loại sách vở trong văn phòng. Các loại sách đều có, hơn mấy ngàn cuốn.
Tiêu Thiên Ly thoáng tùy ý nhìn qua các loại bìa sách, bổng nhiên, tay nàng khựng lại tại bìa truyện
Nàng cứ như vậy mà tựa lưng vào tủ sách phía sau, chuyên chú đọc lên.
[Mộ Uyển Chi trời sinh có thể nhìn thấy hảo cảm của nam nhân đối với nàng, nàng cũng có thể cảm nhận được hơi thở của cường giả. Nên từ lúc sinh ra đến lớn lên, nàng luôn tính kế những người có tu vi cao cường, tận sức công lược bọn họ, dùng bọn họ làm tay đấm, con rối.
Nàng ghen ghét nữ nhân tên Tiêu Thiên Ly, nữ nhân kia cái gì cũng tốt cái gì cũng hơn nàng. Nữ nhân kia có tông môn hùng hậu chống lưng, có Đại sư huynh ở bên, bỉ dực song phi, có sư đệ, sư điệt xoay quanh. Cỡ nào phong mang vô hạn, nàng ghen ghét lên men trong lòng, luôn muốn tìm cơ hội cướp đi tất cả.
....
Nàng làm được, nàng vui sướng cùng Đại sư huynh của nữ nhân kia song tu, cùng đám sư đệ và nam nhân tu vi cao thượng song tu. Trở thành nữ hoàng của Thiên Ân đại lục.
...
Giờ đây, nàng có tất cả!
Tất cả là của nàng!
Kể cả-]
Rầm!
Tiêu Thiên Ly bừng tỉnh, cô giương mắt nhìn Chu Trình Hi đang để sát mặt hắn vào mặt nàng, hắn nhíu mày: "Em tính toán đứng đây đọc truyện, để anh làm hết sao?"
Nàng nhìn hắn, hai tay của hắn chống lên tủ sách. Tư thế này, đè nàng vào tường?
Cơ thể cường tráng của hắn đè ép thật gần nàng, hơi thở đan chéo.
Chu Trình Hi đưa mặt lại gần hơn nữa, như là đột nhiên phát hiện ra gì đó: "Em...trên tóc dính mạng nhện kìa." Hắn nói liền đưa tay gỡ xuống giùm nàng.
Tiêu Thiên Ly: "..." Cái đầu gỗ này thật là! Hại nàng lên cơn đau tim.
Lạch cạch vài tiếng vang.
Trên đầu tủ có vài thùng sách lung tung rối loạn, vì lực tác động của Chu Trình Hi mà lung lay rơi xuống đầu của hai người.
Tiêu Thiên Ly sững sờ nhìn Chu Trình Hi ôm chặt nàng bảo vệ, nàng hoảng sợ nhắm tịt mắt lại, loáng thoáng nghe hắn nói gì đó nhưng không rõ ràng lắm.
Nàng chìm vào hắc ám.
____
Mở mắt ra lần nữa, Tiêu Thiên Ly kinh hãi phát hiện nàng bản thân đang ở một địa phương rất kì quái.
Trong không khí giống như có một tầng gì đó rất thoải mái, làm nàng nhịn không được thả lỏng bản thân.
Xung quanh hoàn cảnh cứ như ở tiên cảnh, có một vườn thảo dược đang tỏa ra mùi hương, bên cạnh là một ao hồ nhỏ, nước hồ trong veo.
Tiêu Thiên Ly hoang mang, đâu là đâu? Nàng là ai? Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây? Chu Trình Hi đâu? Lúc nãy bọn họ còn ở văn phòng khoa mà?
Đang lúc nàng rối bời nổi lòng, một thiếu niên tầm 15,16 tuổi như một trận gió mà chạy ào đến chỗ nàng, cậu ta ăn mặc một thân vàng chói mắt, là một tiểu thiếu niên tuấn tú.
Tống Hòa nhìn nàng, trong mắt có chút thiếu kiên nhẫn: "Tiêu sư tỷ, sư phụ cho gọi tỷ qua bên đó một chuyến."
Bên đó là bên nào?
Tiêu Thiên Ly đành thuận nước đẩy thuyền, nàng gật đầu: "Làm phiền cậu dẫn đường." Nàng không biết bản thân cơ thể này có tính tình ra sau, nói nhiều thì sai nhiều, nàng còn không rõ tình huống, không thể manh động.
Nàng căng thẳng muốn chết nhưng vẫn giả vờ không có gì xảy ra.
Tống Hòa khó hiểu nhìn nàng, nhưng vẫn bước ra bước chân dẫn đường: "Vâng, thỉnh đi bên này, sư tỷ."
Nàng đi theo sau khoảng cách không nhanh không gần, buồn đầu suy nghĩ. Sư tỷ cái này xưng hô làm nàng có chút không thoải mái, giống như trong giấc mơ, cũng có người gọi nàng là 'Tiêu sư tỷ'.
Trước mắt cứ đi theo xem sao đã, không ổn thì nàng giả bộ mất trí nhớ vậy.
Hình Phong Điện.
Trong phòng ngồi sẵn ba người, trên chủ vị là một đại thúc trung niên tầm ba lăm, ba sáu, có một loại uy nghiêm không dễ khinh thường.
Đứng hai bên của ông chú kia là hai thanh niên rất trẻ, cũng rất tuấn tú. Tu chân thế giới mà, cường giả luôn có vẻ ngoài ngăn nắp lượng lệ như vậy, đa số là danh môn chính phái.
Một thanh niên nhu hòa lên tiếng: "Sư muội."
Sư muội? Kêu như vậy thân quen?
Updated 66 Episodes
Comments
Nguyễn Thảo
..
2024-05-09
0
?......
hãy nhẹ à
2023-12-26
0